Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 10: Nghênh đón cha

Chương 10: Nghênh đón cha

4:13 chiều – 23/09/2025

Hạ lang trung lập tức biết đây là một âm mưu hại người, trái tim cũng run rẩy.
Ông ta chỉ là một dân hèn không quyền không thế làm sao chống lại gia đình quyền quý?
Ông ta khám bệnh xong thì vội vàng chạy ra khỏi phủ, ngày hôm sau lập tức bán y quán, suốt đêm khởi hành chạy về quê hương.
Vừa ra khỏi thành không được bao xa, ông ta đã bị một đám hắc y nhân chặn lại.
Chờ ông ta run rẩy hỏi nguyên nhân, hắc y nhân kia thấy ông ta một tay trói gà không chặt thì điên cuồng cười nói ra tên người mua mạng.
Đúng như ông phỏng đoán, Điền thị, phu nhân Trung Dũng Hầu phủ muốn lấy mạng ông ta!
Vừa nói xong, hắc y nhân không cho ông thở thêm một hơi, hắn vung tay lên, một đao kết thúc mạng ông.
Chuyện này đã rất rõ ràng, mấy trăm lượng bạc kiếm được quá dễ dàng, mấy tên hắc y nhân xuống đao xong thì cười nói nghênh ngang rời đi.
May mà Hạ lang trung hiểu y thuật, trước khi hôn mê đã lén giãy dụa châm cho mình một châm, làm chậm tốc độ máu chảy.
Sau đó ông được một thương đội cứu giúp, nhặt lại được một mạng!
Hạ tiểu lang trung lại quỳ rạp trên mặt đất dập đầu một cái, tiếp tục nói:
“Lão phu nhân, cha tiểu nhân đã âm thầm tìm được y bà kia, biết Điền phu nhân vô sinh, Điền phủ vẫn luôn giữ kín bí mật này, nhưng vẫn gả nữ nhi vào Trung Dũng Hầu phủ.
Điền thị mặc kệ Hầu gia nạp thiếp, bà ta chỉ đang chờ thiếp thất nào có thai sẽ lập tức thay mận đổi đào, cướp đứa nhỏ về nuôi dưới tay mình, sau đó không tiếng động hạ thuốc hại chết nương của đứa nhỏ, từ đó không ai biết được bệnh ẩn của bà ta!”
Đúng vậy, bà ta coi đứa trẻ là con do mình sinh ra!
Chuyện này đã bị che giấu mười mấy năm.
Từ xưa mọi người chỉ nghĩ diện mạo của mẫu tử khác nhau cũng bình thường, nhưng không ai nghĩ tới một mặt khác.
Kiếp trước, Lý Kha Linh tốn khá nhiều sức lực mới đào ra bí mật này.
Thủ đoạn của Điền thị cao minh đấy chứ!
“Lão phu nhân, cha tiểu nhân còn nói!”
Hạ tiểu lang trung lại dập đầu, nói:
“Lão thái gia và lão phu nhân có ơn nặng như núi, ông ấy mới sống thêm được nhiều năm như vậy, đại ân đại đức này không có gì để báo đáp, chỉ mong kiếp sau lại báo đáp. Hạ Lâm… Mặc cho phủ xử trí!”
“Hạ Lâm” trong miệng Hạ tiểu lang trung chính là tên của hắn.
Kiếp trước, Hạ Lâm nhiều lần thăm khám cho Tô Thiển Ly, làm việc tận chức tận trách, y thuật không thua gì cha hắn, cũng xem là một đại phu tốt.
Tô Thiển Ly thấy sắc mặt Tô lão phu nhân đã tốt hơn, mới nhân cơ hội nói với Hạ Lâm:
“Tổ mẫu tìm, ngươi mới nói ra sự thật. Vậy nếu tổ mẫu không hỏi, có phải ngươi dự định cả đời cũng không nói đúng không?”
“Không phải!”
Cặp mắt Hạ tiểu lang trung đỏ ửng, hắn nhìn Tô Thiển Ly, lại nhìn Tô lão phu nhân, trịnh trọng nói:
“Cha tiểu nhân còn nói: Một tháng sau, nếu lão phu nhân và lão thái gia còn chưa hỏi đến thì tiểu nhân sẽ tự mình nói ra sự thật này. Không thể thiếu ân tình trong phủ, còn rước họa cho phủ! Nếu vậy lương tâm ông ấy sẽ cắn rứt cả đời!”
Tô lão phu nhân vừa nghe, bà thở dài một hơi, hiền hòa nói:
“Đứng lên đi, các ngươi không làm sai gì cả, kẻ sai chính là Điền thị. Ngươi cứ yên tâm thoải mái ở đây, khoản nợ vũ nhục Tô phủ ta, lão bà tử ta đây còn muốn tính toán với nàng ta thật tốt! Đúng rồi, ngươi có muốn phái người đi xem chỗ cha ngươi hay không, Điền thị đã ám sát một lần, chỉ sợ…”
“Đa tạ lão phu nhân, không dùng được nữa rồi!”
Tô Thiển Ly vừa nghe, trong lòng chấn động, lập tức ngồi thẳng người.
Tô lão phu nhân vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ…”
“Đúng như lão phu nhân suy đoán, cha tiểu nhân vì mạng sống của tiểu nhân, cũng không muốn liên lụy tới Tô phủ, lúc rời đi ông đã mang theo độc dược, đêm đó khi đến tổ trạch đã… Đi rồi!”
Hạ Lâm nghẹn ngào, rốt cuộc không thể nói được nữa.
“Tại sao lại như vậy? Ông ấy… Ông ấy để lại hy vọng sống cho ngươi! Về sau ngươi phải sống tốt cả phần của ông ấy, có Tô phủ ở đây, ngươi không cần lo lắng gì cả!”
“Vâng. Cảm ơn lão phu nhân!”
Hạ tiểu lang trung dập đầu với Tô lão phu nhân, lúc này mới khom người lui ra ngoài.
Tô Thiển Ly nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, theo bản năng nắm chặt khăn tay, chỉ cảm thấy tức ngực, khó thở.
Nàng đã tự hỏi mình hết lần này đến lần khác, nếu nàng không lợi dụng Hạ lang trung, có phải ông ta sẽ bình an rời kinh, an hưởng tuổi già hay không?
Kiếp trước, sau khi nàng vào cung, Lý Kha Linh nói cho nàng biết chuyện của Điền thị, cũng nói Hạ lang trung biết việc này.
Sau khi Hạ lang trung rời khỏi Tô phủ có kết cục như thế nào thì nàng hoàn toàn không biết.
Kiếp trước, nàng còn chưa lo được thân mình thì làm sao biết được, khi Hạ lang trung rời khỏi Tô phủ vẫn đụng phải Điền thị xuất kinh bái Phật.
Điền thị phái sát thủ lặng lẽ đi theo ông mấy ngày, đợi đến một đêm bọn họ cạy cửa vào trong nhà, mới phát hiện Hạ lang trung ăn mặc chỉnh tề, uống độc dược, đã chết từ lâu.
Điểm khác biệt duy nhất giữa hai kiếp chính là ông ta không tiết lộ cho nhi tử Hạ Lâm biết chuyện, cũng không có liên lụy đến Tô phủ.
“A Ly, không thoải mái sao?”
Giọng nói lo lắng của Tô lão phu nhân kéo Tô Thiển Ly trở về.
Tô Thiển Ly buồn bã nở nụ cười, dựa vào cánh tay Tô lão phu nhân.
“Tổ mẫu, A Ly cảm thấy tự trách, nếu ngày đó A Ly không nhiều lời, Hạ lang trung sẽ không gặp Điền phu nhân, ông ấy sẽ được an hưởng tuổi già, tất cả những chuyện này cũng sẽ không…”
“A Ly, ngươi nghe này!” Tô lão phu nhân cầm tay Tô Thiển Ly.
“Đây không phải lỗi của ngươi, từ đầu đến cuối chỉ có một người sai, đó chính là Điền thị. Việc chúng ta phải làm chính là tính toán kỹ khoản nợ này với Điền thị. Đúng rồi, cha ngươi đâu?”
“Cha vẫn chưa hồi phủ!” Tô Thiển Ly ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát: “Nhưng cũng sắp rồi!”
“Tốt lắm, ngươi đi đón đi, hơn nữa, Kết Hương Uyển đã phái người đứng ở cửa phủ chờ rồi!”
Tô Thiển Ly hiểu thâm ý trong lời nói của Tô lão phu nhân.
Địa vị của Thái Lệ Nương hiện giờ ở trong phủ, ngoại trừ dựa vào thế tử huynh trưởng của mình, một mặt khác phải dựa vào sự sủng ái của Tô Tiến Nghĩa dành cho bà ta.
Hôm nay bà ta bị Tô lão phu nhân công khai phạt quỳ trước mặt mọi người, mặt mũi đã mất hết.
Người đầu tiên bà ta muốn tìm chính là Tô Tiến Nghĩa, nếu như ở thời điểm mấu chốt này, bà ta lại mất đi sự sủng ái của tướng công, cuộc sống sau này của bà ta ở trong phủ sẽ gian nan.
Tô Thiển Ly chạy tới cửa phủ, quả nhiên thấy Tống ma ma đang đứng dưới mái hiên nghển cổ nhìn ra đường lớn, vẻ mặt sốt ruột.
Trong màn sương mù trắng xóa chợt có một chiếc xe ngựa màu xanh nỉ chậm rãi chạy tới, đến khi nhìn rõ ràng thì thấy người đánh ngựa là gã sai vặt của Nhị gia. Tống ma ma mừng rỡ, lập tức ra ngoài nghênh đón.
Xe ngựa vừa dừng lại, Tống ma ma cười nói:
“Lão gia, ngài đã trở về, nửa canh giờ trước di nương ở đây ngóng trông ngài…”
Rèm xe ngựa bị vén lên, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, nho nhã, nhìn dáng vẻ chỉ khoảng ba mươi.
Người này chính là Tô Tiến Nghĩa, cha của Tô Thiển Ly.
“Lệ Nương làm sao vậy?”
Trên khuôn mặt của Tống ma ma chuyển từ căng thẳng sang tươi cười: “Di nương không có việc gì, chỉ là lo lắng Nhị gia trời mưa trực vất vả, tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn ngon để Nhị gia ấm lòng!”
Tô Tiến Nghĩa thoải mái cười: “Làm phiền Lệ Nương rồi!”
Ông ta vừa nói xong, khi ngẩng đầu lên đã thấy trên bậc thềm có một nữ tử đang đứng, chính là đích nữ của mình, Tô Thiển Ly.
Nàng mặc bộ quần áo màu hồng cánh sen, khuôn mặt dịu dàng điềm tĩnh, lẳng lặng đứng trên bậc thang, làn váy đã bị nước mưa làm ướt.
Nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, trên mặt nở một nụ cười khéo léo, cùng với tiếng mưa rì rào rơi ở xung quanh tạo thành một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.
“A Ly, sao ngươi lại ra ngoài?”
“A Ly bái kiến cha, tổ mẫu phái A Ly ra đây nghênh đón cha!”
Tống ma ma giật mình, buột miệng nói: “Nhị gia, nhưng mà… Đồ ăn mà di nương làm đã bày lên bàn rồi!”
Tô Thiển Ly nhìn Tống ma ma, không nói gì.
Một bên là thiếp thất, một bên là mẫu thân ruột, cho dù Tô Tiến Nghĩa có thương Thái Lệ Nương thế nào cũng sẽ không làm mất chừng mực ở ngay trước cửa phủ.
Hiếu đạo chính là một trong những thước đo quan trọng mà đương kim hoàng đế khảo sát các quan lại.