Lúc này trái tim Tô Thiển Ly như bị dao cắt.
Cho dù kiếp trước hay là kiếp này, mỗi lần nương nàng nhắc tới người cha Tô Tiến Nghĩa, ánh mắt của bà đều lóe sáng.
Chỉ cần cha nói một câu buổi tối tới đây ngủ, cho dù ông có tới muộn thế nào, nương nàng cũng sẽ chờ.
Nhưng Thái Lệ Nương luôn tìm đủ loại lý do để giữ chân ông ở Kết Hương Uyển.
Dù biết điều đó nhưng nương vẫn cố chấp chờ đợi, một lần chờ chính là cả một đêm.
Bà cô đơn lẻ loi một mình, ngồi mong ngóng trước cửa sổ, nhìn bóng đêm đen nhuộm mái hiên bên ngoài cửa sổ, nhìn những ngôi sao rải rác trên bầu trời đêm, nhìn thời gian chảy qua bên người, nhìn bầu trời dần dần sáng.
Kể từ đó, tình huống như vậy ngày càng nhiều.
Cho dù lần sau cha nàng lại nói buổi tối sẽ tới đây, nương vẫn cố chấp chờ như vậy.
Nương nàng là đích nữ Quốc công phủ, giáo dưỡng và cốt khí ăn sâu tận xương nên bà khinh thường học cách diễn xuất như tiểu thiếp, lúc nào cũng chỉ biết làm nũng, lau nước mắt để giữ trái tim nam nhân.
Trước mặt mọi người, bà luôn bình thản lạnh nhạt, khoan dung và nhẫn nhịn.
Bà chỉ có thể nuốt hết tất cả không cam lòng, uất ức, oán hận đã hóa thành nước mắt vào trong bụng.
Kiếp trước, nương đột nhiên đuổi Triệu Liên Nghi đi, vốn dĩ nàng đã vô cùng thắc mắc.
Kiếp này, sau khi nương qua đời, sau bốn năm, tại sao Triệu Liên Nghi đột nhiên xuất hiện?
Lại còn có quan hệ này với cha nàng!
Lúc trước, rốt cuộc giữa nương, cha và Triệu Liên Nghi có gút mắc gì?
Tô Thiển Ly siết chặt khăn trong tay, đầu óc bắt đầu suy đoán đủ loại khả năng.
Đột nhiên, trước mắt xuất hiện mấy ngón tay thon dài như bạch ngọc.
Chỉ thấy bàn tay ngọc kia có khớp xương rõ ràng, cầm một chén ngọc màu xanh như bầu trời sau cơn mưa.
Màu của chén ngọc càng làm nổi bật mấy ngón tay trắng nõn như rễ hành.
Tô Thiển Ly ngây người nhìn bàn tay và chén trà kia.
Chỉ thấy bàn tay ngọc dừng ở bên cạnh tay nàng cách ba ngón tay, đẩy chén trà đến trong tầm tay nàng. Ngừng khoảng nửa hơi thở, sau đó bàn tay kia mới rời đi.
Lý Tông Diệp châm trà cho nàng à?
Trong đầu Tô Thiển Ly trống rỗng, một lúc lâu vẫn không nghĩ được gì.
Tần vương cao cao tại thượng, sao có thể rót trà cho một nữ tử khuê các nho nhỏ như nàng chứ!
Có lẽ ngay cả đương kim thiên tử và hoàng hậu cũng chưa từng uống trà do Tần vương tự tay châm.
Chuyện này, chuyện này…
Ở phía bên kia, Lý Vũ Hi cũng bị hành động đột ngột của Lý Tông Diệp làm cho sợ ngây người.
Hắn dụi mắt, sau đó mở mắt ra lần nữa, Tần vương đã buông chén trà xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Thiển Ly đang cúi đầu.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tam Hoàng huynh như vậy, ngoài ánh mắt sắc bén lạnh lùng ra còn có cảm xúc khác.
Chuyện này… Đúng là mặt trời mọc đằng Tây?
Lý Vũ Hi không chút nghĩ ngợi, tát bốp một cái thật mạnh lên trán mình rồi hô lớn thành tiếng.
“Ôi chao, đau chết ta, ta không nằm mơ!”
Tô Thiển Ly bị tiếng kêu đau đớn của Lý Vũ Hi đánh thức, hai tay nàng nâng chén trà lên hướng về phía Lý Tông Diệp đang cười nhạt, nói một tiếng “cảm ơn”.
Lý Tông Diệp lập tức thu lại ánh mắt, ho nhẹ một tiếng, nâng chén trà trong tay đưa lên miệng.
Chỉ uống một ngụm, lại giật mình tại chỗ.
Nước trà đã nguội rồi!
Hắn nhìn lướt qua ấm trà bốc hơi nóng, trong lòng thở dài.
Thế mà đã qua lâu như vậy!
“Điện hạ, không biết ngài gọi tiểu nữ đến đây là có chuyện gì?” Tô Thiển Ly đúng lúc hỏi.
Chỉ chớp mắt sau, Lý Tông Diệp đã khôi phục lại trạng thái lạnh lùng như bình thường, hắn nhìn chằm chằm Tô Thiển Ly trước mặt, thản nhiên nói:
“Tại sao ngươi biết Tứ hoàng đệ sẽ đi Túc Châu?”
Tô Thiển Ly chỉ cần trả lời câu hỏi này, những vấn đề vướng mắc còn lại sẽ dễ dàng được giải quyết.
Đương nhiên, hắn không sợ nàng nói dối.
Cho đến nay, chưa có một người nào dám nói dối và tự bào chữa cho mình dưới thị uy của hắn!
“Điện hạ cũng biết chúng ta là biểu huynh muội, trước đó hai nhà rất thân thiết!”
Lý Vũ Hi ở một bên nghe đến đây thì trợn tròn hai mắt, thầm giơ ngón tay cái với Tô Thiển Ly.
Một câu này Tô Thiển Ly vừa trả lời cho câu hỏi của Lý Tông Diệp, lại giống như không nói gì cả!
Nhưng điều nàng nói là sự thật.
Lý Tông Diệp nhíu mày. Thấy hắn sắp nổi giận, Tô Thiển Ly mở miệng trước:
“Điện hạ, đây không phải điều quan trọng nhất, từ khi ta lấy ra con át chủ bài của mình, tiểu nữ tin điện hạ đã hiểu được mình không có bất kỳ địch ý gì với điện hạ, càng sẽ không trở thành uy hiếp của ngài!”
“Con át chủ bài? Con át chủ bài nào?”
Lý Vũ Hi ngơ ngác, mỗi lần bọn họ gặp mặt hầu như đều có mặt của hắn, nhưng nàng đã làm gì mà hắn không biết sao!
Dưới thị uy của Lý Tông Diệp, Tô Thiển Ly vẫn thản nhiên, mặt mày như ngọc lại mang theo ý cười, không sợ hãi không lo lắng.
“Nếu ngươi bị…”
“Không có chuyện nếu như, xin điện hạ hãy tin tưởng tiểu nữ. Tô Thiển Ly ta chỉ thuộc về chính mình, không phải lợi thế của bất cứ kẻ nào, cũng sẽ không để kẻ nào tùy ý sử dụng!” Tô Thiển Ly lập tức cắt ngang lời của Lý Tông Diệp.
Cặp mắt Lý Tông Diệp híp lại, hắn đang suy nghĩ lời nói của Tô Thiển Ly, lại thấy nàng dịu dàng đứng dậy khom người hành lễ với hắn.
Sau đó nàng bưng chén trà trong tay Lý Tông Diệp lên, đổ trà lạnh đi, châm thêm trà nóng, hai tay giơ lên.
“Điện hạ, cảm ơn ngài đã châm trà cho tiểu nữ, được ngài quan tâm như vậy đáng giá để tiểu nữ nói ra lời thật lòng!”
Nói xong, Tô Thiển Ly nở nụ cười, khôi phục trạng thái như bình thường.
Lúc này, nàng không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, sáng sủa rực rỡ như đóa hoa hải đường trong ngày xuân!
Giống như những bi thương và đau khổ lúc nãy chỉ là ảo giác của hắn mà thôi!
“Tốt!”
Lý Tông Diệp đột nhiên lên tiếng, đưa tay nhận lấy cái chén trong tay Tô Thiển Ly.
Tô Thiển Ly cầm lấy chén trong tay mình, mặt đầy ý cười: “Đa tạ ngài, tiểu nữ lấy trà thay rượu kính điện hạ!”
Hai người nhìn nhau, nâng chén lên, ngửa đầu uống.
Lý Vũ Hi ngơ ngác nhìn hai người trước mặt.
Chỉ thấy bọn họ nâng chén lên, ngửa đầu uống cạn. Khảng khái và kích động như tri kỷ lâu ngày gặp lại vui mừng uống mấy chén.
Uống xong, Tô Thiển Ly khom người hành lễ với Lý Tông Diệp và Lý Vũ Hi: “Hai vị điện hạ uống trà thong thả, tiểu nữ xin cáo lui trước!”
Lý Tông Diệp khẽ gật đầu, nhìn theo bóng lưng Tô Thiển Ly bước đến cửa.
Vừa đi được một bước, Tô Thiển Ly đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn hắn rồi cười nói:
“Điện hạ không tò mò sau tiệc thọ yến của tổ mẫu, ngày hôm sau tổ phụ gọi tiểu nữ đến thư phòng hỏi cái gì sao?”
Tô Chiêm làm quan mấy chục năm, vẫn luôn được thánh thượng sủng ái không hề giảm, không phải chỉ dựa vào thanh liêm là có thể được như vậy.
Ông nổi tiếng là một lão đầu xảo quyệt, chuyện gì không liên quan đến mình nhất định không dây dưa.
Nhìn vẻ mặt chắc chắn đã có đáp án của Lý Tông Diệp, Tô Thiển Ly cười nhạt: “Đúng như điện hạ dự đoán, tổ phụ không hỏi gì cả, nhưng ông lại hỏi tiểu nữ cảm thấy điện hạ thế nào…”
Động tác uống trà của Lý Tông Diệp dừng lại, theo bản năng nhìn về phía Tô Thiển Ly.
Người đời chán ghét và sợ hãi hắn, hắn đã quen rồi, từ lâu không còn quan tâm nữa.
Tại sao nàng lại hỏi câu này trước mặt hắn?
Nàng không sợ hắn nhất thời tức giận cướp mất cái mạng nhỏ của nàng à?
“‘Tin đồn bên ngoài, không thể tin!’ Đó là những gì ta đã nói với tổ phụ!”
Nói xong, Tô Thiển Ly đi ra ngoài.
“Chờ một chút, hôm qua Tứ hoàng đệ hồi kinh!”
Tô Thiển Ly dừng bước một chút nói “Cảm ơn điện hạ!” rồi xoay người ra khỏi nhã gian.
Nàng giẫm lên cầu thang, bước từng bước đi xuống dưới lầu, trên mặt lạnh như băng, cứ như thứ mà nàng sắp đối mặt là cơn bão cuồng phong khó mà chống trả.
Lúc này trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ.
Nếu không thể nhìn rõ thái độ của Tô lão thái gia, vậy nàng sẽ bắt đầu ra tay từ chỗ Tần vương.
Nàng nhất định phải tạo cầu nối với Tô phủ thay Tần vương.
Tương lai, Tô phủ gặp phải kiếp nạn chỉ có thể mượn Tần vương để chuyển nguy thành an!


