Skip to main content

Trang chủ Thuần Dưỡng Phần 4

Phần 4

1:21 chiều – 19/09/2025

Lúc tỉnh lại lần nữa là ở trên giường bệnh của bệnh viện.

Xung quanh vô cùng ồn ào.

Tôi cũng buông xuống được trái tim luôn treo lơ lửng.

Giọng nói ồn ào của người nơi này làm cho tôi có cảm giác an toàn.

Giống như là ẩn trốn trong đám người, Hạ Bách sẽ không tìm tôi được.

“Giường số 1001, cô tỉnh rồi à?”

Y tá đi tới, giúp tôi đổi lại thuốc trong bình đang treo.

Xuyên qua tấm màn giường rộng mở, tôi thấy được một người thiếu ở gần giường mình.

Đó là một thiếu niên thanh tú, cậu ấy nhìn tôi có hơi sửng sốt, ngay sau đó thân thiện cười một tiếng.

Nụ cười của cậu ấy rất có sức cảm hóa, vì vậy tôi cũng kéo khóe miệng lên cười đáp lại một cái.

Y tá đổi xong bình thuốc thì rời đi.

Thiếu niên ở ngay bên cạnh đáp lời tôi:

“Chị gái, tại sao mà chị lại nằm viện vậy? Em và bạn học chơi bóng rổ bị té gãy chân, ha ha, có hơi mất mặt, có điều thảm hơn là nơi này thật sự nhàm chán, đến cả một người để nói chuyện cũng không có.”

Thiếu niên có nụ cười ấm áp, giống như ánh sáng mặt trời vào ngày xuân vậy.

Cậu ấy nói rất nhiều, giống như là kìm nén lâu quá rồi, cứ ở bên cạnh nói không ngừng.

Tôi câu được câu không đáp lại, nhưng suy nghĩ đã sớm bay xa.

Tôi phải nhanh chóng khỏe lại.

Tôi phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.

Tôi muốn tháo chạy khỏi việc Hạ Bách đi qua cuộc sống của bản thân…

“Này, mấy người là ai vậy, sao lại tháo đồ treo chân của tôi?”

Bỗng nhiên giọng nói của thiếu niên trở nên có hơi mạnh mẽ.

Tôi kéo cái màn giường ra một ít, nhìn về phía cậu ấy, nhưng lại thấy mấy người đàn ông mặc âu phục dáng vẻ cường tráng đứng ở bên cạnh cậu ấy, cảm giác vô cùng áp bức.

Một người nói: “Chúc mừng anh, ông chủ của chúng tôi đang thực hiện hoạt động mỗi ngày làm một việc thiện, hôm nay anh chính là người may mắn được làm việc thiện. Bây giờ chúng tôi làm thủ tục chuyển viện cho anh, đưa anh đến bệnh viện tư nhân tốt nhất toàn thành phố, cho đến khi anh hồi phục.”

“Ơ? Tôi chỉ bị thương cái chân thôi… Ấy này, đừng có khiêng tôi chứ! Oa đệt!”

Tôi trợn mắt há mồm nhìn thiếu niên bị mang đi.

Giờ phút này, Hạ Bách mới chậm rãi xuất hiện ở cửa phòng bệnh.

Lúc anh đi tới, mọi ánh mắt xung quanh đều dõi theo anh, ngay cả tiếng kêu của thiếu niên kia cũng nhỏ đi phần nào.

Bề ngoài của anh luôn lừa người như vậy, giống như một quý ông lịch lãm và sang trọng nhất, nhưng thực chất bên trong anh lại tồi tệ hơn bất kỳ ai khác.

Người vệ sĩ mặc âu phục phía sau lưng anh đặt chiếc bình giữ ấm lên trên bàn giường bệnh của tôi, sau đó múc một bát canh gà ở bên trong đó ra đưa cho anh.

Hạ Bách thổi thổi canh gà được nấu kỹ, dịu dàng đưa đến miệng tôi:

“Nơi này mất trật tự như vậy, có điều em thích cho nên tôi đưa em đến.”

Tôi tránh né muỗng canh của anh, cả người căng thẳng đầy phòng bị.

Nhưng Hạ Bách không nói lời nào, nhét muỗng canh vào trong miệng tôi, tôi sặc một cái, ho khan kịch liệt, thậm chí còn phun ra một ít canh làm dính lên trên áo sơ mi đắt tiền của anh.

Tôi thấy chiếc áo sơ mi kia đã dính dầu mỡ, có hơi sợ hãi lùi lại.

Nhưng anh lại giống như không để ý chút nào, dùng khăn ướt qua loa lau chùi sạch sẽ, ngay sau đó lại dùng bụng ngón tay của anh vuốt ve đôi môi tôi, đôi mắt màu hổ phách thâm tình nhìn tôi:

“Nghiêm Nghiên, rõ ràng em cũng sẽ cười với một thiếu niên mới quen biết, nhưng mà tại sao lại luôn sợ tôi như vậy?”

“Em nhìn đi, ngay cả xông vào nhà em, tôi cũng sẽ chủ động báo cảnh sát.”

“Tôi là công dân tốt tuân thủ luật pháp.”

“Tôi sẽ không ép buộc em.”

Mà tiếng la hét của thiếu niên vẫn còn vang vọng trong hành lang:

“Cứu mạng với! Ba mẹ tôi còn không biết tôi chuyển viện nữa! Mấy người rốt cuộc là người ở đâu ra vậy! Mỗi ngày làm một việc thiện có thể suy nghĩ đến cảm nhận của người khác hay không, tôi có thể nhượng lại quyền lợi được làm việc thiện không?”

Vệ sĩ trả lời cậu ấy:

“Không được đâu ngài ạ, ông chủ nói là anh, cũng chỉ có thể là anh!”