Chỉ là hiển nhiên, đợi Thiệu Lỗi từ từ nói ra, lại đi cứu người, Gia Cát Lưu Sa sợ là không bị đánh chết cũng đã nửa sống nửa chết rồi.
Trong địa lao, Gia Cát Lưu Sa bị đánh từng gậy, hầu như mỗi một lần đánh xuống đều làm cho nàng đau thấu tim, nàng vốn là đại tiểu thư không phải động tay vào việc gì, đừng nói là bị đánh, dù cho gõ, đụng vào nàng thôi thì cũng sẽ có thể ầm ĩ nửa ngày, đã bao giờ phải chịu khổ như vậy đâu?
Quần áo đằng sau rất nhanh bị máu tươi thấm ướt, tiếng kêu cũng từ mới bắt đầu kêu to biến thành yếu ớt dần, nàng chỉ cảm giác mình nhất định sắp chết rồi, đau quá, đau quá…
Không biết có phải là ảo giác hay không, Gia Cát Lưu Sa thật như nghe được tiếng đánh nhau ngoài cửa, sau đó có ai đó đang gọi tên nàng, âm thanh này rất quen thuộc, sau đó nàng được tiến vào trong một lồng ngực ấm áp, lòng của nàng cũng cứ thế bình tĩnh lại.
Mộ Dung Thích Dật nhìn Gia Cát Lưu Sa trong lòng đã thần trí không rõ thì vô cùng hoảng loạn, lạnh lùng quét mắt hai tên lính coi ngục còn đang giơ gậy lên trước mắt: “Các ngươi tốt nhất là cầu nguyện cho nàng không sao!”
Nói xong ôm Gia Cát Lưu Sa bước nhanh rời đi, lúc này Mộ Dung Thích Dật căn bản là không có cách nào giải thích được sát ý mới vừa chợt lóe qua của mình, nếu như không phải hắn vội vã tìm thái y cho Gia Cát Lưu Sa, hắn có lẽ thật sự sẽ giết bọn họ.
Hắn không biết đây là vì sao, nhưng nhìn thấy bọn họ làm nàng bị thương thành như vậy, hắn vô cùng phẫn nộ.
Trong lồng ngực thỉnh thoảng truyền đến Gia Cát Lưu Sa thấp giọng lẩm bẩm, nếu như cẩn thận nghe, không khó nghe ra nàng đang gọi: “Thích Dật, Thích Dật, Thích Dật…”
Nàng luôn gọi tên của hắn…
Mộ Dung Thích Dật có chút phức tạp nhìn nàng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ tử này, nàng điêu ngoa tùy hứng, không nói đạo lý, khiến hắn không thể không ra tay giáo huấn một phen.
Lần thứ hai, nàng dùng điệu mua ngang nhiên lớn mật bày tỏ với hắn, làm hắn lúng túng, chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy.
Lần thứ ba, nàng đã là nữ nhân của Hoàng Thượng, nhưng vừa thấy hắn được gọi tiến cung, thì đã theo sát không tha, để hắn chỉ có tôn kính mà không thể gần gũi.
Lần thứ tư, nàng lại bị người hãm hại, nhưng hồn nhiên không biết, khiến hắn không đành lòng, ra tay cứu giúp.
…
Hắn không biết bắt đầu từ khi nào, nàng dường như đã dần dần đi vào trong sinh mệnh của hắn, làm hắn bắt đầu nhớ thương, lo lắng, đau lòng…
Mà từng tiếng ‘Thích Dật’ này, lại càng làm hắn có cảm giác lòng chua xót, luôn cho rằng, tình yêu của nàng đối với hắn đều là không chút nào che giấu, to gan như vậy, đường hoàng như vậy, giống hệt tính cách của nàng vậy, mà hắn lại cứ lần lượt trốn tránh, lần lượt phủ nhận.
Mãi đến bây giờ, dường như hắn mới phát hiện, hắn có thể đã thích nàng rồi, có lẽ còn chưa tới yêu, nhưng, hắn không thể phủ nhận, hắn thích nàng, hắn sợ nàng xảy ra chuyện, hắn không được nhìn thấy nàng, hắn sợ mất đi nàng.
Trong địa lao, lính canh ngục còn đang nhăn nhó khổ sở, Mộ Dung Thích Dật là tâm phúc của Hoàng Thượng, bọn họ đánh không lại, cũng không dám đắc tội, nhưng mà hắn ta làm như vậy xác thực là cướp ngục mà?
Lính canh ngục đang xoắn xuýt, nghe được cửa lớn nhà giam lại bị đá văng, các lính canh ngục lần lượt ngẩng đầu, thấy là Thiệu Lỗi thì lập tức căng thẳng.
Thiệu Lỗi quét nhìn địa lao ngổn ngang còn có vết máu trên đất, sắc mặt không tốt lắm: “Người đâu!”
“Thiệu đại nhân! Ngài đến rồi! Làm sao bây giờ… Mộ Dung đại nhân cướp ngục rồi!” Đầu lĩnh lính canh ngục nhìn Thiệu Lỗi như nhìn thấy cứu tinh, chờ mong quyết định của hắn.
Thiệu Lỗi nghe vậy quả thực thở phào nhẹ nhõm, hắn đại khái đã đoán được Mộ Dung đại nhân trong miệng bọn họ là người nào, ngoài Mộ Dung Thích Dật còn ai vào đây: “Ta đến chính là nói cho các ngươi, Gia Cát Lưu Sa vô tội được phóng thích, còn mấy người các ngươi, thì xem Gia Cát Lưu Sa có muốn tha cho các ngươi hay không!”
Mà hắn nói cũng không hết, cho dù Gia Cát Lưu Sa buông tha bọn họ, Mộ Dung Thích Dật cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho bọn họ.
…
Tẩm cung Hoàng thượng, Linh Thứu còn đang dùng sức sinh con, nước ối đã vỡ, bây giờ bọn họ đang chạy đua với thời gian, kéo dài nhiều hơn một phút, đứa bé trong bụng Linh Thứu sẽ nguy hiểm nhiều thêm một phần.
Linh Thứu biết, dùng không ít đan dược có thể duy trì sức lực, rõ ràng đã đau đến không xong rồi, nhưng vẫn dùng sức muốn đẩy đứa bé ra, trong lòng không ngừng nói, ca ca, ngươi tuyệt đối đừng cướp bảo bảo của ta! Cho dù ngươi muốn nhìn cháu ngoại trai cũng không thể mang nó đi! Nếu không cho dù ngươi có là ca ruột của ta thì ta cũng sẽ đánh tới địa phủ của ngươi!
Diêm Hồn cách xa ở mười tám tầng địa ngục không rõ vì sao lại liên tục hắt xì mấy tiếng, Hiên Viên Yên Nhi thấy vậy thì mở to mắt kinh ngạc, sau đó ngạc nhiên tiến lên kéo mặt Diêm Hồn, như phát hiện đại lục mới, vỗ vỗ sờ sờ. “Ồ? Diêm Vương hắt xì rồi! Diêm Vương vậy mà cũng biết hắt xì!“
Diêm Hồn nhìn bàn tay nhỏ đang làm loạn trên mặt mình, ánh mắt sâu thẳm, xoay mình đè lên Hiên Viên Yên Nhi: “Nói cho nàng bao nhiêu lần rồi, gọi bản vương là Hồn!”
Hiên Viên Yên Nhi mặt lập tức đỏ bừng, đối mặt gương mặt gần trong gang tấc, mắt không biết nên nhìn vào chỗ nào: “Ngươi, ngươi, ngươi đứng lên trước đã…”
Ai có thể nói cho nàng, vì sao Diêm Vương khiến người quỷ sợ hãi, lại là một con sói háo sắc vô độ không?! Hơn nữa vì sao trước kia nàng không phát hiện! Nàng chỉ đùa một chút thôi mà! Sao lại đè lên nàng làm gì!
Diêm Hồn rất là thưởng thức vẻ hoảng loạn của nàng, đáng yêu giống một con mèo nhỏ vậy: “Sờ mặt bản vương mà còn muốn làm như không có gì hr? Mặt của bản vương muốn sờ là sờ sao?”
“Vậy! Vậy ngươi muốn thế nào?” Hiên Viên Yên Nhi vừa nói xong thì trực tiếp muốn cho mình một cái tát! Không làm sẽ không chết. Nàng hỏi hắn muốn thế nào, không phải là tự đào hố cho mình sao!
Quả nhiên, Diêm Hồn tà mị cười: “Không cần làm gì cả, bản vương rất dễ tính, sờ lại là được rồi.“
“Ấy ấy! Ngươi sờ chỗ nào vậy! Vừa nãy ta sờ chính là mặt của ngươi! Không phải chỗ này của ngươi mà!”
“Ồ? Chỗ này là chỗ nào? Vậy xin lỗi, có thể bản vương sờ lộn rồi…”
“A! Đừng có sờ ở đó! Ngươi dừng tay! A!”
“Lại sờ sai rồi sao? Hay là … Ý của ngươi là đừng dùng tay, dùng… cái khác?”
…
Việt An quốc, Gia Cát Vô Ưu mở choàng mắt, đáp lại khế ước của bộ xương máu và Linh Thứu, hắn đã cảm giác được Linh Thứu sắp sinh, hơn nữa bây giờ còn khó sinh.
Hắn biết không nên đi quấy rầy nàng, nhưng hắn không thể biết rõ nàng có nguy hiểm khó khăn mà còn khoanh tay đứng nhìn, huống hồ hắn đã hứa với nàng, hắn sẽ không để cho nàng và con của nàng xảy ra chuyện.
Gia Cát Vô Ưu vung tay lên, có một đoàn sương mù màu đen bảo phủ hắn, đợi sương mù tản đi, Gia Cát Vô Ưu biến mất ngay tại chỗ.
Trong hoàng cung, Lãnh Mộ Hàn lạnh lùng nhìn về hai người mặt xám như tro tàn Bắc Ảnh Tĩnh Nhu và Bắc Ảnh Tinh Nguyệt: “Hừ, các ngươi còn thật sự nghĩ rằng chút mưu kế nhỏ đó của các ngươi có thể lừa dối được sao?”
Bắc Ảnh Tĩnh Nhu hai mắt vô thần, đã không còn ôm hi vọng nữa, nàng ta biết, lần này các nàng xong rồi, là thật sự chết chắc rồi, Bắc Ảnh Tinh Nguyệt còn không chịu thua: “Không thể lừa dối thì thế nào! Có mẫu tử họ chôn cùng ta, ta chết cũng không có gì!”
Lời của Bắc Ảnh Tinh Nguyệt thành công chọc giận Lãnh Mộ Hàn, điều hắn không thích nghe nhất chính là người khác nói Linh Thứu chết, giận đến bật cười: “Ha ha! Thật sao? Như vậy, ngươi hãy đi chết đi!”
Lãnh Mộ Hàn vừa nói ra, trên cung điện, mấy chục con ma thú thình lình xuất hiện, những ma thú này chẳng qua chỉ là cấp thấp nhất, chết ở trong tay ma thú cấp thấp đối với Bắc Ảnh Tinh Nguyệt mà nói cũng đã là vinh dự rồi! Hắn không muốn để ma thú cấp cao của hắn ăn vào bị đau bụng! Hơn nữa hắn chính là muốn để những con ma thú này từng chút từng chút ăn thịt nàng ta!
Chỉ chốc lát, bên trong điện vang lên tiếng kêu thê thảm, Linh Nhi của hắn vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, vậy hắn sẽ làm cho các nàng cùng thống khổ với Linh Nhi!
Bắc Ảnh Tĩnh Nhu đã sớm bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, Bắc Ảnh Tinh Nguyệt bị phân thây, bị ăn sống… như vậy nàng ta chính là người tiếp theo… không, nàng ta không muốn chết như vậy, nàng ta thà rằng một đao chém chết chứ không muốn chết thống khổ như vậy…
Sợ hãi kích thích đại não Bắc Ảnh Tĩnh Nhu, gần như không cần Lãnh Mộ Hàn làm gì thì nàng ta đã phát điên rồi, nhưng nếu mọi người nghĩ vì nàng ta đã điên rồi, Lãnh Mộ Hàn sẽ bỏ qua cho nàng ta, thì sai hoàn toàn.
Nhìn thấy kết cục của Bắc Ảnh Tinh Nguyệt với Bắc Ảnh Tĩnh Nhu, các nữ tử đã hôn mê bất tỉnh, điên vẫn là may mắn, dù sao vẫn tốt hơn không điên cũng không ngất, ý thức càng rõ ràng, sự sợ hãi trong lòng càng lớn, các nàng rốt cuộc biết Lãnh Mộ Hàn đáng sợ như thế nào rồi! Các nàng không muốn làm phi tử của hắn, các nàng chỉ muốn về nhà!
Bên trong tẩm cung, Linh Thứu cảm thấy mình sắp không xong rồi, con cũng đã kìm nén quá lâu rồi, nàng rất sợ đứa con mang thai mười tháng cứ như vậy rời khỏi nàng, nàng rất nhớ Mộ Hàn, nhưng nàng không hối hận đã lừa gạt hắn đi ra ngoài, nếu như nàng hoặc là bảo bảo thật sự phải có một người rời khỏi nhân gian, vậy nàng không hy vọng Mộ Hàn tận mắt nhìn thấy, việc này quá thống khổ đối với hắn, có những đau đớn một người chịu đựng là đủ rồi, cần gì hai người cùng đau.
Thái y với các bà đỡ đã bận bịu từ sáng sớm đến buổi chiều, tay cũng run run không nghe sai bảo nữa rồi, nhưng mà đứa bé vẫn không có dấu hiệu đi ra, càng khiến bọn họ tuyệt vọng chính là, tình huống xấu nhất vẫn là phát sinh, Linh Thứu bắt đầu xuất huyết nhiều rồi!
“Nhanh! Nhanh đi bẩm báo Hoàng Thượng! Hoàng hậu băng huyết rồi!” Thái y hét lớn, đám người Thiệu Lỗi ngoài cửa nghe xong đầu óc đều mù mờ, trong đầu chỉ có hai chữ ‘băng huyết’!
Linh Thứu cảm giác được tính mạng của chính mình đang trôi đi mất, không khỏi cười khổ, nàng vẫn không chống đỡ được sao? Trời cao rốt cuộc là đang chơi đùa gì với nàng vậy? Nàng cho rằng đời này nàng có thể sống hạnh phúc với Mộ Hàn, tại sao lại muốn nàng đau khổ như vậy, nàng không sợ chết, nhưng mà nàng đi rồi, Mộ Hàn làm sao bây giờ, hắn đồng thời mất cả nàng và con, hắn phải làm sao bây giờ? Hắn sẽ phát điên mất…
Không, không thể, nàng sẽ không để Mộ Hàn đau đớn nữa, cho nên nàng nhất định phải sống sót, nàng phải sống sót, bảo bảo cũng phải sống sót, con nghe không, bảo bảo? Nhất định phải chống đỡ được, ta không bỏ cuộc, các con cũng không được từ bỏ! Nếu không cha của các con sẽ đau lòng lắm. Các con cũng không muốn nhìn thấy cha đau lòng có đúng không?
Khóe mắt Linh Thứu không khỏi nhỏ giọt nước mắt: “Lại tiếp tục! Đè ta lại!”
“Hoàng hậu nương nương không thể! Người không thể dùng sức nữa! Đã xuất huyết nhiều rồi! Vẫn là đợi Hoàng Thượng đến lại định đoạt đi!” Linh Thứu như vậy khiến các thái y kính phục, nhưng mà bọn họ là thật sự không dám để cho nàng dùng sức nữa, nếu không có thể kéo dài đến lúc Hoàng thượng tới hay không cũng không biết!
Nhưng sao Linh Thứu có thể nghe bọn họ được, đợi thêm nữa con của nàng sẽ mất mạng! Đợi Mộ Hàn định đoạt? Dùng mạng của con để đổi mạng của nàng sao? Nàng không làm được…
Giữa lúc các thái y và bà đỡ tuyệt vọng, chỉ nhìn thấy một đoàn sương đen, sau đó từng người hôn mê bất tỉnh, chỉ để lại hai nha hoàn vô sự, sau đó Gia Cát Vô Ưu xuất hiện bên trong tẩm cung.



 
            