Tô Thiển Ly đi xuống lầu, Nam Mộc Thông không còn ở đây nữa.
Trong lòng nàng có việc nên lập tức về phủ.
Lại thấy hạ nhân bước đi vội vàng, lúc bọn họ nhìn thấy nàng chỉ cúi người hành lễ rồi lập tức bỏ chạy.
Lúc gặp quản gia Tô Toàn, ông cũng khom người hành lễ, muốn nói lại thôi.
Trong lòng Tô Thiển Ly khó hiểu, gọi ông lại: “Tô bá, xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có… không có chuyện gì. Ôi, Tứ tiểu thư đừng hỏi nữa, mau đến Kết Hương Uyển xem một chút đi!”
Kết Hương Uyển?
Chẳng phải Thái Lệ Nương đã bị Tô lão phu nhân phạt cấm túc sao, bà ta còn có thể gây ra chuyện gì?
Tô Thiển Ly cất bước, vội vàng chạy về phía Kết Hương Uyển.
Từ xa đã thấy nhiều người vây quanh cửa viện, nhìn vào bên trong chỉ trỏ.
Tô Thiển Cửu nhìn thấy Tô Thiển Ly trước tiên, nàng ấy vội vàng chạy tới.
“Tứ tỷ tỷ, tỷ đừng sợ, bên trong là Thái di nương và Tam tỷ tỷ đang làm loạn, cũng vì… Nhị thúc mang về một nữ tử. Nương muội nói nữ tử kia lúc trước là thị nữ thiếp thân của Nhị bá mẫu, ta nhìn thoáng qua có vẻ là người yếu đuối, nhìn hơi lạ mắt. Có lẽ không phải đâu, tỷ tỷ, tỷ đừng buồn… Nếu ngươi buồn, vậy cứ lén khóc một trận. Ngươi thông minh như vậy, chắc chắn biết tổ mẫu không thích nữ tử la lối khóc lóc!”
Tô Thiển Ly vuốt tóc Tô Thiển Cửu, đáp lại nàng bằng một nụ cười yên tâm, xoay người bước vào Kết Hương Uyển.
Tô Thiển Nguyệt vẫn mặc quần áo lúc ra ngoài, rưng rưng trừng mắt nhìn Tô Tiến Nghĩa trước mặt, tay chỉ vào nữ tử áo xanh trên mặt đất, hét lên với cha: “Tiện nhân tới từ đâu thì đưa về nơi đó, nữ nhi nói lại một lần nữa, muốn nàng vào phủ, trừ khi bước qua thi thể của ta và di nương!”
Tô Tiến Nghĩa tức giận thổi râu trừng mắt: “Nhìn xem, ngươi còn biết phép tắc không, con cái lại dám quản chuyện của cha!”
“Hôm nay ta phải quản, nếu ngươi đã không để ý đến tình nghĩa của di nương dành cho ngươi, vậy đừng trách nữ nhi bất hiếu!”
Thái Lệ Nương nằm liệt trên mặt đất, lúc này mới bò dậy, ôm lấy thắt lưng Tô Tiến Nghĩa.
“Lão gia, ngươi không để ý đến thiếp thân nữa sao, thiếp thân… Nhưng, ngươi không thể không để ý đến Nguyệt Nhi, nàng là cốt nhục của ngươi! Liên Nghi là nha hoàn thiếp thân của phu nhân, hôm nay các ngươi lại… Làm sao có thể xứng với Tứ tỷ nhi và phu nhân chứ!”
Triệu Liên Nghi ngã trên mặt đất đột nhiên rên rỉ một tiếng, tay ôm trán, thân thể lung lay sắp đổ, giãy dụa đứng dậy khỏi mặt đất.
Tô Tiến Nghĩa vội chạy tới trước mặt nàng, đau lòng nói: “Liên Nhi, nhịn một chút, vi phu lập tức gọi lang trung trong phủ!”
Triệu Liên Nghi không trả lời, tránh thoát bàn tay của Tô Tiến Nghĩa, chạy ra ngoài viện.
“Liên Nhi, ngươi…”
“Lão gia, Liên Nhi phúc ngắn mệnh bạc, không nên xuất hiện ở chỗ này! Lão gia để nô tỳ đi đi!”
“Liên Nhi, ngươi biết tâm của ta đối với của ngươi như thế nào, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi. Trước kia, vì phu nhân mà ngươi không chịu theo ta, bỏ qua nhiều năm như vậy, lần này nói gì thì ta cũng sẽ không để ngươi đi!”
Tô Tiến Nghĩa không để ý nữ nhi ở đây, vội vã ôm Triệu Liên Nghi vào trong lòng, vẻ mặt si tình.
Thái Lệ Nương nhìn hai người ôm nhau, máu trong người lập tức chảy ngược, đầu ong ong nổ tung, hận không thể dùng một đao chém chết đôi cẩu nam nữ trước mặt này.
Làm sao bà ta còn nhớ chuyện năm đó Tô Tiến Nghĩa và Vương Khâm Âm vừa thành hôn chưa tới trăm ngày, bà đã mượn yến hội ngắm hoa, thông đồng với Tô Tiến Nghĩa, hai người có tiếp xúc da thịt vào đêm đó.
Cũng năm đó, bà vui vẻ bước vào Thượng thư phủ.
Lúc ấy bà có nghĩ tới chính thê Vương Khâm Âm thương tâm và tuyệt vọng như thế nào không?
Ôi, vật đổi sao dời, cảnh tượng năm đó lại xảy ra trên người mình, bà lại biến thành người cũ kia!
Thái Lệ Nương cố gắng đè nén cơn giận xuống đáy lòng, lau đi nước mắt trên mặt, khuyên:
“Lão gia, ngươi muốn cưới ai vào cửa, thiếp thân không còn lời nào để nói, nhưng cũng phải được lão phu nhân đồng ý, còn có Ly tỷ nhi, nàng là đích nữ, nếu không… Hoãn lại một thời gian được không?”
Tô Thiển Ly từ trong đám người đi ra: “Nhị phòng quá vắng vẻ, nên náo nhiệt hơn. Ta không có ý kiến, chỉ cần cha vui vẻ, tổ mẫu nguyện ý thì thế nào cũng được!”
Tô Thiển Ly quay sang nhìn Triệu Liên Nghi, dừng lại trước mặt nàng ta.
“Ngươi là Liên Nghi cô cô à? Nếu A Ly nhớ không lầm, trước khi nương bị bệnh qua đời đã trả lại khế thân cho ngươi. Ngươi đã không còn là nô tỳ, sau này không thể tự xưng là nô tỳ nữa!”
“Vâng, Liên Nghi xin tuân theo lời dạy của Tứ tiểu thư!”
Triệu Liên Nghi khom người hành lễ, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
Tô Tiến Nghĩa cười nói: “Đứa nhỏ này, sao còn gọi là cô cô, phải sửa miệng, gọi di nương…”
“Bang!”
Một tiếng nổ lớn làm gián đoạn câu chuyện bên này.
Mọi người quay đầu lại thấy Tô Thiển Nguyệt ôm lấy một bình hoa cao bằng đầu gối ném mạnh xuống mặt đất, trong nháy mắt vỡ thành ngàn mảnh vụn.
Nàng thuận tay cầm lấy một mảnh vỡ đặt lên cổ mình, mặt đầy lệ, khàn giọng: “Tô Thiển Ly, ngươi dám gọi một tiếng thử xem!”
Tô Tiến Nghĩa vừa tức vừa sợ, đi nhanh vài bước: “Nguyệt Nhi, mau, buông xuống!”
“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, nghe nương nói, ngươi mau bỏ xuống, chúng ta không tranh đoạt gì cả, không cần nữa, được không?”
Thái Lệ Nương sợ hãi đến mất mật, vội ôm lấy eo Tô Thiển Nguyệt, liên tục cầu xin.
Tô Thiển Nguyệt trừng mắt nhìn Tô Thiển Ly và Tô Tiến Nghĩa: “Được, muốn bức chết ta có phải không? Hôm nay ta sẽ để cho các ngươi được như ý nguyện!”
Nói xong, nàng nhắm mắt lại, mảnh vỡ trong tay rạch mạnh xuống.
Chỉ chớp mắt sau, dưới chân Tô Thiển Ly khẽ động, một mảnh vỡ bay ra ngoài, không nghiêng không lệch đánh thẳng vào mu bàn tay Tô Thiển Nguyệt.
Bàn tay Tô Thiển Nguyệt truyền đến cảm giác đau đớn, không còn sức lực, mảnh vỡ trong tay rơi xuống bên chân.
Thái Lệ Nương lập tức ôm Tô Thiển Nguyệt gào khóc.
“Gào cái gì!”
Một tiếng quát lạnh đột nhiên vang lên ở cửa viện.
Mọi người xoay lại thấy Tô lão phu nhân được Tống ma ma dìu vào viện.
Bà nhìn lướt qua đống đổ nát trong viện, nâng nạng lên, chỉ vào Tô Tiến Nghĩa trước mặt, tức giận đến run rẩy.
“Đây… Đây là hậu viện của ngươi à? Nương ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng ngươi trưởng thành, ngươi báo đáp ta như vậy sao, hả?”
“Nương, xin ngài bớt giận!”
Tô Tiến Nghĩa lôi kéo Triệu Liên Nghi, “bùm” một tiếng quỳ gối trước mặt Tô lão phu nhân.
“Nhi tử bất hiếu, lại chọc nương tức giận. Nương, ngài biết rồi đấy, ta vẫn nhớ mãi không quên Liên Nghi. Lúc này đây nhi tử ra ngoài, bị nhiễm bệnh kiết lỵ, nếu không phải gặp Liên Nghi, nàng cực nhọc ngày đêm hầu hạ ta hơn mười ngày, nhất định nhi tử đã chống đỡ không nổi. Nương, người mắng nhi tử bất hiếu, nhi tử nhận, nhưng hôm nay nhi tử phải nói ra lời này, nhi tử quyết phải nạp Liên Nghi làm thiếp!”
Tô Tiến Nghĩa nhìn thẳng Tô lão phu nhân, sống lưng thẳng tắp không hề nhượng bộ chút nào.
“Ngươi… Ngươi là đứa con bất hiếu… Xem hôm nay ta không đánh chết ngươi…”
Còn chưa nói xong, Tô lão phu nhân đã giơ nạng trong tay lên, đánh tới lưng Tô Tiến Nghĩa.
Chỉ nghe thấy “A” một tiếng, Triệu Liên Nghi lại ngã xuống đất, máu tươi trên trán chảy ròng ròng.
Ai cũng không ngờ Triệu Liên Nghi nhìn nhu nhược như thế, mà lúc này lại nằm sấp trên lưng Tô Tiến Nghĩa, thay ông ta hứng một trượng của Tô lão phu nhân.
Tô Tiến Nghĩa nhào tới, một tay ôm lấy Triệu Liên Nghi, rít gào với hạ nhân ngoài viện.
“Lang trung, mau gọi lang trung!”
Tô Thiển Ly lạnh lùng nhìn cảnh này, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.
Chỉ một tháng trước, cảnh tương tự đã xảy ra ở Kết Hương Uyển.
Mà lúc đó trong lòng cha chỉ có Thái Lệ Nương.
Hơn một tháng sau, cơ thể và tâm trí của cha đã trao cho một nữ nhân khác.
Cái gọi là si tình của nam tử đối với nữ tử đúng là buồn cười như vậy sao!


