Skip to main content

Trang chủ Bạn Nhỏ Nhà Tôi Phần 4

Phần 4

6:00 chiều – 12/09/2025

Cậu bạn nhỏ nhấn chuông hai lần vẫn không có ai ra ở cửa.

Không có ai ở nhà à? Hay gọi điện thoại? Nhưng nhỡ anh không nghe máy thì sao?
Cậu bạn nhỏ vô thức nắm lấy quai cặp ở trước ngực, nghiêm túc cân nhắc nên làm gì tiếp theo, cậu đang định nhắn tin nói cho anh biết thì bỗng có tiếng “đinh” vang lên, cửa thang máy đằng sau lưng cậu mở ra, cậu bạn nhỏ quay người lại thì nhìn thấy Nhan Dĩ Tây.

Bỗng có người lạ đứng trước cửa nhà mình, đây không phải người quá xa lạ, Nhan Dĩ Tây khẽ nhíu mày. Từ lúc nhận được tin nhắn đầu tiên đến giờ, Nhan Dĩ Tây biết cậu bạn nhỏ đang ôm tâm tư gì cho nên anh không nhắn lại, còn tưởng rằng sự yêu thích của cậu bạn nhỏ sẽ sớm biến mất, nhưng bây giờ tự dưng cậu đứng trước cửa nhà anh. Ai cho cậu địa chỉ?
Nhan Dĩ Tây còn chưa nói gì, đã thấy mặt cậu bạn nhỏ đứng đối diện đỏ bừng, cậu lo lắng nắm lấy quai cặp rồi nói: “Vâng…Xin lỗi, đã làm phiền rồi…Em là Lận Hạng Đông, cái đó, mẹ em là Trần Thiến, anh có biết không?”
Câu trước câu sau của cậu bạn nhỏ chả ăn nhập tẹo nào, nhưng Nhan Dĩ Tây vẫn hiểu. Con trai của bạn thân mẹ, nghe nói anh đã từng ôm cậu lúc cậu còn bé.

“Tôi biết rồi.” Người đã đến rồi, anh cũng không thể đuổi đi, Nhan Dĩ Tây đi đến trước người cậu rồi mở cửa: “Trước tiên cứ vào đi.”
Hai mắt Lận Hạng Đông sáng ngời, cậu ngoan ngoãn đi theo Nhan Dĩ Tây vào trong.

Bình thường nhà Nhan Dĩ Tây ít khi có khách đến thăm, cũng may anh có chuẩn bị sẵn một đôi dép đi trong nhà, anh đưa dép cho cậu bạn nhỏ. Khi cậu bạn nhỏ cúi xuống cởi giày, Nhan Dĩ Tây nhìn cái cặp sách to đùng cùng với chiếc vali của cậu.

Cậu bạn nhỏ khom lưng cởi giày cũng không biết cởi cặp ra, khi cậu cúi xuống, cái cặp suýt đập vào đầu cậu, Nhan Dĩ Tây không thể khoanh tay đứng nhìn, anh im lặng nhấc cặp lên hộ cậu. Đợi khi cậu bạn nhỏ thay dép xong xuôi, anh mới lặng lẽ bỏ tay ra, cậu bạn nhỏ không hề phát hiện ra.

Cho đến khi ngồi yên vị lên chiếc ghế salon mềm mại, cậu bạn nhỏ mới đặt cái cặp sách sang bên cạnh. Khi Nhan Dĩ Tây cầm cốc nước đi ra từ phòng bếp, anh đã thấy cậu bạn nhỏ ngồi ngoan ngoãn trên ghế, ánh mắt cậu dính chặt trên bàn uống nước.

“Uống đi.” Nhan Dĩ Tây đưa cốc nước trái cây cho cậu bạn nhỏ, sau đó anh ngồi xuống chỗ đối diện cậu, chuẩn bị tinh thần nói chuyện với cậu.

Lận Hạng Đông cầm cốc nước trái cây, trên mặt lộ ra sự vui vẻ không thể giấu đi: “Em cảm ơn.” Cậu vừa uống một ngụm đã biết đây là nước do Nhan Dĩ Tây tự tay ép.

Vì thế cậu càng vui hơn.

Nhan Dĩ Tây nhìn dáng vẻ này của cậu, anh bỗng cảm thấy bản thân thật xấu xa khi định đuổi cậu đi.