Tôi nằm ở trong bệnh viện hai ngày.
Sau khi thân thể bình phục được một ít, tôi lập tức khăng khăng muốn xuất viện.
Hạ Bách lái xe nói muốn đưa tôi, tôi quyết đoán từ chối.
Anh cười một tiếng, không nói gì nữa, chẳng qua chỉ để cho tài xế lái xe đi theo phía sau chiếc xe buýt về nhà tôi.
Đến lúc tôi đứng ở cổng khu chung cư, tôi mới phản ứng được tôi không mang chìa khóa.
Hạ Bách từ trên xe của anh đi xuống, đong đưa vật trong tay, âm thanh leng keng ——
“Đang tìm cái này à?”
Là chìa khóa nhà của tôi!
Đó là căn nhà tôi dành dụm được trong hai năm đi làm để mua, do đó tôi còn phải gánh khoản vay hai mươi năm trên lưng, đây là thứ quý giá nhất bây giờ của tôi!
Tôi đưa tay ra cầm, lại bị anh bắt lấy tay.
“Thả tay ra Hạ Bách!”
Nhưng anh lại nắm tay tôi càng chặt hơn, sau đó có hơi tiếc nuối đau lòng nói:
“Thô ráp hơn rất nhiều, xem ra em ở bên ngoài chịu khổ không ít, thật ra thì em không cần phải cực khổ như vậy.”
Tôi gắng sức rút tay ra khỏi tay của anh, mà anh ngẩn ngơ nhìn bàn tay trống rỗng trong phút chốc, tựa hồ thật sự có hơi thất vọng.
Tôi lấy dũng khí hỏi anh: “Hạ Bách, tại sao anh lại không buông tha cho tôi? Nếu như anh muốn thì vĩnh viễn sẽ luôn có người càng tốt hơn, tôi không xứng để anh bỏ ra nhiều tinh thần và sức lực như vậy.”
Tôi dừng một chút, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt của anh:
“Quan trọng nhất chính là, tôi không thích.”
Đôi mắt màu hổ phách của anh thoáng qua một ít kinh ngạc, chẳng qua ngay sau đó có thêm mấy phần ý cười, anh đưa tay ra muốn sờ tóc tôi, lại bị tôi tránh ra.
Anh nói “Nhưng mà, tôi rất thích.”
Sức ảnh hưởng của Hạ Bách lớn hơn so với tôi tưởng tượng rất nhiều.
Cho dù nơi đây không phải Bắc Kinh, cho dù anh mới đến nơi này không bao lâu, ông chủ tôi cũng phải ngoan ngoãn nghe theo lời anh, bởi vì anh là…
Khách hàng lớn!
“Cô biết cái gì gọi là khách hàng lớn không? Chính là viết một tờ biên lai với ngài ấy đã đủ cho toàn bộ công ty của chúng ta ăn một năm!”
Tôi và Tiểu Trương nghe xong gật đầu liên tục.
Cô ấy ở bên cạnh thầm mắng “Người có tiền đáng chết”, mà tôi thì cúi thấp đầu cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại xuống.
Nước bọt ông chủ văng tung tóe, đĩnh đạc nói, cuối cùng cũng kết thúc việc thổi phồng Hạ Bách, ánh mắt di chuyển về phía tôi:
“Tiểu Nghiêm à, phía giám đốc Hạ để cho cô chịu trách nhiệm đi theo đi, tôi thấy ngài ấy rất có thiện cảm với cô.”
Tôi vội vàng từ chối “Ông chủ, đó là ảo giác thôi.”
Nhưng Tiểu Trương cũng nói “Mình cũng cảm thấy giám đốc Hạ đối với cậu không giống, cậu xem, lần trước anh ta còn chủ động bắt tay với cậu.”
Tôi nói: “Thật ra thì anh ta có mồ hôi tay, có thể là lần trước muốn tìm chỗ để lau mồ hôi.”
“…”
Anh dĩ nhiên không có mồ hôi tay.
Nhưng mà rất nhanh anh đã biết được tôi ở bên ngoài làm tổn hại hình tượng của anh.
Nghe nói ông chủ đã gửi một số loại thuốc chống mồ hôi và thuốc Trung Y để điều dưỡng lá lách dạ dày yếu ớt.
Tiểu Trương mô tả lại cảnh tượng lúc ấy cho tôi sinh động như thật, làm tôi sợ đến mức ngòi bút cũng bị chọc hỏng.
“Lúc đó sắc mặt giám đốc Hạ như này, gọi là gì nhỉ, vui vẻ hay hạnh phúc không thể hiện ra trên khuôn mặt? Có điều vừa nghe nói là nhân viên của công ty chúng ta phát hiện được bệnh kín của anh ta, còn nói cảm ơn với ông chủ, ông chủ nói khoản làm ăn này hẳn là không vấn đề lớn lao gì nữa.”
Ông chủ thì không có vấn đề gì, buổi tối hôm đó lúc tôi đang trên đường trở về nhà thì gặp phải một chiếc xe Bentley quen thuộc.
Anh ngậm điếu thuốc đi xuống xe, từ trên cao nhìn xuống tôi:
“Nghe nói, tôi có bệnh kín?”


