Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 16: Chia thức ăn giúp hắn

Chương 16: Chia thức ăn giúp hắn

4:14 chiều – 23/09/2025

“A Ly, còn không mau bái kiến Tần vương điện hạ?”
Giọng nói của Tô Chiêm vang lên rất đúng lúc.
Tô Thiển Ly uốn gối, thực hiện nghi thức tiêu chuẩn trong cung, dáng vẻ đoan trang, không hề kiêu ngạo hay nịnh nọt.
Sau đó, nàng đứng dậy, bưng khay trà lên, khom người lùi ra phía sau Tô Chiêm.
Cách đó vài bước, Tô Thiển Ngọc vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này.
Nàng ở trong cung quanh năm nên biết rõ lễ nghi vừa rồi của Tô Thiển Ly rất hoàn hảo, có thể sánh ngang với giáo dưỡng của Thượng cung.
Ngay cả nàng, cũng vì nàng được vào cung làm thư đồng, nương đã phải bỏ ra một số tiền lớn để mời lão giáo dưỡng Thượng cung vào phủ huấn luyện riêng cho nàng, nàng khổ cực học một tháng mới được Thượng cung đồng ý.
Đây cũng là nguyên nhân nàng có thể được Hoàng hậu nương nương nhìn trúng trong nhiều tiểu thư như vậy.
Mà vị Tứ muội muội này của nàng, cả ngày chỉ ở trong phủ, rốt cuộc nàng học được lễ nghi từ chỗ nào?
Đột nhiên, quản gia Tô Toàn chạy vào, vừa bước qua ngạch cửa, thân thể ông đã cứng lại, không dám tiến thêm một bước nữa.
Ông vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu với hai vị hoàng tử ngồi trên ghế, lúc này mới mở miệng bẩm báo: “Khởi bẩm lão thái gia, có quý nhân đến thăm, đi theo chính là công chúa điện hạ!”
Quý nhân?
Công chúa đi theo?
Tô Thiển Ly lập tức phản ứng lại, nhất định là Hoàng hậu nương nương cải trang đến đây. Còn vị công chúa kia, tất nhiên là Hoa Dương công chúa.
Chỉ là tiệc mừng đại thọ của lão phu nhân phủ Thượng thư mà có tới hai vị hoàng tử, một vị công chúa tới cửa chúc mừng, phải nói cả nhà bọn họ vô cùng vinh hạnh.
Nhưng nếu như lại có thêm một vị Hoàng hậu nương nương, quá vinh hạnh thì lại không phải chuyện tốt nữa rồi.
Cho nên, Ngô hoàng hậu mới cải trang đến đây ư!
Người hiểu được trọng điểm này đương nhiên không chỉ có một mình Tô Thiển Ly!
Tô Chiêm vội vàng đứng dậy, khom người với Tần vương điện hạ: “Mời Điện hạ dùng trà, quý nhân đến hàn xá, thần xin ra cửa nghênh đón!”
Ngũ hoàng tử Lý Vũ Hi cũng hiểu được điểm này, vì thế hắn sảng khoái lên tiếng: “Đi đi, đừng để quý nhân chờ lâu.”
Nếu Hoàng hậu nương nương không để lộ thân phận, đương nhiên hắn và Tam Hoàng huynh cũng không cần đến bái kiến.
Tô Chiêm và ba nhi tử đều làm quan trong triều, vì thế bọn họ cần phải ra nghênh đón.
Còn Tô đại tiểu thư kia lại là thư đồng của Hoa Dương công chúa, nên nàng cũng phải đến bái kiến.
Tính như vậy, ngoại trừ hắn và Tam hoàng huynh, toàn bộ lan thính cũng chỉ còn lại một mình Tô tứ tiểu thư, khiến hắn cảm thấy chẳng còn thú vị.
Lý Vũ Hi ho nhẹ một tiếng, nói tiếp:
“Lạc Tích đâu? Gọi hắn tới chơi cờ với bổn điện hạ!”
“Vâng, điện hạ, hạ quan lập tức đi gọi hắn!”
Tô Tiến Nhân khom người đáp ứng, sau đó một đám đi theo Tô Chiêm ra ngoài.
Chớp mắt sau, trong phòng khách chỉ còn lại ba người.
Cũng may Tô Lạc Tích tới kịp thời.
Hắn bước nhanh vào trong, phía sau có một gã sai vặt, tay ôm hộp cờ đi theo vào.
Chỉ thấy hộp cờ kia trắng như tuyết, lấp lánh ánh sáng vô cùng chói mắt.
Lý Vũ Hi lập tức nhảy dựng lên, đi vòng quanh hộp cờ quan sát, chậc chậc khen ngợi: “Đây là bàn cờ dùng đá bạch ngọc điêu khắc à? Thợ thủ công thật khéo léo, tâm tư không hề tầm thường!”
“Điện hạ nói rất đúng, Lạc Tích cũng chỉ ngẫu nhiên có được khối ngọc thạch này. Ta tìm thật lâu, mới tìm được một thợ thủ công dám nhận công việc này. Mời điện hạ xem…”
Tô Lạc Tích đưa tay ấn đáy hộp cờ, ấn một cái, nắp cờ từ từ mở ra, bên trong tạo thành hai gian nhỏ, một bên đặt quân đen, một bên đặt quân trắng.
“Oa!” Lý Vũ Hi cầm một quân cờ màu trắng bạch ngọc lên nói với Tần vương: “Hoàng huynh xem kìa, giữa viên đá bạch ngọc này còn có sợi tóc đen, soi dưới ánh sáng mặt trời, thật đúng như trong thơ văn ca ngợi ‘Nhật noãn ngọc sinh yên’*!”
*một câu thơ trong bài Cẩm sắt của Lý Thương Ẩn
Lạc Tích cười nói: “Thật không dám giấu diếm, vì để xứng với bộ cờ này, Lạc Tích còn cố ý chế tạo một bàn cờ đặt ở trong sân…”
“Vậy còn chờ gì nữa, mau dẫn bổn điện hạ đi xem!”
“Nhưng Tần vương điện hạ còn ở chỗ này…” Tô Lạc Tích liếc nhìn Tô Thiển Ly đang đứng cúi đầu ở một bên, do dự nói.
Ngay cả tổ phụ cũng không muốn ở chung một phòng với Tần vương, huống chi những người khác.
Tô Lạc Tích định mượn miệng Lý Vũ Hi để Tô Thiển Ly có thể ra ngoài.
Hắn không có mục đích nào khác, chỉ vì nàng cũng là muội muội của hắn, hắn làm huynh trưởng không thể đẩy muội muội vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Nhưng tính tò mò của Lý Vũ Hi rất lớn, hắn vừa nhìn thấy thứ tốt đã lập tức không quan tâm đến những chuyện khác.
Nên hắn làm sao hiểu được dụng ý của Tô Lạc Tích. Hắn trực tiếp kéo cánh tay Tô Lạc Tích chạy ra ngoài: “Không cần lo lắng, ở đây đã có Tô tứ tiểu thư hầu hạ. Ngươi yên tâm, chạy nhanh đi, chúng ta sẽ đánh một ván!”
Tô Thiển Ly nhìn hai bóng người chạy ra khỏi phòng khách, đáy lòng nàng rất ấm áp.
Cho dù ở kiếp trước hay là kiếp này, huynh trưởng Tô Lạc Tích đều không bị Hạ thị và Tô Thiển Ngọc tác động, hắn vẫn luôn đối xử bình đẳng với Tứ muội muội này.
Khó trách sau khi tổ phụ mất, tuy hắn còn nhỏ tuổi như vậy nhưng đã có thể một mình chống đỡ cả phủ Thượng thư.
Nàng đương nhiên không thể để huynh trưởng thất vọng.
Tô Thiển Ly hít sâu một hơi, xoay người nhìn Tần vương đang ngồi ở một bên.
Chỉ thấy Lý Tông Diệp nâng ly trà, trên vẻ mặt không hề có cảm xúc.
Hắn mới nâng trà lên đến miệng, đột nhiên nhíu mày, xoay tay buông chén trà xuống, hai mắt khép lại.
Đây là… Nước trà không hợp khẩu vị à?
Nhưng hắn còn chưa uống, làm sao biết không hợp?
Ánh mắt Tô Thiển Ly bất giác dừng lại trên tay hắn.
Chỉ thấy hắn vuốt ve nhẫn ban chỉ trên ngón tay cái, nhẫn ban chỉ kia màu xanh sẫm và trong suốt, vừa nhìn đã biết nó có giá trị không nhỏ!
Tô Thiển Ly lại nhìn ra ngoài cửa.
Thị vệ đứng bên ngoài không hề nhúc nhích giống như không tồn tại.
Từ khi nàng vào đây đến bây giờ đã qua thời gian một nén nhang, bọn họ vẫn chưa từng thay đổi tư thế.
Lúc này, hình như ngoài viện truyền đến tiếng chiêng trống, tiếng hát của đoàn kịch đã vang lên, có lẽ khách nhân đã đến rất nhiều rồi.
Ngô hoàng hậu cải trang đến thăm, vì thế bà sẽ không ở lại đây đến tận đêm.
Cố gắng chịu đựng một lát nữa, sau khi tổ phụ tiễn Ngô hoàng hậu đi rồi sẽ đến đây thôi.
Tô Thiển Ly tự an ủi mình như thế.
Tô Thiển Ly nhìn hoàng hôn ngoài sảnh chậm rãi lướt qua bờ tường, nhưng vẫn không thấy Tô lão thái gia trở lại.
Cuối cùng nàng chỉ đợi được một đám hạ nhân.
Bọn họ nối đuôi nhau đi vào, hành lễ xong, bắt đầu nhẹ chân nhẹ tay làm việc.
Ngay sau đó, một bàn thức ăn ngon được bày ra trước mặt Lý Tông Diệp.
Bọn họ lại cung kính hành lễ giống như lúc tới đây, sau đó lặng yên không một tiếng động lui xuống.
Tô Thiển Ly nhìn hai bộ bát đũa trên mặt bàn, trong lòng thầm mắng to cả nhà Hạ thị!
Nàng hít sâu một hơi, khom người hành lễ với Tần vương Lý Tông Diệp: “Điện hạ, mời ngài dùng bữa!”
Đúng lúc này Lý Tông Diệp mở mắt ra, nhìn thiếu nữ trước mặt.
Nàng vẫn giống như lúc đến đây, đôi mắt hạnh lạnh nhạt và trong suốt, không hề chứa bất cứ cảm xúc nào.
Buổi chiều hôm nay, nàng giống như đang ngẩn người cả buổi chiều trong khuê các của mình, chứ không phải đứng cả buổi bên cạnh hắn.
Xem ra tính tình cũng trầm ổn!
Đưa ra kết luận như vậy, suy nghĩ bài xích trong lòng Lý Tông Diệp cũng giảm bớt vài phần, giơ tay cầm đũa lên.
Hắn liếc nhìn đĩa măng ngọc đặt ở góc bàn, sau đó lại liếc nhìn Tô Thiển Ly.
Tô Thiển Ly nhận được ánh mắt của hắn, nàng lập tức hiểu ý!
Hắn bảo nàng chia thức ăn!
Được, nàng cũng đã làm nha hoàn cả buổi chiều rồi, thêm việc chia thức ăn cũng chẳng sao!
Tô Thiển Ly đáp một tiếng “Vâng”, rồi cầm lấy đũa, gắp một đũa măng ngọc đặt lên đĩa trước mặt hắn.
Lý Tông Diệp gắp thức ăn lên, từ từ thưởng thức.
Dùng xong, hắn lại nhìn đĩa ngọc uyển xào, Tô Thiển Ly hiểu ý, lập tức chia thức ăn cho hắn.
Lý Tông Diệp vẫn yên lặng như cũ, gắp thức ăn lên bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.
Lúc hắn dùng bữa, vẻ mặt cũng hiền hòa hơn, từng động tác giơ tay nhấc chân tự nhiên như nước chảy mây trôi, mặc cho ai nhìn thấy đều phải khen đẹp!
Xem ra mình đã hầu hạ tốt rồi!
Tô Thiển Ly nghĩ như vậy!
Tô Thiển Ly gắp một đũa ngó sen kẹp thịt đặt vào đĩa của Lý Tông Diệp khi thấy hắn đã ăn hết ngọc uyển.
Lý Tông Diệp nhìn chằm chằm cái đĩa trước mặt, động tác trên tay dừng lại, sắc lập tức trở nên lạnh lẽo…