Đêm đó, gió lạnh gầm thét cả đêm.
Tới nửa đêm về sáng, trời đổ mưa tí tách tí tách.
Cơn mưa này kéo dài đến vài ngày.
Không ít hộ gia đình đã lấy áo bông ra, những người thân thể yếu ớt hơn đã dùng cả lò sưởi. Tô Thiển Ly cũng không ngoại lệ.
Hôm nay, nàng mặc một chiếc áo choàng màu hồng cánh sen, tay ôm lò sưởi ngồi trong đình, ngẩn người nhìn một bụi tùng kết hương ở bên ngoài đình.
Trước mắt nàng, trên mỗi cành cây đều nở những bông hoa màu vàng hình cầu to bằng nắm tay đứa trẻ mới sinh.
Sau một trận mưa xuân đã tạo thành những giọt sương trong suốt điểm trên nhụy hoa.
Hương hoa thoang thoảng thơm ngào ngạt, ngay cả khi mùi cây cỏ đua nhau đâm chồi nảy lộc sau cơn mưa cũng không che nổi hương thơm đó.
Cả bụi hoa không có một chiếc lá xanh, trông thật xinh đẹp thuần khiết và độc đáo.
Đây chính là loài hoa mà cha của Tô Thiển Ly – Tô Tiến Nghĩa thích nhất.
Ông ta thường khen ngợi tính cách cứng cỏi của nó, giữa mùa đông lạnh giá một mình nở rộ, màu sắc xinh đẹp rạng rỡ, hương hoa thơm ngát, nhìn một lần khó mà quên.
Nghe nói năm đó khi nạp Thái Lệ Nương làm thiếp, ông ta vui mừng khôn xiết, ngày hôm sau bèn đổi tên viện tử nơi Thái Lệ Nương ở thành Kết Hương Uyển.
Kết Hương Uyển, bà ta xứng sao?
“Thật xinh đẹp!”
Hầu Kỳ đi đến sau lưng Tô Thiển Ly, đột nhiên kinh ngạc cảm thán một câu.
Tô Thiển Ly không xoay người lại, nhưng trên khuôn mặt chợt nở nụ cười: “Ngươi bị ướt à?”
“Làm sao tiểu thư biết thế?”
Tô Thiển Ly xoay người, mỉm cười ngồi xuống, hỏi ngược lại:
“Hoa anh đào hồng trong vườn đã nở hoa chưa?”
“Sao tiểu thư biết được vậy?”
Lúc này Hầu Ký há to miệng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Tô Thiển Ly có một chút võ công, nên đương nhiên khứu giác mẫn cảm hơn người.
Hầu Kỳ vừa đến đầu đình, nàng đã ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của hoa anh đào trên người Hầu Kỳ.
Nha đầu này nhất định là lưu luyến dưới tán cây anh đào một lát, ngoài ngắm anh đào ra thì còn chuyện gì khác nữa.
Mà nàng ấy có thể trở về nhanh như vậy, chắc chắn đã đi qua đường mòn.
Xung quanh con đường mòn gần Ngọc Ly Các nhất trồng đầy cây hoa hồng leo màu vàng. Năm nay cành lá tươi tốt, có cành trực tiếp vươn đến con đường mòn, ngoài những lúc hoa nở có người đến ngắm, còn ngày thường hạ nhân cũng sẽ không đi theo con đường đó.
Nàng ấy vội vàng chạy về, không bị cành cây hai bên đường làm ướt quần áo mới là lạ!
Tô Thiển Ly không định giải thích, nàng rút khăn tay trong áo ra đưa cho Hầu Kỳ: “Ngươi lau đi, chuyện lần này có ổn không?”
Hầu Kỳ vội vàng nhận lấy, lau lung tung hai cái, trả lời:
“Dạ, nha hoàn vẩy nước quét nhà Hồng Nhi trong Kết Hương Uyển nghe được tin tức, nàng ta vội vàng chạy về Kết Hương Uyển. Nô tỳ không yên tâm, nấp trong góc tối chờ một lát. Quả thật như tiểu thư nói, không đến thời gian uống một chén trà, Thái ma ma vội vàng ra khỏi Kết Hương Uyển, đi về hướng cửa sau. Bà ta đi quá gấp, còn đụng phải một tiểu nha đầu, ngày thường nhất định sẽ đứng lại răn dạy một trận nhưng hôm nay chỉ lườm liếc nhìn tiểu nha hoàn kia rồi vội vàng rời đi, phong cách này không giống với bà ta, chẳng lẽ người già rồi nên tính tình thay đổi ư?”
Tô Thiển Ly nâng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, sau đó mới trả lời:
“Tính tình không thay đổi, chỉ là bà ta có chuyện quan trọng hơn phải làm!”
Nói xong, ánh mắt Tô Thiển Ly lại nhìn bụi kết hương bên ngoài đình, ánh mắt trầm xuống.
Hầu Kỳ theo bản năng ngậm miệng lại.
Mỗi lần như vậy, nàng ấy biết tiểu thư nhà mình lại đang suy tính chuyện lớn.
Mấy ngày nay, chủ tử an bài nàng ấy làm rất nhiều chuyện xấu, chủ yếu là chuyện có liên quan đến Kết Hương Uyển.
Cho dù nàng ấy có nhiều điều thắc mắc, nhưng vẫn xác định được một điểm là rốt cuộc tiểu thư nhà mình không còn tin tưởng hai mẹ con kia.
Ngày xưa, Vương ma ma đã nhắc nhở tiểu thư không biết bao nhiêu lần, nhưng tiểu thư vẫn không nghe.
Không ngờ từ lần chủ tử bị bệnh nặng tỉnh lại, tính tình thay đổi lớn, bắt đầu đề phòng Kết Hương Uyển.
Đây là điều nàng ấy và Vương ma ma muốn nhìn thấy nhất, vì thế bọn họ đều ủng hộ chủ tử nhà mình.
Hai chủ tớ ở trong đình ngắm hoa, ngắm mưa, thưởng trà hơn nửa ngày.
Mãi đến khi Vương ma ma tìm tới, dạy dỗ Hầu Kỳ một trận rồi kéo Tô Thiển Ly về phòng, rót một chén canh gừng, nhét nàng vào trong chăn. Lúc này bà ấy mới thở dài một tiếng, lại đi ra ngoài làm việc.
Trong vườn, trên con đường nhỏ dẫn tới Kết Hương Uyển vào lúc này, một bóng người vội vàng đi qua.
Đợi bóng người đó đến gần mới nhìn thấy rõ là Thái ma ma đã xuất phủ trước đó.
Bà ta vừa bước vào phòng, Thái Lệ Nương lập tức bước ra đón.
Thấy cả người Thái ma ma ướt nước mưa, vành mắt Thái Lệ Nương đỏ lên, bà ta bước lên trước vài bước, vội vàng hỏi:
“Hỏi thăm được chưa? Là thật sao?”
“Là thật, hôm qua Điền phu nhân Trung Dũng Hầu phủ dẫn theo Văn công tử đến Tôn phủ dùng bữa trưa, Tôn nhị tiểu thư tiếp khách, bọn họ ở đấy đến trời tối mới đi ra!”
Thái Lệ Nương đặt mông ngồi xuống ghế, cắn răng nói:
“Xem ra quả nhiên đúng như người khác bàn tán, Trung Dũng Hầu phủ vứt bỏ Nguyệt Nhi, tìm người khác!”
Thái ma ma vô cùng tức giận, trách mắng:
“Còn Hầu phủ thì sao, Thế tử phu nhân dẫn theo người thân bày trò như vậy, thật sự không lên được mặt bàn mà. Lão nô cảm thấy rất kỳ lạ, Điền thị làm chuyện xấu không thể quang minh chính đại, nhất định sẽ giấu diếm, vậy sao có thể truyền đến tai hạ nhân trong phủ chúng ta? Chủ tử, ngài có cần gọi nha đầu Tiểu Hồng kia không…”
“Hỏi rồi, nàng ta nói chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện, không thấy người!” Thái Lệ Nương khoát tay áo: “Nhanh như vậy đã biết tin tức, còn có thể sai khiến hạ nhân, cả phủ này chỉ có bà ta!”
Thái ma ma suy nghĩ một chút, trong lòng chấn đồng: “Ngài nói vị đại phòng kia ư? Nhưng vì sao bà ta phải làm vậy? Chúng ta đâu có gây cản trở gì cho bà ta!”
“Trước không nghĩ đến chuyện này nữa!”
Thái Lệ Nương đột nhiên đứng dậy, nắm lấy tay Thái ma ma: “Nguyệt nhi đâu, nàng có biết không? Nhất định không thể để nàng biết, nha đầu kia, thật sự là…”
“Lão nô biết rồi!”
Thái ma ma trịnh trọng gật đầu rồi vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Một lúc lâu sau Thái Lệ Nương mới khôi phục lại dáng vẻ bình thường, bà ta gọi hạ nhân tiến vào, rửa mặt chải đầu, chuẩn bị đến Tùng Hạc Đường thỉnh an.
Trung Dũng Hầu phủ gặp mặt Tam tiểu thư nhưng không hài lòng, sau đó tìm người khác!
Chỉ cần tin này không truyền đến Tùng Hạc Đường, bà ta nhất định có cách xoay chuyển cục diện.
Lúc này trong Tùng Hạc Đường vô cùng yên tĩnh.
Hạ nhân theo bản năng tránh ở ngoài phòng, chỉ nhìn vào chính phòng mà sắc mặt đã sợ hãi.
Thời gian khoảng một chén trà trước đó, Tô lão phu nhân giận tím mặt, nha hoàn đi vào dâng trà bị ăn bản tử, hiện giờ đang nằm trong phòng hạ nhân.
Trong phòng, Tô lão phu nhân nghiêng người ngồi trên nhuyễn tháp, trong mắt đầy lửa giận.
Tống ma ma ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên:
“Chủ tử, người đừng tức giận làm hại thân thể, cả nhà trên dưới còn nhờ người quyết định!”
Tô lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Quyết định? Bọn họ thật to gan! Dám vượt mặt trưởng tỷ và nhị tỷ, âm thầm lôi kéo người ngoài. Nhìn hôn sự này xem, còn bị người ta từ chối, mặt mũi Tô phủ mất hết rồi!”
“Thái di nương này ngày thường dịu dàng hiểu lễ nghĩa, sao có thể làm ra chuyện này?”
“Nàng ta à? Có lẽ do lão bà tử ta đây từ chối thỉnh cầu của huynh trưởng tốt nàng ta, ngăn cản giấc mộng trở thành chính thê nên nàng ta tức giận, dự định tìm mối gả cao cho nữ nhi của mình nhằm nâng thân phận chứ gì!”
Tống ma ma thở dài, nói tiếp:
“Nguyệt tỷ nhi ngày thường ít tiếp xúc với sự vụ trong phủ, vị trí thế tử phu nhân Trung Dũng Hầu phủ không dễ làm!”
Tống ma ma đã lược bỏ câu “Tiểu thư con thiếp làm sao có thể trở thành thế tử phu nhân Hầu phủ”.
Cho dù Tô Thiển Nguyệt có vô dụng thì cũng là cháu gái của lão phu nhân, lão phu nhân có thể nói lời như vậy, nhưng người ngoài tuyệt đối không được nói.
Tô lão phu nhân nghe Tống ma ma nói vậy chợt giật mình, trong mắt đầy vẻ suy tư.
Thế đạo hiện giờ, các thế gia luôn coi trọng thanh danh và môn đệ.
Thế tử Trung Dũng Hầu phủ này lại đánh chủ ý lên một tiểu thư con thiếp trong Thượng thư phủ, rốt cuộc bọn họ đang tính kế gì?
Tô lão phu nhân vẫn chưa nghĩ ra đã thấy đại nha hoàn Minh Châu đi vào.
“Khởi bẩm lão phu nhân, Thái di nương cầu kiến, hiện giờ đang quỳ ở ngoài viện!”
Tô lão phu nhân lập tức nổi trận lôi đình, vươn tay quét sạch chén trà trên bàn, tức giận không kìm chế nổi: “Nàng ta còn mặt mũi tới đây sao!”


