Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 1: Tình cờ gặp gỡ

Chương 1: Tình cờ gặp gỡ

4:11 chiều – 23/09/2025

Tháng hai trong Trường An thành, sương mờ phủ ngọn cây.
Trên đường Chu Tước, dòng người đi lại như nước chảy, một chiếc xe ngựa màu xanh chậm rãi đi tới.
Một bên màn xe xốc lên một nửa để lộ ra nửa bên sườn mặt tinh xảo.
Người qua đường vội vã ngẩng đầu lên lập tức kinh ngạc vì sắc đẹp này, nhưng ngay sau đó lập tức bình tĩnh lại, vội vàng khom lưng cúi đầu, chỉ sợ mình đụng phải quý nhân.
Tô Thiển Ly ngồi trong xe ngựa hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của người qua đường, ánh mắt nàng lướt qua một lá cờ màu xanh đen.
Trong đôi mắt hạnh chứa đầy cảm xúc.
Chỉ thấy lá cờ hơi cũ đã có vết sờn rách, hai chữ “Chu Ký” trên lá cờ, người trong nghề chỉ cần liếc mắt một cái là biết người viết hai chữ này không có nhà.
Cửa hàng phía dưới lá cờ chỉ có một gian mặt tiền, lớp sơn trên cửa gỗ đã bong tróc thành từng mảng, trông vô cùng thảm hại.
Đèn lồng treo hai bên cửa lung lay sắp đổ và chật vật chống đỡ như việc kinh doanh ảm đạm của cửa hàng.
Nhưng ai có thể ngờ được sau nửa năm nữa, món điểm tâm “hoa phù dung nở” của cửa hàng này được đặt trong hộp đựng đồ ngự thiện, đi xuyên qua Trường An thành rồi dâng lên Hoàng đế.
Thiên tử chỉ nói một câu: “Vẫn là hương vị ngày xưa”, nhưng trong một đêm cửa hàng này đã trở thành cửa hàng điểm tâm nổi tiếng nhất kinh thành. Mỗi ngày còn chưa đến giờ mở cửa thì khách hàng đã xếp hàng dài chờ đợi.
Nếu không phải đời này Tô Thiển Ly trùng sinh, nàng cũng không thể tin được trên đời này lại có chuyện kỳ lạ đến vậy.
Nhưng, đây chính là sự thật!
Nàng vuốt ve ngón tay áp út theo bản năng, trên ngón tay ấy có một vết chai cứng mỏng.
Bây giờ nàng mới mười ba tuổi, đã cầm bút luyện thư pháp gần bảy năm rồi.
Kiếp trước, trước khi nàng chết, trên ngón tay có một vết chai cứng dày cộm, đó là kết quả của việc quanh năm suốt tháng tựa tay vào bàn để luyện chữ.
Nàng có thể sao chép lại bút tích của hàng vạn người, vì vậy Tứ hoàng tử Lý Kha Linh sao không lợi dụng nàng cho được chứ!
Được hắn ta “coi trọng”, nàng lại càng thêm bán mạng vì hắn ta, có nhiều đối thủ đã bị chính ngòi bút của nàng chôn vùi…
“Thả màn xuống!”
Một giọng nói mất kiên nhẫn kéo suy nghĩ của Tô Thiển Ly trở về.
Ngồi đối diện nàng là Tô Thiển Nguyệt, vẻ mặt nàng ta hơi tức giận.
Hôm nay Tô Thiển Nguyệt mặc váy áo màu hồng tím tường vi, lông mày lá liễu, đôi mắt thon dài, đôi môi anh đào mềm mại ướt át động lòng người.
Chỉ là trên mặt nàng ta đang vô cùng tức giận đã làm giảm đi vài phần vẻ dịu dàng.
Đôi mày lá liễu của Tô Thiển Nguyệt nhíu chặt: “Muội là tiểu thư con vợ cả của nhị phòng phủ thượng thư, vậy mà muội dám phô trương như vậy, có phải ngay cả mặt mũi của tổ phụ và cha mà muội cũng không thèm quan tâm đúng không?”
Tô Thiển Ly liếc mắt nhìn Tô Thiển Nguyệt ngồi ở đối diện, nàng cố gắng đè nén lại hận ý trong lòng. Nàng không nói lời nào, chỉ cúi đầu vuốt nếp gấp trên váy áo màu hồng cánh sen.
Đôi mắt hạnh bình tĩnh không chút gợn sóng, đôi hoa tai hình hoa hải đường nhẹ nhàng đung đưa rủ xuống hai bên gò má trắng nõn, trên tóc cài một chiếc trâm hoa hải đường càng thêm yếu đuối động lòng người.
Đây chính là đồ trang sức do Tô lão phu nhân tự mình thiết kế, rồi cho người làm theo.
Không ngờ hôm nay nó lại được cài trên đầu nàng.
Một sao tang môn hại chết mẫu thân như nàng sao có thể mang đồ vật có ý nghĩa tốt lành như vậy chứ!
Tô Thiển Nguyệt càng nghĩ càng tức giận. Nàng ta nhịn không được vươn tay đẩy Tô Thiển Ly một cái, lại còn cố tình tăng lực đạo trên tay.
Nào ngờ Tô Thiển Ly như có mắt sau đầu, thân mình nàng nghiêng sang một bên, Tô Thiển Nguyệt đẩy phải khoảng không, thân thể nàng ta trực tiếp ngã sang một bên.
Chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, Tô Thiển Nguyệt đập mạnh vào thành xe, thân xe đột ngột nghiêng sang một bên, ngựa hí vang.
“Tiểu thư…”
Bên ngoài xe lập tức vang lên tiếng hét của nha hoàn và người hầu.
Tô Thiển Ly theo bản năng ngồi sụp xuống, khó khăn lắm mới ổn định được thân mình.
Tô Thiển Nguyệt lại không may mắn như vậy, một nửa người suýt nữa bị rơi khỏi xe, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, kêu gào cứu mạng.
Một lúc lâu người hầu mới bình tĩnh lại, vừa nhìn lại đã sợ mất mật.
Nếu chủ nhân có gì bất trắc thì người hầu như bọn họ cũng đừng mong sống sót!
Vào lúc này bọn họ quên cả nỗi sợ trong lòng, lập tức nhảy vọt tới, ba chân bốn cẳng nâng Tô Thiển Nguyệt xuống xe ngựa.
Tô Thiển Ly cũng xuống xe theo.
Tô Thiển Nguyệt ngoài việc trang sức bị rối và vẻ hoảng sợ trên mặt thì cũng may không bị thương chỗ nào.
Lúc này xung quanh xe ngựa đã bị người ta vây chặt như nêm, nhưng bốn phía lại tĩnh lặng đến quỷ dị.
Tô Thiển Ly nghi ngờ bất giác ngẩng đầu lên, nàng lập tức nhìn thấy hai thị vệ xa lạ mặc trang phục màu đen đứng trước một cỗ xe ngựa cách đó vài bước.
Tuy trên mặt hai người này không có biểu cảm gì, thân hình cũng không nhúc nhích, nhưng có thể thấy võ công của bọn họ sâu không lường được.
Trên chiếc xe ngựa của Tô phủ lại có một dấu chân rất rõ ràng.
Rõ ràng một cú đá này đã không lưu tình chút nào.
Dãy hàng rong nặng nề đổ trên mặt đất, trống bỏi, lục lạc, hộp son phấn… lăn đầy trên mặt đất.
Ánh mắt Tô Thiển Ly lướt qua hai “cọc gỗ” kia, dừng lại trên chiếc xe ngựa cách đó mười bước chân.
Chỉ thấy bốn con ngựa quý hiếm khỏe mạnh kéo chiếc xe ngựa này, thân xe được điêu khắc hoa văn hình rồng, quý không thể tả.
Thế mà lại là hắn!
Khó trách vẻ mặt dân chúng như thế!
Lúc Tô Thiển Nguyệt bình tĩnh lại từ trong nỗi kinh hoàng, nàng ta xô đẩy hai nha hoàn đang nâng mình ra, trừng mắt nhìn Tô Thiển Ly rồi cao giọng nói:
“Tô Thiển Ly, ngươi chờ đó cho ta, trở về ta sẽ nói cho cha. Phi…”
“Tiểu thư…” Nha hoàn Thu Cúc ở phía sau vội vàng kéo tay áo tiểu thư nhà mình, muốn ngăn nàng ta lại.
Lúc này, Tô Thiển Nguyệt hận không thể tiến lên xé nát Tô Thiển Ly, đâu còn nghe hạ nhân khuyên bảo nữa. Nàng ta đẩy nha hoàn ra, chuẩn bị nhào vào Tô Thiển Ly.
Nha hoàn hoảng sợ vội la lên: “Tiểu thư, trước… phía trước có quý nhân…”
“Mặc kệ hắn ta là Thiên Vương lão tử, đụng vào bổn tiểu thư thì tóm tất cả vào đại lao!”
Mấy nam nhân trung niên đứng bên cạnh đang khom lưng liếc mắt nhìn nữ nhân đang biểu diễn trước mặt, bọn họ khẽ lắc đầu.
Trong Trường An thành còn có quý nữ như vậy sao!
Thật không biết nên khen nàng ta có lá gan lớn, hay nên thương hại nàng ta ngu si.
Đột nhiên, đám người loạn lên.
Tô Thiển Ly ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người mặc đồ đen giống như thị vệ túm một nam nhân mặc áo xám đi nhanh tới.
Bọn họ bước tới trước xe ngựa, đá một cái, đè xuống, nam nhân mặc áo xám kia lập tức quỳ gối trên mặt đất, không còn sức chống trả.
Thị vệ áo xanh Võ Tiến đứng trước xe ngựa quát chói tai: “Mau nói, rốt cuộc ai ra lệnh cho ngươi, dám va chạm xa giá của Tần vương?”
“Tiểu… Tiểu nhân bị đám người đẩy ngã, gánh hàng bị đổ, tiểu nhân thật sự không dám va chạm vương gia… Cầu xin vương gia tha mạng…”
“Đánh!”
Võ Tiến không quan tâm việc người bán hàng rong liên tục dập đầu xin tha, phân phó thị vệ hành hình.
Chỉ nghe mấy tiếng “Bịch bịch”, người bán hàng rong kia hét lên như heo bị chọc tiết, áo xám lập tức nhuốm máu tươi đỏ thẫm, nhìn mà thấy ghê.
Người qua đường ở xung quanh lập tức hoảng sợ.
Nhiều phụ nhân bất giác nhắm hai mắt lại, hai chân không ngăn được bắt đầu run rẩy.
Trong lòng bọn họ hối hận, vì tại sao mình lại tò mò chạy tới đây xem náo nhiệt làm gì?
Nhưng lúc này, hai chân bọn họ giống như bị dính trên mặt đất, ngoài việc phát run, không ai dám động đậy.
Thêm mấy cây gậy nữa đánh xuống, người bán hàng rong kia đã không còn tiếng động nữa, sau đó bị thị vệ kéo đi.
Tô Thiển Nguyệt bị một màn trước mắt dọa sợ, hai chân mềm nhũn. Một tiếng “bùm” vang lên, nàng ta ngã trên mặt đất, lắp bắp nói:
“Tiểu nữ… Tiểu nữ vô tình… Va chạm vương gia, xin vương gia trách phạt…”
Lúc này ngoài tiếng ngựa phun phì phì, trong xe ngựa không có một âm thanh nào.
Cảnh tượng yên tĩnh quỷ dị, và mùi máu tươi gay mũi khiến mọi người sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.
Tô Thiển Ly nhìn lướt qua xung quanh, nàng lắc người bước vài bước tiến đến chiếc xe ngựa kia.
Nàng có thể mặc kệ sống chết của Tô Thiển Nguyệt, nhưng không thể đẩy Tô phủ lên đầu sóng ngọn gió.
Chỉ cần ngự sử chụp cái mũ “Tô phủ không có cách giáo dưỡng nữ nhi, va chạm hoàng thân quốc thích, coi rẻ quyền uy” lên đầu thì danh dự của tổ phụ Tô Chiêm làm quan mấy chục năm nay sẽ bị vứt sạch.
Thời đại này, danh dự quan trọng hơn tất cả.
Dường như chỉ có Tần vương mới khinh thường việc này!
Ngay sau đó, màn xe ngựa hơi động, một bàn tay ngọc nâng mành màu đen lên.
Chỉ thấy ngón tay thon dài và trắng nõn nâng tấm rèm màu đen tuyền. Ngón tay đó trắng bóng như ngọc. Dường như có thể thấy được chủ nhân của bàn tay này là một người có sắc đẹp tuyệt trần chỉ thông qua một ngón tay này.
Chính xác, nàng đã sống hai đời, nhưng hắn là nam nhân đẹp nhất mà nàng từng gặp, không có người nào đẹp hơn.
Đáng tiếc…
Lúc này trên đường Chu Tước, dân chúng hoặc khom người cong eo, hoặc quỳ trên mặt đất, ngoài thị vệ của Tần vương, chỉ có một mình Tô Thiển Ly đứng đó.
Cũng chỉ có một mình nàng hình như thấy được khuôn mặt của Tần vương.
Tuấn mỹ đến mức không theo lẽ thường!
Vẫn lạnh lẽo như trước kia!
Một thế hệ chiến thần có thủ đoạn tàn nhẫn, khiến các quốc gia khác nghe tiếng đã sợ vỡ mật!
Một thế hệ quyền vương có thủ đoạn khát máu, khiến tất cả quan lại im như ve sầu mùa đông!
Mọi người chỉ cảm thấy hắn đáng sợ!
Lại có mấy người nhìn thấy xe lăn dưới thân hắn?
Còn có sự hòa bình ổn định và lâu dài nhờ uy thế của hắn?