Đêm đó, Tô Tiến Nghĩa bị phạt quỳ từ đường, tự ăn năn hối lỗi.
Cuối cùng Tô lão phu nhân vẫn gọi lang trung trong phủ đến băng bó vết thương cho Triệu Liên Nghi.
Cho dù đuổi Triệu Liên Nghi ra ngoài cũng phải băng bó vết thương thật tốt cho nàng ta rồi mới đuổi người.
Tô phủ bọn họ đường đường là Thượng thư phủ, một chút tiền thuốc này vẫn có thể bỏ ra.
Tô lão phu nhân rời khỏi Kết Hương Uyển, lạnh lùng nhìn mẹ con Thái Lệ Nương rồi xoay người rời đi.
Lúc này đây, Tô Thiển Nguyệt làm ảnh hưởng đến hiếu đạo, không tuân theo lễ pháp, lập tức bị cấm túc.
Đợi đến khi Tô Thiển Ly thay quần áo xong chạy tới Tùng Hạc Đường đã là nửa canh giờ sau.
Tô lão phu nhân đang ngồi trên nhuyễn tháp, mặt mày xanh mét, không nói một lời.
Từ lúc bà trở về từ Kết Hương Uyển vẫn luôn duy trì tư thế này, Tống ma ma lo lắng đứng ở một bên đang bất lực không biết làm sao, đột nhiên thấy Tô Thiển Ly mặc váy áo màu hồng phấn vòng qua bình phong hoa điểu phú đi vào.
Tống ma ma thở phào nhẹ nhõm, khom người hành lễ, giả vờ đi ra gian ngoài bưng trà để lại không gian nói chuyện cho hai bà cháu.
Tô Thiển Ly trèo lên nhuyễn tháp, nương theo ánh nến quan sát vị lão nhân trước mặt.
Cho dù cả đời bà không phải lo cơm áo gạo tiền, nhưng việc con cái, việc vặt của gia tộc, từng chuyện từng việc đều phải đến tay bà.
Năm tháng đã bò lên trán bà, vất vả nhuộm trắng mái tóc đen, đau khổ thấm lên khóe mắt của bà.
Tô Thiển Ly chỉ cần nghĩ đến việc trên trán tổ mẫu có thêm một nếp nhăn, trên đầu có thêm một sợi tóc bạc đều vì lo lắng cho mình, trong lòng nàng chỉ cảm thấy chua xót, hốc mắt lập tức đỏ ửng, nàng ôm chặt lấy eo Tô lão phu nhân.
Tô lão phu nhân lập tức phát hiện sự khác thường của Tô Thiển Ly, bà thở dài một tiếng, ôm cháu gái mình, xúc động nói:
“A Ly đừng khóc, có tổ mẫu ở đây, một Thái di nương đã đủ phiền rồi, làm sao tổ mẫu lại nạp thêm một người nữa, để cho các nàng ức hiếp đến A Ly của ta!
Tổ mẫu biết nỗi khổ trong lòng A Ly, ngươi yên tâm, cho dù nương ngươi không còn, tổ mẫu cũng sẽ trông nom ngươi, để ngươi sống vui vẻ và thuận lợi cả đời, không cần lo nghĩ!”
Tô Thiển Ly nghe Tô lão phu nhân nói, nước mắt không nhịn được dâng trào.
Nàng hít mũi, ngẩng đầu lên, nhìn tổ mẫu trước mặt, trịnh trọng nói:
“A Ly có tổ mẫu đã may mắn lắm rồi. A Ly không còn nương, hiện giờ chỉ hy vọng tổ mẫu khỏe mạnh, cha cả đời thuận lợi. Tổ mẫu, ngài đồng ý với cha đi, nếu Triệu cô cô đã là chấp niệm của cha, chúng ta toại nguyện cho hắn, được không?”
Tô lão phu nhân kinh ngạc nhìn Tô Thiển Ly trước mặt, trong lòng đau xót nói không nên lời.
Nhị phòng hai nữ một nam, nhi tử kia không nên thân, chuyện học hành càng rách nát.
Thứ nữ cũng không dịu dàng, suốt ngày gây thị phi.
Chỉ có đích nữ A Ly là người nhu thuận hiểu chuyện, nhưng cũng vì nàng nhu thuận hiểu chuyện mà mỗi lần đều bị cha mình bỏ qua.
Ngay cả việc cha nạp thiếp, nàng cũng không oán hận chút nào, ngược lại còn khuyên bảo lão nhân gia như bà.
Trong lòng Tô lão phu nhân thắt lại, ôm Tô Thiển Ly vào lòng, gọi một tiếng “tâm can bảo bối của ta”, nước mắt bà chảy ra.
Tô Thiển Ly nhẹ nhàng vỗ lưng Tô lão phu nhân, trong mắt ngấm vẻ lạnh lùng.
Trước kia chỉ có một mình Thái Lệ Nương nhảy nhót từ trên xuống dưới, lúc này lại thêm một Triệu Liên Nghi.
Những ngày sau này thật sự rất náo nhiệt đây!
Tô Thiển Ly cảm thấy rất vui vẻ việc tọa sơn xem hổ đấu nhau!
Chỉ cần đó là kẻ hại nương nàng, ai trong số bọn họ cũng đừng hòng trốn thoát!
Đóng cửa suốt ba ngày, Tô Tiến Nghĩa mới được Tô lão phu nhân thả ra.
Ông không được ngủ một giấc hoàn chỉnh, cả người tiều tụy, thân thể cũng gầy đi.
Ông bước loạng choạng rời khỏi sân, chỉ có một mình đích nữ Tô Thiển Ly chờ ở ngoài cửa.
Thấy Tô Tiến Nghĩa đi ra, Tô Thiển Ly chạy bước nhỏ lại nghênh đón, đỡ lấy ông.
“Cha, có phải ngài đói rồi không, ngài chịu đựng một chút, đến chỗ tổ mẫu dập đầu xong, sau đó đến Hải Đồng uyển cũng không muộn!”
Bước chân Tô Tiến Nghĩa dừng lại, quay đầu nhìn Tô Thiển Ly ở một bên, mặt có chút giận dữ.
“Hải Đồng uyển lâu năm không tu sửa, vì sao ta phải đến đấy?”
“Là như thế này, tổ mẫu cho phép Triệu di nương ở lại, nhưng để cho nàng vào ở Hải Đồng uyển!”
Tô Tiến Nghĩa đầu tiên là vui vẻ, sau đó đau lòng, bước chân nhanh hơn rất nhiều.
Ông chỉ muốn mau chóng cúi đầu bái Tô lão phu nhân xong rồi trở về Hải Đồng uyển, ôm người trong lòng vào ngực, an ủi một phen.
Không biết vết thương trên trán nàng đã khá hơn chưa.
Liên Nghi cũng thật là, một nữ tử yếu đuối lại dám giúp mình ngăn cây trượng của nương!
Dọc theo đường đi, Tô Thiển Ly lặng lẽ đánh giá vẻ mặt Tô Tiến Nghĩa, đáy mắt càng lúc càng lạnh lẽo.
Từ đầu đến cuối người cha tốt này không hề nghĩ về vợ cả của mình, càng không hỏi nữ nhi hầu hạ bên cạnh lấy một câu.
Lúc này trong lòng ông chỉ tâm tâm niệm niệm một mình Triệu Liên Nghi!
Đến bên ngoài Tùng Hạc Đường, Tô lão phu nhân từ chối không muốn nhìn thấy Tô Tiến Nghĩa.
Tô Tiến Nghĩa quỳ gối trước cửa viện, dập đầu ba cái, sau đó vui vẻ đứng dậy chạy về Hải Đồng uyển.
Đi xuyên qua một mảnh rừng trúc, ông đẩy cửa viện Hải Đồng uyển ra, vội vàng gọi:
“Liên Nhi, Liên Nhi, ngươi đã khỏe chưa? Vi phu trở về rồi, thật tốt quá, sau này chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi!”
Mãi mãi à?
Tô Thiển Ly đứng ở cửa viện nhìn bóng lưng vui sướng của cha mình, trên mặt không ngừng lộ vẻ châm chọc.
Mãi mãi?
Rốt cuộc mãi mãi là bao lâu?
Ngay sau đó, một nữ tử bước ra khỏi phòng, trên trán buộc khăn trắng.
Trên người nàng vẫn mặc bộ quần áo màu xanh lục khi tới đây, lớp sơn đỏ trên cửa đã bong tróc, càng khiến nàng thêm yếu đuối, điềm đạm động lòng người.
Trong lòng Tô Tiến Nghĩa chua xót, chạy tới ôm nàng vào trong ngực.
Hai người lưu luyến tình thâm, sớm đã quên mất bên cạnh còn có người khác.
Tô Thiển Ly cúi người chào hỏi, đi ra ngoài, nụ cười vẫn giữ trên mặt, nhưng bàn tay siết chặt khăn tay đã để lộ tâm tư lúc này của nàng.
Triệu Liên Nghi ở phía sau nhìn theo bóng dáng của nàng dần đi xa, cho đến khi không thấy nữa, lúc này nàng mới thu hồi tầm mắt, đỡ Tô Tiến Nghĩa về phòng.
Trên dưới Tô phủ bị Tô lão phu nhân cảnh cáo một phen, tất cả mọi người đều an phận.
Mọi chuyện bình yên được khoảng ba bốn ngày.
Ngay cả Triệu Liên Nghi và Thái Lệ Nương cũng yên tĩnh đến kỳ lạ.
Đây không phải là điều mà Tô Thiển Ly muốn nhìn thấy.
Hôm nay, nàng ra khỏi Ngọc Ly Các, nhàn nhã đi xuyên qua khu vườn đến Hải Đồng uyển.
Hải Đồng uyển nằm ở phía nam của khu vườn, sát nơi hạ nhân sinh sống, trong sân rêu xanh mọc khắp nơi, cây cỏ được xử lý đơn sơ, rất hoang vắng.
Nàng đã vào một lúc lâu, một bà tử trung niên mới từ bên trong bước ra nghênh đón: “Lão nô thỉnh an Tứ tiểu thư, sao ngài lại tới đây?”
Bà tử kia xoay người, kéo cổ họng hướng vào trong phòng rống to: “Triệu di nương, Tứ tiểu thư đến thăm ngươi, mau ra đây!”
Lại xoay người nhìn Tô Thiển Ly trước mặt lập tức nở nụ cười, vô cùng nịnh nọt.
Tô Thiển Ly trực tiếp lướt qua bà, đi vào trong phòng.
Lúc Triệu Liên Nghi ra nghênh đón, Tô Thiển Ly đã bước vào phòng.
Trong phòng chỉ đặt mấy món đồ trang trí đơn giản, một ghế sập để cạnh cửa sổ, cách đó vài bước còn có một bộ quần áo trẻ con.
Tô Thiển Ly vô thức nhìn về phía bụng Triệu Liên Nghi.
Bụng của nàng vẫn như bình thường, không giống như đang có thai chút nào.
Triệu Liên Nghi cất quần áo đi, nhường chỗ, mời Tô Thiển Ly ngồi vào.
“Rảnh rỗi không có việc gì bỏ chút thời gian làm quần áo trẻ con!”
Nữ tử rảnh rỗi vô sự, không phải thêu khăn tay thì lại thêu hà bao, lần đầu tiên Tô Thiển Ly thấy nữ tử may quần áo hài tử.
Nàng giả vờ như không phát hiện ra điều không ổn, thăm dò nói:
“Mấy năm nay Triệu di nương có ổn không? Nương mất từ khi ta còn nhỏ, cũng không có người đến thăm Triệu di nương…”
“Đa tạ Tứ tiểu thư, thiếp thân sống rất tốt!”
Triệu Liên Nghi lập tức cắt ngang lời Tô Thiển Ly, im bặt không đề cập tới chủ tử trước đây.


