Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 36: Giải vây giúp nàng

Chương 36: Giải vây giúp nàng

4:17 chiều – 23/09/2025

Vừa lúc này, giọng nói dịu dàng của Lý Kha Linh vang lên: “A Ly, ta nhớ ngươi thích hoa hải đường nhất, không biết ngươi có thích chiếc vòng tay này không?”
Nha hoàn mặc áo màu xanh lục cảm thấy tức giận thay tiểu thư nhà mình, thấp giọng nói:
“Điện hạ, tiểu thư nhà ta coi trọng chiếc vòng tay hải đường đó trước, tại sao ngài lại đưa cho người khác?”
Lý Kha Linh xoay người, nhìn cặp mắt Tôn Dật Nặc ửng đỏ, hắn dịu dàng nói:
“Nặc Nhi đừng giận, ngươi hãy tin vào ánh mắt của biểu ca, chỉ có trâm phượng hoàng bằng vàng mới xứng với Nặc Nhi nhà chúng ta!”
Tôn Dật Nặc ngơ ngác ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đầy hàm ý của Lý Kha Linh, phòng tuyến trong lòng hoàn toàn sụp đổ, lửa giận tích tụ cũng lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại gật đầu với Lý Kha Linh, dịu dàng nói: “Nặc Nhi cảm ơn biểu ca!”
Tô Thiển Ly thờ ơ lạnh nhạt nhìn tất cả, trong lòng liên tục cười lạnh.
Tôn Dật Nặc của hiện tại giống như đúc bản thân mình vào năm đó, tại sao từ đầu đến cuối nàng đều không nhìn ra Lý Kha Linh chỉ diễn kịch!
Nàng không muốn tiếp tục ở lại đây một giây phút nào nữa, nên quay sang nói với Lý Kha Linh bằng giọng thản nhiên: “Điện hạ, vừa rồi ta vội vàng đến đây, vẫn chưa xin chỉ thị của tổ mẫu, e sợ tổ mẫu lo lắng, nên Thiển Ly cáo lui trước!”
“A Ly, ngươi đừng đi!” Lý Kha Linh kéo bàn tay ngọc của Tô Thiển Ly.
Chỉ trong chớp mắt đó, Tô Thiển Ly giật mình sững sờ tại chỗ như bị điện giật, trong lòng vô cùng chán ghét.
Nàng nắm thật chặt nắm tay, cố đè nén lửa giận trong lòng, sợ chính mình khống chế không được sẽ vung tay đánh Lý Kha Linh.
“Tứ hoàng đệ!”
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ngoài cửa.
Ngay sau đó, cửa lan các được người bên ngoài mở ra, Tần vương Lý Tông Diệp xuất hiện ở ngay đấy.
Hôm nay, hắn mặc áo gấm màu đen, ngồi trên xe lăn. Khi ánh mắt của hắn lướt qua bàn tay Lý Kha Linh đang nắm tay Tô Thiển Ly, quanh người chợt tỏa ra khí lạnh. Vương chưởng quầy đi theo sau bất giác lùi lại một bước.
Lý Kha Linh khẽ rùng mình, lập tức buông tay Tô Thiển Ly ra. Hắn tiến lên một bước, mỉm cười hành lễ:
“Tứ hoàng đệ gặp qua Tam hoàng huynh, sao ngài lại tới đây? Mau, mời vào bên trong!”
Lý Tông Diệp đưa tay lên ngăn lại, lạnh nhạt nói: “Hôm nay không có việc gì nên ta đi dạo một chút. Võ Tiến, không phải ngươi vẫn luôn nhớ mãi không quên thức ăn ở Tô phủ à?”
“A… À, vâng ạ!”
Võ Tiến ở sau lưng âm thầm than khổ ở trong lòng.
Ai có thể hiểu được mạch suy nghĩ của chủ tử chứ!
Một giây trước hắn vẫn đang nói nói chuyện phiếm với Triệu vương điện hạ, giây sau câu chuyện đã chạy tới trên đầu Tô tứ tiểu thư.
Điểm quan trọng là Võ Tiến chưa từng đến Tô phủ, sao lại nhớ mãi không quên thức ăn ở Tô phủ được chứ?
May mà mấy năm nay hắn luôn đi theo Tần vương, nếu không, Lý Tông Diệp có đẩy vấn đề này sang, cho hắn thêm một đôi cánh thì hắn cũng không vượt qua được cửa này!
Trong lòng Võ Tiến thầm trách chủ tử, nhưng trên mặt lại nở nụ cười thân thiết.
Hắn tiến lên một bước, khom người vái chào Tô Thiển Ly, trịnh trọng nói:
“Trước đó vài ngày, trong đại thọ của Tô lão phu nhân, tại hạ may mắn được đến Tô phủ cùng chủ tử, thức ăn ở Tô phủ rất ngon, thật sự khiến người ta nhớ mãi. Vốn dĩ chúng ta định mời đầu bếp của quý phủ tới Tần vương phủ làm vài món đồ ăn, nhưng sau khi nghe ngóng mới biết đầu bếp đều học từ Tô tứ tiểu thư. Hôm nay ti chức da mặt dày, kính xin Tô tứ tiểu thư đến Tần vương phủ một chuyến, chỉ dẫn giúp đầu bếp trong Tần vương phủ.”
Không đợi Tô Thiển Ly đáp lời, Võ Tiến lập tức nói tiếp:
“Tô tứ tiểu thư yên tâm, tại hạ sẽ cho người báo cáo với Tô lão phu nhân, không để lão phu nhân lo lắng. Ta nhất định sẽ đưa tiểu thư về phủ an toàn trước khi trời tối.”
“Được thôi!”
Tô Thiển Ly sảng khoái đáp ứng.
Nàng tình nguyện đi Tần vương phủ còn hơn ở chỗ này hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lý Tông Diệp nghe câu trả lời của nàng, động tác vuốt ve nhẫn ban chỉ chợt dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn sang.
Lúc này, Tô Thiển Ly đang bình tĩnh nhìn hắn.
Hai người bốn mắt giao nhau!
Nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong đáy mắt lẫn nhau.
Lý Tông Diệp ngẩn ngơ, thì ra người điềm đạm và bình thản như nàng vẫn có người và chuyện khiến nàng chán ghét!
Trong ánh mắt Tô Thiển Ly cũng đầy vẻ kinh ngạc, vậy mà hắn lại tới nơi này để giải vây cho mình!
Lúc này, hai người bọn họ một người đứng trong cửa, một người đứng ngoài cửa, nhìn nhau thật lâu. Lý Kha Linh đứng ở trong phòng nắm chặt tay, trong mắt tích tụ những cảm xúc không sao diễn tả.
Chỉ có chủ tớ Tôn Dật Nặc thấy Lý Tông Diệp xuất hiện đã khuất thân cúi đầu, không dám ngẩng lên, nên không cảm giác được bầu không khí khác lạ ở trong phòng.
Võ Tiến thầm than một tiếng không ổn, trên mặt nở nụ cười, khom người nói với Tô Thiển Ly:
“Tô tứ tiểu thư, mời!”
Tô Thiển Ly vừa mới nhấc chân, cả người đã cứng đờ.
Lý Kha Linh ở phía sau giữ cánh tay nàng lại, ánh mắt nhìn về phía Lý Tông Diệp ở ngoài cửa.
“Tam hoàng huynh, A Ly không quen Tần vương phủ, hoàng đệ đi cùng nàng ấy!”
Lý Tông Diệp nhìn lướt qua Tôn Dật Nặc, lạnh nhạt nói: “Tứ hoàng đệ có hẹn với giai nhân, đừng quên!”
Vừa nói xong, xe lăn ở dưới người xoay hướng, đi xa.
Tô Thiển Ly đi theo xuống lầu, Lý Tông Diệp đã lên xe ngựa.
Khi nàng định gọi Hầu Kỳ đi kêu xe ngựa của Tô phủ, Lý Tông Diệp đã xốc màn xe lên, liếc nhìn nàng: “Xe ngựa của Tô phủ đi theo sau xe ngựa Tần vương phủ của bổn vương, Tô tứ tiểu thư định nói cho mọi người biết mình đến Tần vương phủ à?”
Tô Thiển Ly được Lý Tông Diệp nhắc nhở, thầm giật mình.
Nàng xoay người phân phó Hầu Kỳ: “Ngươi chờ ở chỗ này, ta bận việc xong sẽ trở về ngay, gặp lại ngươi sau!”
Hầu Kỳ túm chặt tay Tô Thiển Ly, nhìn xa giá Tần vương, sắc mặt tái nhợt. Nàng lắc đầu: “Chủ tử, đừng, đừng bỏ nô tỳ. Ngài đi một mình thật sự…”
Tô Thiển Ly mỉm cười đáp lại, ý bảo nàng ấy yên tâm. Nàng nói nhỏ vài câu bên tai nàng ấy, sau đó bỏ tay nàng ấy ra, lập tức lên xe ngựa của Tần vương phủ.
Phu xe giơ roi lên, xe ngựa đi về hướng Tần vương phủ.
Trước cửa sổ trên tầng hai, Triệu vương Lý Kha Linh nhìn chằm chằm xe ngựa đã đi xa, đôi tay hắn nắm thật chặt bản lề của cửa sổ, trong mắt hận ý ngập trời.
Lý Tông Diệp, ngươi chờ đấy, bổn vương sẽ đòi lại tất cả!

Trong xe ngựa của Tần vương rất yên tĩnh.
Lý Tông Diệp ngồi ở ghế trước, đôi tay để trên đầu gối, mắt nhắm lại.
Tô Thiển Ly ngồi ở ghế cách xa hắn nhất, trong mắt đầy vẻ tò mò.
Bên trong xe ngựa rất rộng, có bài trí một cái bàn nhỏ, giường nệm, dưới chân lót thảm thổ cẩm.
Lư hương để trên bàn nhỏ tỏa khói nhẹ lượn lờ, mùi long tiên hương nhàn nhạt tràn ngập nơi chóp mũi.
Xe ngựa như giẫm trên đất bằng, không hề có cảm giác xóc nảy.
Tô Thiển Ly ngửi mùi huân hương, ánh mắt từ đồ vật chuyển tới trên khuôn mặt Lý Tông Diệp, cẩn thận quan sát một lúc lâu.
Trong lòng nàng đầy cảm xúc, kiếp trước chẳng lẽ mắt mình bị mù, tại sao lại nhận định Lý Kha Linh là nam tử tuấn lãng nhất trên đời!
Đột nhiên, đôi mắt Lý Tông Diệp khẽ động đậy, trong lòng Tô Thiển Ly chợt bối rối, nàng vội vàng nhắm hai mắt lại.
Sau khi Lý Tông Diệp mở to mắt liền thấy Tô Thiển Ly ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt nhắm nghiền, giả vờ ngủ.
Trong lòng hắn chợt nảy ra một chút xấu xa, muốn chọc ghẹo nàng.
Nàng dám trắng trợn đánh giá hắn lâu như vậy, vì sao hắn không thể quang minh chính đại nhìn nàng chứ?
Lý Tông Diệp tìm tư thế thoải mái, bình tĩnh quan sát nữ tử trước mặt.
Từ trâm cài trên đầu nàng, đến khuôn mặt, mặt mày, lại đến quần áo trên người, không bỏ sót chi tiết nào.
Đột nhiên, thân mình nàng nghiêng sang một bên, dựa vào trên xe lăn, đôi tay vô thức bám vào gối tựa, hô hấp càng lúc càng đều.
Lý Tông Diệp sững sờ, thật sự khó hiểu.
Người nào thấy hắn cũng e sợ tránh né không kịp giống như thấy hồng thủy mãnh thú.
Vậy vì sao khi nàng ở chung một phòng với hắn lại có thể tự nhiên như thế, còn ngủ say nữa?