Skip to main content

Trang chủ Quỷ Phi Trọng Sinh Ai Dám Đụng Phu Quân Của Ta Chương 196: Tiểu Trạch Lâm và Tiểu Nhược Linh

Chương 196: Tiểu Trạch Lâm và Tiểu Nhược Linh

9:15 sáng – 08/09/2025

Gia Cát Vô Ưu vừa nhìn thấy Linh Thứu sắc mặt trắng bệch, vội vã tiến lên vận khởi linh lực chữa trị để chữa trị cho thân thể Linh Thứu, đồng thời bảo vệ tâm mạch đã trở nên yếu ớt của đứa bé.
Hai nha hoàn thấy vậy thì kinh hãi, vừa định hô lên thì bị Gia Cát Vô Ưu quát lại: “Giữ các ngươi lại là để các ngươi hỗ trợ, không phải để các ngươi thêm phiền.”
Thân thể được làm dịu khiến Linh Thứu dần dần có sức lực, hai mắt hỗn độn rốt cục thấy rõ người trước mắt, đúng là hắn, Gia Cát Vô Ưu.
Linh Thứu vừa muốn nói gì thì bị Gia Cát Vô Ưu ngừng lại, động viên vỗ vỗ tay của nàng: “Yên tâm đi, tất cả giao cho ta.”
Sự xuất hiện của Gia Cát Vô Ưu khiến lòng Linh Thứu thả lỏng hơn rất nhiều, nàng tin hắn có năng lực cứu nàng và con của nàng, tuy nàng biết cứ như vậy nàng càng nợ hắn nhiều, nhưng nàng không nỡ rời xa Mộ Hàn, cũng không muốn con của nàng rời khỏi thế giới này.
Cửa ‘loảng xoảng’ một tiếng bị đá ra, Gia Cát Vô Ưu không cần ngẩng đầu cũng biết người đến là ai, không cần quay đầu lại lạnh lùng nói: “Còn không mau đóng cửa lại! Không biết sinh con không thể trúng gió sao?”
Hắn bây giờ đã không e ngại Lãnh Mộ Hàn, trước đây là bị phong ấn, sức mạnh không đủ, bây giờ, hắn ta tốt nhất đừng phụ lòng Linh Thứu, nếu không hắn nhất định sẽ tự tay giết hắn ta, dù cho biết Linh Thứu sẽ vì thế mà hận mình.
Lãnh Mộ Hàn sửng sốt, nhanh chóng đóng cửa phòng, sự xuất hiện của Gia Cát Vô Ưu bây giờ ngoài dự liệu của hắn, nhưng hắn bây giờ căn bản không kịp quan tâm vì sao hắn ta lại xuất hiện ở đây, lại làm sao tiến vào hoàng cung, hắn chỉ muốn biết tình huống bây giờ của Linh Nhi.
“Thế nào rồi!” Trong phòng đầy mùi máu tanh, toàn bộ trái tim Lãnh Mộ Hàn đều nhấc cả lên.
“Ngươi không phải đã biết rồi sao, băng huyết.” Gia Cát Vô Ưu nhàn nhạt nói, tiếp tục động tác trong tay, chỉ bằng tất cả nỗi đau bây giờ Linh Thứu phải chịu là vì Lãnh Mộ Hàn, Gia Cát Vô Ưu đã không có cách nào nhẹ nhàng với hắn được.
Chỉ thấy bụng của Linh Thứu lúc này đã bị Gia Cát Vô Ưu mổ ra, hắn đã biết nguyên nhân Linh Thứu khó sinh, Linh Thứu mang thai không phải một đứa, là hai đứa, mà cả hai đứa bé đều nôn nóng muốn đi ra, cho nên mới khó sinh, không thể không nói lúc này hắn có chút đố kị Lãnh Mộ Hàn, chẳng những có được Linh Thứu, còn có con thuộc về bọn họ, hơn nữa còn là hai đứa!
“Ta muốn hỏi là bây giờ Linh Nhi thế nào rồi!” Gia Cát Vô Ưu trả lời không đúng trọng tâm khiến Lãnh Mộ Hàn tức giận, nếu là người khác hắn đã sớm nổi giận rồi, nhưng đối với Gia Cát Vô Ưu, hắn lại không có cách nào, không nói hắn với Linh Thứu nợ hắn ta, cũng không nói bây giờ Linh Thứu và hài tử cũng cần nhờ vào hắn, chính mình điểm hắn ta đồng ý đỡ đẻ cho người mình thích, trong khi lại là con của tình địch, hắn đã không có tư cách nổi giận với Gia Cát Vô Ưu rồi.
“Không có mắt mà nhìn sao?” Gia Cát Vô Ưu lần thứ hai lạnh lùng trả lại Lãnh Mộ Hàn một câu.
Đương nhiên là Lãnh Mộ Hàn nhìn thấy động tác trên tay của hắn, tuy hắn chưa từng thấy ai đỡ đẻ như vậy, nhưng hắn tin Gia Cát Vô Ưu sẽ không hại Linh Nhi, cũng sẽ không hại con của bọn họ, nếu hắn ta thật sự muốn hại, sớm đã xuống tay từ trước khi Linh Khứ trở về rồi, nhưng hắn ta không làm vậy, hắn đã cứu Linh Nhi và con của mình.
Cho nên lần này, Lãnh Mộ Hàn cũng tin tưởng.
Chỉ là liếc nhìn nửa cái đầu của đứa trẻ đã xuất hiện, Lãnh Mộ Hàn vẫn chuyên chú nhìn vào Linh Thứu, nói thật bây giờ hắn không có cảm tình mấy với đứa bé trong bụng Linh Nhi nữa, ai bảo nó làm cho Linh Nhi của hắn chịu nhiều khổ như vậy!
Đáng thương cho hai nhóc con còn chưa ra đười, đã bị cha ruột mình oán hận.
Linh Thứu đã rơi vào hôn mê, đây cũng là Gia Cát Vô Ưu cố tình làm vậy để giảm bớt sự đau đớn của nàng, Linh Thứu nhắm mắt lại, gần như đã không còn đau đớn gì, nhưng mà sắc mặt trắng đến gần như không còn giọt máu và mồ hôi còn lưu lại trên trán, không khó nhìn ra trước đó đã chịu đựng điều gì.
Lãnh Mộ Hàn đau lòng xoa nhẹ gò má Linh Thứu, nếu sớm biết nàng sẽ chịu khổ như vậy, hắn dù thế nào cũng sẽ không để nàng mang thai, hắn là vì nàng, mới yêu thích con của bọn họ, nhưng nếu như ngay cả nàng cũng rời khỏi hắn, thì con còn có ý nghĩa gì nữa? Nói hắn tuyệt tình cũng được, máu lạnh cũng được, hắn không cầu thứ khác, chỉ cầu nàng mạnh khỏe.
Theo một tiếng khóc lóc “oe oe” vang lên, trái tim của mọi người bên ngoài phòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng hẳn, Gia Cát Vô Ưu cẩn thận đưa đứa bé cho nha hoàn tắm rửa, sau đó lại miệt mài gian khổ, vẫn còn một đứa bé.
Nha hoàn cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho đứa bé trong tay, lại dùng tã lót đẹp đẽ quý giá bọc lại, lúc này mới đi tới trước mặt Lãnh Mộ Hàn, đưa qua, trong giọng nói cũng lộ ra vui mừng: “Chúc mừng Hoàng Thượng! Chúc mừng Hoàng Thượng! Là tiểu hoàng tử!”
Lãnh Mộ Hàn dường như còn đang hờn dỗi đứa nhỏ này, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của mình và Linh Nhi, nói không thương không yêu cũng không phải, Lãnh Mộ Hàn nhận lấy, chỉ là lần đầu tiên bế trẻ con, nên có chút lóng ngóng không được tự nhiên, không biết rốt cuộc phải bế thế nào mới không làm đứa bé mong manh này không bị thương, điều chỉnh mấy tư thế, Lãnh Mộ Hàn mới xác định được tư thế mà nhóc con thấy thoải thoải mái rồi.
Nhìn con của mình nằm trong tã lót, Lãnh Mộ Hàn nhíu nhíu mày, thật xấu, chính là ‘cái thứ này’ khiến Linh Nhi đau đớn như thế sao? Trong lòng nói như vậy, nhưng mà trong mắt lại không có chút ghét bỏ nào, trái lại có thêm chút dịu dàng: “Truyền ý chỉ của trẫm, hoàng hậu sinh hạ long tử, ban tên Lãnh Trạch Lâm, phong làm Thái tử.”
Nha hoàn nghe vậy lập tức vui mừng đi ra ngoài báo hỉ, Gia Cát Vô Ưu cũng không ngăn cản, hắn cũng không muốn nói cho Lãnh Mộ Hàn, trong bụng Linh Thứu còn có một đứa nữa, tuy rằng hắn cũng không giấu nổi quá lâu, nhưng nhìn thấy Lãnh Mộ Hàn tự nhiên lại được niềm vui nhân đôi như thế, trong lòng hắn rất không thoải mái.
Mãi đến lúc lại có một tiếng khóc vang lên, Lãnh Mộ Hàn mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, một đứa bé nhỏ hơn xuất hiện ở trước mặt hắn: “Sửng sờ cái gì, còn không mau đón lấy con gái của ngươi! Miệng vết thương của Linh Thứu không thể để lộ trong không khí quá lâu.”
Lãnh Mộ Hàn vốn còn chút sững sờ, không hiểu tại sao lại lấy ra thêm một đứa bé, nhưng nghe thấy câu ‘con gái’, với miệng vết thương của Linh Thứu, lập tức đặt tiểu Trạch Lâm sang một bên, tiếp nhận bé gái sơ sinh.
Nhìn bé gái sơ sinh càng nhỏ hơn, thân thể càng yếu hơn, lúc này Lãnh Mộ Hàn mới bất giác hỏi lại. “Linh Nhi, nàng, nàng mang thai hai đứa?”
Niềm vui bất ngờ này có chút làm vơi bớt bất mãn trước đó của hắn đối với con của mình một chút, mà hai đứa trẻ cũng từ giây phút này bắt đầu có hai đãi ngộ hoàn toàn khác nhau, chính là trước đó lúc Lãnh Mộ Hàn tiếp nhận tiểu Trạch Lâm là chứa đầy oán niệm, nhưng khi tiếp nhận tiểu Nhược Linh thì chỉ có vui mừng…
Gia Cát Vô Ưu liếc hắn, nếu không phải vậy thì hắn nghĩ vì sao Linh Nhi lại khó sinh.
Mọi người ở bên ngoài cũng vô cùng vui mừng, chỉ có Thiệu Lỗi là choáng váng, ai có thể nói cho hắn biết vở kịch này sao lại thật sự diễn ra một Thái tử rồi thế?
Nhưng mà rất nhanh tin vui thứ hai truyền ra, chẳng những có Thái tử, lần này Tề Dự quốc bọn họ ngay cả công chúa cũng có luôn.
Bạch Khải Hồng Anh thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cũng thật một lúc lên trời một lúc dưới mặt đất, mới một khắc trước cháu trai của bà vẫn còn nguy nan, sau một khắc bà không những có cháu trai còn có cháu gái!
Trong hoàng cung vì hai đứa bé Linh Thứu sinh ra mà vô cùng vui mừng, nhưng có người mừng cũng có người buồn, ví dụ như những nữ nhân kia, hiện còn đang bị nhốt trong địa lao, không biết thứ đang chờ đợi các nàng là cái gì, trong đó cũng không phải không có người an phận thủ thường, nhưng mà đây là mệnh, ở một khắc các nàng vào cung, các nàng cũng đã bước vào con đường vạn kiếp bất phục.
Gia Cát Vô Ưu cũng không xuất hiện ở trước mặt mọi người, hắn cảm ứng được Linh Thứu gặp nguy hiểm nên mới đến, nếu bây giờ mẹ con các nàng đã bình an, hắn dĩ nhiên là có thể yên tâm rời đi, nếu không chờ nàng tỉnh lại, sợ là hắn lại phải nhìn thấy ánh mắt cảm kích và hổ thẹn của nàng nữa.
Hắn không thích nàng nhìn hắn như vậy, hắn thà rằng nàng cảm thấy đương nhiên, như vậy ít nhất còn nói rõ là nàng xem hắn thành người thân cận, giống như nàng sẽ không dùng ánh mắt như thế nhìn Lãnh Mộ Hàn.
Gia Cát Vô Ưu muốn đi, Lãnh Mộ Hàn cũng không giữ lại, cùng là nam nhân, hắn hiểu rõ cảm nhận trong lòng Gia Cát Vô Ưu, mà trải qua chuyện lần này, hắn cũng không cảm thấy ghen tỵ nữa, dù sao đối với bọn hắn mà nói, hắn may mắn quá nhiều, chí ít hắn có được nữ nhân mình yêu.
Linh Thứu từ trong mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa mở mắt ra, thì nhìn thấy hai đứa bé quấn trong tã lót nằm song song bên cạnh, sững sờ, đây chính là con của nàng sao? Hai đứa bé? Chẳng trách lúc đó bụng nàng lớn như vậy, còn khó sinh nữa.
Tay vươn ra từ trong chăn, cẩn thận từng li từng tí một tới gần hai bé, mãi đến khi chân thực sờ đến xúc cảm mềm mại kia, Linh Thứu mới nhịn không được bật cười, trong mắt tràn đầy dịu dàng, đây chính là con của nàng và Mộ Hàn, đứa con đã ở trong bụng của nàng mười tháng…
“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói của Lãnh Mộ Hàn vang lên, Linh Thứu ngẩng đầu, Mộ Hàn cũng ở đây? Nàng vừa tỉnh lại đã bị hai đứa bé hấp dẫn tầm mắt, đến mức không chú ý hắn, cười với Lãnh Mộ Hàn: “Ừm, ta lâu rồi đúng không?”
“Không lâu, còn có thể ngủ thêm một chút.” Lãnh Mộ Hàn vén tóc nàng ra sau tai, thương tiếc sờ lên mặt nàng. Linh Thứu cũng dùng gò má cọ cọ trong lòng bàn tay hắn: “Ừm, nhưng ta không buồn ngủ nữa… con cũng ngủ đến bây giờ sao?”
“Ừ, các con nghịch ngợm hơn nàng nhiều, vừa nãy hai đứa còn khóc cơ, ta sợ chúng nó ầm ĩ đến nàng, giao cho bà vú cho ăn ta cũng không yên tâm, nên lấy một ít linh nhũ của ma thú sơ cấp đút cho các con, hai đứa ăn no mới đi ngủ đó.” có lẽ linh nhũ cực kỳ quý giá đối với người khác, cho dù chỉ là linh nhũ của ma thú sơ cấp, nhưng đối với Lãnh Mộ Hàn, những thứ đồ này hắn muốn bao nhiêu chính có bấy nhiêu.
Linh Thứu hơi hơi há miệng, đối với sự xa xỉ của Lãnh Mộ Hàn có chút không biết nói gì, đây đều là lúc người ta tu luyện dùng để tăng linh lực, hắn ngược lại, làm sữa đút cho con mình uống, nhưng Linh Thứu lại quên mất, nàng còn dùng huyết trì làm nước tắm đó…
Đột nhiên nhớ ra cái gì, Linh Thứu do dự một chút, vẫn là hỏi ra: “Đúng rồi, Gia Cát Vô Ưu đâu?” Nàng còn chưa cảm ơn hắn đâu.
Lãnh Mộ Hàn biết Linh Thứu đang suy nghĩ cái gì, xoa xoa đầu nàng, có chút bất đắc dĩ: “Hắn chính là không hy vọng nhìn thấy nàng dùng ánh mắt như thế nhìn hắn, cho nên đi trước rồi.”
Linh Thứu rũ hai mắt, thật ra nàng đều hiểu, nhưng nàng có thể cho Gia Cát Vô Ưu, ngoại trừ cảm kích thì thật sự không có gì khác.