Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 15: Tiệc mừng thọ của Tô lão phu nhân

Chương 15: Tiệc mừng thọ của Tô lão phu nhân

4:14 chiều – 23/09/2025

Từ sáng sớm, Tô Thiển Ly đã bận rộn trước sau, đi theo đại phu nhân Hạ thị.
Một lúc lại kiểm tra xem trong vườn đã sắp xếp ổn thỏa hay chưa, một lúc lại kiểm tra trên đài có an toàn hay không.
Sau lại xoay người đi vào phòng bếp, xem xét đồ ăn đã được đặt đúng chỗ hay chưa.
Qua giờ cơm trưa, Hạ thị còn bớt chút thời gian dặn dò hạ nhân một lần nữa. Chưa đến một khắc* sau đã có khách tới cửa.
*1 khắc=15 phút
Người đầu tiên đến là cô nãi nãi Tô Tiến Dĩnh, người còn chưa tới đã nghe thấy tiếng cười.
Tô Thiển Ly đi theo Hạ thị ra ngoài nghênh đón, bà đã vào cửa thứ hai, bên cạnh có vài vị công tử và tiểu thư đi theo.
Phía sau, hạ nhân nâng rất nhiều rương, Hạ thị nhìn thoáng qua, trên mặt lập tức nở nụ cười khéo léo, cười nói thân thiện, nghênh đón bà vào Tùng Hạc Đường.
Mẫu tử gặp mặt, hai mắt phiếm hồng.
Hỏi han ân cần một lúc lâu, Tô lão phu nhân vẫy tay, kéo Tô Thiển Ly đến bên cạnh, chỉ vào công tử mặc trang phục màu trắng đứng bên cạnh nữ nhi Tô Tiến Dĩnh, bà giới thiệu:
“A Ly, đây là biểu ca của ngươi, tên là Kinh Mặc, năm vừa mới mười sáu, đang đọc sách ở Quốc Tử Giám, học vấn không tệ!”
Tô Thiển Ly nhìn theo ngón tay Tô lão phu nhân thì thấy Phùng Kinh Mặc đứng ở một bên.
Ánh mắt Phùng Kinh Mặc dừng lại trên người Tô Thiển Ngọc, trong mắt đầy tình ý.
Tô Thiển Ngọc đang tán gẫu vui vẻ với tiểu thư Phùng gia, dường như cảm giác được ánh mắt của hắn, nàng ngẩng đầu nhìn lại.
Phùng Kinh Mặc vội đảo mắt sang hướng khác nhưng đã không kịp nữa rồi, bốn mắt nhìn nhau, làm trái tim hắn đập dồn dập không thôi, trên mặt nhất thời đỏ ửng.
Tô Tiến Dĩnh lập tức nhìn ra tâm tư của nhi tử, bà nhíu mày, khẽ gọi hắn một tiếng.
Lúc này Phùng Kinh Mặc mới hoàn hồn, vẻ mặt hắn lập tức trở lại bình thường. Hắn tiến lên một bước, ôm quyền vái chào Tô Thiển Ly: “Kinh Mặc gặp qua biểu muội!”
Tô Thiển Ly nở một nụ cười khéo léo, đáp lễ lại, sau đó nàng ngồi xuống bên cạnh Tô lão phu nhân, tỏ vẻ như không nhìn thấy cảnh vừa rồi.
Đột nhiên, hạ nhân tới báo có khách quý đến bái phỏng.
Tô Thiển Ly, Tô Thiển Ngọc, Tô Thiển Cửu đi theo phía sau đại phu nhân Hạ thị ra ngoài nghênh đón.
Khách tới đều là họ hàng xa, Hạ thị trực tiếp mời người đến Hoa Đình. Vì có vợ cả của dòng bên Tô gia đi cùng, thưởng trà, nói chuyện phiếm, dùng điểm tâm, không khí khá thân thiết.
Hạ thị bận rộn hơn nửa ngày, một ngụm nước cũng chưa uống, hiện giờ đã sớm miệng khô lưỡi khô.
Bà vừa bưng chén trà lên thì thấy quản gia Tô Toàn cong eo, chạy vào thở hồng hộc nói:
“Đại phu nhân, Tần vương giá lâm, xa giá đã đến trước cửa phủ!”
Hạ thị lập tức sợ hãi từ đứng bật dậy khỏi ghế: “Lão thái gia đâu?”
“Lão thái gia, đại gia, nhị gia và tam gia đã ra nghênh đón. Đại gia bảo lão nô chuyển lời với đại phu nhân, để ngài chuẩn bị nước trà điểm tâm cho tốt, không thể chậm trễ!”
Đại phu nhân gật đầu, phân phó đại nha hoàn Mẫu Đơn bên người nhanh chóng đi chuẩn bị.
Hạ thị lại phân phó Tô Toàn: “Ngươi mau đến đó xem có tin tức gì thì lập tức quay lại báo với ta!”
“Vâng!”
Trên trán Tô Toàn đổ mồ hôi, vội vàng chạy ra ngoài sảnh.
Tất cả khách nữ trong phòng khách đều ngừng nói chuyện, Hạ thị nghiêm túc như thế khiến bọn họ phải kinh ngạc.
Lúc trước các nàng cũng đã nghe nói Tần vương sẽ đến dự tiệc, nhưng mọi người đều nhìn nhau cười, không ai để tâm chuyện này.
Vì từ trước đến nay Tần vương chưa từng tham dự yến tiệc của bất kỳ thế gia nào.
Mặc dù Tô phủ là phủ đệ của trọng thần, nhưng vẫn có vài gia đình cao quý được sủng nhiều hơn bọn họ, nên Tô phủ chẳng là gì cả.
Hơn nữa, mấy ngày trước nữ quyến Tô phủ còn va chạm xa giá của Tần vương, nói năng lỗ mãng. Tần vương không chèn ép bọn họ đã là may mắn lắm rồi.
Vậy làm sao Tần vương có thể đến Tô phủ góp vui chứ!
Lúc này mọi người có nghĩ nát óc cũng không tìm được lý do vì sao Tần vương lại đến đây.
Nhưng sự thật chính là Tần vương đã đến cửa phủ, nói không chừng lúc này đã vào trong phủ rồi.
Mấy vị phu nhân nhìn Hạ thị vội vàng rời đi, theo bản năng nắm chặt tay nữ nhi của mình, vội vàng dặn dò.
Lúc Hạ thị đuổi tới sảnh chính đã thấy bên ngoài có rất nhiều thị vệ mặc trang phục màu đen đứng chỉnh tề không nhúc nhích ở ngoài cửa, khuôn mặt người nào người nấy đều lạnh lùng.
Hạ thị nhìn xuyên qua mành cửa, nhìn thấy lờ mờ vài bóng dáng ở bên trong.
Bà nghiêng người nhìn Mẫu Đơn đứng ở đằng sau, thấp giọng nói: “Sững sờ gì đấy, mau vào dâng trà!”
Lúc này sắc mặt Mẫu Đơn trắng bệch, trên trán toát mồ hôi lạnh, hai tay nắm chặt khay trà màu xanh lá. Nàng run rẩy đi về phía trước một bước, đột nhiên “rầm” một tiếng, nàng nằm rạp trên mặt đất: “Xin chủ tử tha tội, nô… nô tỳ không dám!”
“Đồ ngu!”
Hạ thị thấp giọng mắng một tiếng, rồi liếc mắt nhìn hai nha hoàn đứng phía sau.
Bọn họ càng hoảng sợ hơn, cả người run như cầy sấy, khay trà trong tay cũng không cầm vững.
Người trong đại sảnh đã nói chuyện một lúc lâu, đang đợi trà nước, nhưng vấn đề bây giờ là bà đi đâu tìm nha hoàn để thay thế đây!
Hạ thị bị cơn tức chặn lại nơi cổ họng, bà trừng mắt nhìn nha hoàn bên cạnh, ánh mắt vô cùng nôn nóng.
“Nương, để ta và Tứ muội muội đi vào!”
Tô Thiển Ngọc đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng.
Lúc đầu Hạ thị còn ngẩn người, sau đó nhìn Tô Thiển Ly đứng ở một bên, bà nở nụ cười thân thiết.
“Ly Nhi, ngươi đi cùng đại tỷ vào đi!”
Mỗi ngày nữ nhi của mình đều hầu hạ hoàng hậu nương nương và công chúa điện hạ, đương nhiên nàng rất biết cách xem mặt đoán ý.
Dâng một ly trà nhỏ mà thôi, chuyện này không thể làm khó được nàng.
Nhưng Tô Thiển Ly này, tuy nàng trầm ổn hơn các tiểu thư cùng lứa tuổi, nhưng đây cũng vì nàng ỷ vào sự sủng ái của Tô lão phu nhân nên mới có chút tự tin đó thôi.
Lúc này nàng có đồng ý hay không cũng sẽ bị so sánh thấp hơn Ngọc Nhi của bà.
Một khi gây ra chuyện sai lầm, chọc Tần vương tức giận, ngược lại bà muốn nhìn xem Tô lão phu nhân còn sủng ái nàng nữa hay không.
“Được!”
Tô Thiển Ly không do dự mà đồng ý ngay, nàng xoay người nhận khay trà trong tay nha hoàn.
Hạ thị lại giật mình, nhịn không được mở miệng nói: “Ly tỷ nhi, bên trong chính là… Nếu xảy ra sai sót…”
“Bá mẫu, ta sai, ta sẽ tự gánh chịu!”
Nói xong, Tô Thiển Ly liếc nhìn Tô Thiển Ngọc rồi bước vào trong phòng trước tiên.
Tô Thiển Ngọc gật đầu với nương của mình, sau đó nàng mới bưng khay trà đi theo phía sau.
Tô Thiển Cửu chứng kiến tất cả, hoảng sợ nói không nên lời, chỉ có thể trừng mắt ngây ngốc nhìn bóng lưng Tô Thiển Ly đi vào trong.
Tô lão thái gia và Tần vương ngồi trên ghế chủ vị, nói chuyện mấy câu thì không khí trong phòng bắt đầu âm trầm đến đáng sợ.
Ông vừa ngẩng đầu, định gọi người dâng trà thì thấy Ly nha đầu của nhị phòng bưng khay trà đi vào, phía sau là Ngọc nha đầu của đại phòng.
“Mau dâng trà cho hai vị điện hạ!”
Tô lão thái gia vừa mở miệng phân phó, vừa duỗi tay chỉ hướng Tần vương ngồi ở vị trí của gia chủ và Ngũ điện hạ ngồi ở vị trí dành cho khách.
Tô Thiển Ngọc khom người đáp ứng, rồi xoay người đi về phía Lý Vũ Hi.
Tô Thiển Ly khinh thường không thèm so đo với tâm tư nhỏ mọn của Tô Thiển Ngọc, bước chân nàng cũng không dừng lại, đi về phía chủ vị.
Cặp mắt Tần vương Lý Tông Diệp khép hờ, mặt lạnh như tiền, ngón tay vuốt ve nhẫn ban chỉ bằng ngọc, gần như làm ngơ với lời hàn huyên của Tô Chiêm ở bên cạnh.
Đột nhiên, một mùi hương nhẹ nhàng xộc vào chóp mũi, sau đó một đoạn váy màu hồng cánh sen tiến vào tầm mắt của hắn.
Là nàng!
Tô Thiển Ly khom người hành lễ, cúi người lấy chén trà ra đặt bên tay Lý Tông Diệp.
Lúc nàng đang chuẩn bị đứng dậy, Lý Tông Diệp đột nhiên xoay người sang.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tuấn mỹ phi phàm!
Ánh mắt của Tô Thiển Ly đối diện với cặp mắt sâu thẳm của hắn, trong lòng nàng không khỏi nghĩ đến mấy từ này!
Ánh mắt nàng hơi dịch chuyển xuống, dừng trên đôi môi mỏng của hắn, sau đó không thể dời đi.
Lúc này đôi môi ấy đang mím chặt, khóe môi khô ráo. Xem ra từ lúc hắn vào phủ đến giờ vẫn chưa nói lời nào.
Tính tình thật lạnh lùng!
Đây là lần đầu tiên có người đánh giá hắn ở cự ly gần như vậy, mà người đó còn là một nữ tử.
Trong lòng Lý Tông Diệp đột nhiên nảy sinh cảm giác tức giận giống như mình bị người ta khinh miệt!
Nhưng đối diện với đôi con ngươi thản nhiên của nàng, hắn lại không thể phát tác cơn giận này, trong lòng nghẹn không nói nên lời.
Ánh mắt Tô Thiển Ly vẫn không rời đi, sắc mặt Lý Tông Diệp lập tức trở nên lạnh lùng, không khí xung quanh cũng ngưng tụ lại.
Mí mắt của Tô Chiêm đột nhiên giật thật mạnh: Không ổn rồi!