Skip to main content

Trang chủ Quỷ Phi Trọng Sinh Ai Dám Đụng Phu Quân Của Ta Chương 184: Ở rể

Chương 184: Ở rể

9:13 sáng – 08/09/2025

Thái độ của Hiên Viên Yên Nhi rất kiên quyết, mà Diêm Vương đại nhân của chúng ta cũng rất có nguyên tắc, giữ nàng lại, cho nàng pháp lực, đã là nể mặt muội muội của mình lắm rồi, nàng chẳng những không vui, còn ầm ĩ muốn đi đầu thai, nếu thật sự cho phép nàng đi đầu thai, vậy mặt mũi của Diêm Vương hắn để ở chỗ nào?
Huống hồ hắn không hiểu, nhân gian có cái gì tốt, muội muội của mình bị một tên nam nhân dụ dỗ đi mất còn chưa nói, ngay cả nữ nhân này, đã bị nam nhân bỏ mặc cũng muốn quay về nhân gian, đây là đang coi thường địa ngục của hắn sao?
Mũi của Diêm Hồn thở ra một luồng khí đen, như thể đang tuyên bố sự giận dữ của chủ nhân, cùng mức nghiêm trọng của vấn đề, Diêm Hồn liếc mắt nhìn Hiên Viên Yên Nhi, “Muốn đầu thai?”
Hiên Viên Yên Nhi đang ra sức đòi công đạo cho chính mình, vẫn chưa phát hiện sắc mặt của Diêm Hồn đã trầm xuống, vừa nghe thấy vậy, hai mắt nhất thời sáng ngời, liên tục gật gật đầu, “Muốn! Muốn!”
Nói xong trong lòng còn thở phào nhẹ nhõm, Diêm Vương này cuối cùng cũng nghe hiểu tiếng người rồi!
Nhưng mà câu tiếp theo của Diêm Hồn, làm cho Hiên Viên Yên Nhi đang vui vẻ định đi theo hắn về phía cầu Nại Hà cứng đơ ra tại chỗ.
“Ngươi đã muốn đầu thai như vậy, vậy bổn vương thành toàn cho ngươi, nhưng mà sau khi đầu thai ngươi sẽ làm người hay là làm súc sinh hoặc là, làm một con sâu, thì phải xem vào tạo hóa của chính ngươi rồi.”
Cuối cùng, dưới sự mặt dày mày dạn năn nỉ của Hiên Viên Yên Nhi, Diêm Vương của chúng ta mới ‘miễn cưỡng’ đồng ý cho nàng ở lại địa ngục, tiếp tục làm một hồn ma lơ lửng, cho đến khi Diêm Hồn vui vẻ phất ống tay áo đi rất xa rất xa, Hiên Viên Yên Nhi vẫn là ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, không hiểu vì sao một khắc trước chính mình còn cực kì được yêu thích bị diêm vương mạnh mẽ giữ lại làm khách, sau đó lại biến thành chính mình bám riết không đi vậy, không diễn kịch kiểu này hắn sẽ chết à…
Nhưng mà mặc kệ cuộc sống ở địa ngục của Hiên Viên Yên Nhi nhàn nhã tự tại như thế nào, Linh Thứu bọn họ đều không nhìn thấy được, dựa vào tin hạ nhân nói về thời gian Hiên Viên Yên Nhi rời dịch trạm, sắc mặt của Linh Thứu càng trầm xuống, nếu nhớ không lầm, đó là ngay sau ngày nàng rời đi.
Nàng ẩn ẩn có cảm giác việc mất tích Hiên Viên Yên Nhi có liên quan tới nàng, ngay cả Hiên Viên Linh Nhai cũng cảm giác chuyện này có gì đó rất lạ.
Sau khi hầu hết các thế lực truy xét cũng không có kết quả, Linh Thứu không thể không bắt đầu nghĩ đến tình huống xấu nhất, nếu Hiên Viên Yên Nhi thật sự vì nàng mà gặp chuyện gì ngoài ý muốn, như vậy nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho mình, mặc dù nàng cũng không thể gọi là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng cũng không phải là kiểu người bạc bẽo, huống hồ Hiên Viên Yên Nhi có thể xem như là người bạn đầu tiên của nàng ở cả hai kiếp.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa, đây không phải là lỗi của nàng, hơn nữa ta đã kêu bọn họ tiếp tục tìm rồi, hễ có tin tức sẽ nói cho nàng ngay, mấy ngày nay nàng cũng chưa nghỉ ngơi được tốt,” Lãnh Mộ Hàn có chút đau lòng sờ sờ mặt của Linh Thứu, sau đó ánh mắt dừng ở phần bụng nhô lên của Linh Thứu.
Bụng nàng có vẻ lại lớn hơn chút rồi, ánh mắt của Lãnh Mộ Hàn dịu dàng đến mức không dịu dàng hơn được nữa, nhìn thấy đứa nhỏ trong bụng của nàng từng chút lớn lên như vậy, mà sinh mệnh đó là hắn cùng người hắn yêu tạo nên, không có gì cảm giác nào hạnh phúc hơn cảm giác này nữa.
Linh Thứu ngẩng đầu cười với Lãnh Mộ Hàn, lấy xuống bàn tay đang đặt trên mặt mình, di chuyển đến phần bụng đang nhô lên, để cho hắn cảm nhận sự chuyển động mỏng manh của đứa nhỏ, “Yên tâm, ta rất khỏe, bảo bảo cũng khỏe lắm, chỉ là Yên nhi… thực sự ta không phải không thể xác nhận nàng còn sống hay không, nhưng ta sợ kết quả không như chúng ta mong muốn, nếu nàng thật sự gặp chuyện gì ngoài ý muốn, ta không biết ta phải bù đắp cho nàng ấy, bù đắp cho thân nhân nàng ấy như thế nào.”
Lòng bàn tay Lãnh Mộ Hàn dán vào phần bụng nhô lên của Linh Thứu, nhưng một chút sức lực cũng không dám dùng tới, sợ đè vào đứa bé, đùng là kiểu nâng trên tay sợ rơi vỡ ngậm trong miệng lại sợ tan mất, cũng không ngẫm lại xem Linh Thứu đâu có yếu ớt như vậy.
“Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề,” nói đến đây, cặp mắt dịu dàng của Lãnh Mộ Hàn xẹt qua một tia khát máu, ngay cả không khí cũng như bị đông lại trong chớp mắt, “Nếu như thật là bởi bọn họ, như vậy món nợ này lại phải tính lại từ đầu rồi.”
Bàn tay đang nắm lấy tay hắn của Linh Thứu không khỏi nắm chặt lại, nói vậy là hắn lại nghĩ tới việc kia, mà tính lại món nợ, e là hắn đang tìm cái cớ thôi!
Mà quả thật Linh Thứu cũng rất hiểu Lãnh Mộ Hàn, có lẽ hành hạ những người đó như thế nào cũng không đủ để hắn hả giận, thời gian cũng không làm nguôi ngoai được cơn giận ngút trời của hắn, bởi vì sự sợ hãi đó cả đời trải qua một lần hắn vẫn cảm thấy sợ.
Hôm sau, Linh Thứu triệu hồi Băng ở ngay trước mặt của Lãnh Mộ Hàn, mặc dù Lãnh Mộ Hàn nhìn không thấy, nhưng có thể cảm nhận được, đó là một cỗ hơi thở âm u tương phản với dị năng quang hệ của hắn, cũng may trước đó đã có bộ xương máu làm một bước đệm rồi, nên bây giờ đối mặt với năng lượng khác thường này một lần nữa, Lãnh Mộ Hàn cũng có thể hiểu được một chút rồi.
Linh Thứu dặn dò vài câu về phía ‘không khí’, sau đó hơi thở kìa biến mất, Lãnh Mộ Hàn biết là ‘thứ đó’ đi rồi.
Lãnh Mộ Hàn nhìn Linh Thứu, lần trước hắn không hỏi về bí mật của nàng là vì hắn không chắc được nàng có muốn nói cho hắn biết hay không, mà bây giờ nàng làm những việc này ở trước mặt hắn, đã nói lên nàng không muốn giấu hắn, nếu nữ nhân của hắn đã tự nhiên như vậy, hắn cần gì phải nói nhiều, không có người đàn ông nào lại không muốn biết bí mật của người phụ nữ của mình, trừ phi hắn không yêu nàng.
Linh Thứu chống lại ánh mắt của Lãnh Mộ Hàn, “Chàng còn nhớ câu chuyện mà ta từng kể với chàng không?”
Đôi mắt Lãnh Mộ hơi sáng lên, có một ý niệm hiện lên trong đầu hắn, hắn từng nhớ tới câu chuyện kia không chỉ một lần, cũng không chỉ một lần hoài nghi, chỉ là nếu như câu chuyện kia là thật, như vậy người nam nữ chính trong đó đều đã chết mới đúng, cho nên hắn mới lần lượt phủ định suy đoán kia, mà hiện giờ nghe Linh Thứu nhắc tới, thêm vào đó là dị năng của nàng, hắn bỗng nhiên có một suy đoán khác.
Mà rất nhanh, Linh Thứu đã chứng thực suy đoán của hắn, “Đúng vậy, chàng nghĩ không sai,” Linh Thứu thở hắt ra một hơi, lại một lần nữa nói đến kiếp trước, nàng đã buông bỏ rất nhiều thứ rồi, mặc kệ kiếp trước ra sao, ít nhất lúc này nàng đang hạnh phúc không phải sao? Hắn vẫn ở bên cạnh nàng như cũ, mà nàng cũng có đứa nhỏ của hai người.
Lãnh Mộ Hàn chăm chú nhìn Linh Thứu, không hề vì kiếp trước mà khổ sở đau lòng, bởi vì hết thảy những gì Linh Thứu làm hắn đều thấy được, hắn thấy được tình yêu và sự quan tâm của nàng, nếu như nhất định phải trải qua những cực khổ này bọn họ mới có thể ở cùng nhau, như vậy hắn cảm thấy tất cả những đau khổ mà hắn trải qua trong kiếp trước là đáng giá.
Hơn nữa, hắn cũng không cảm thấy được kiếp trước của mình đáng thương, ngược lại còn cảm thấy vui sướng và may mắn, bởi vì người nàng yêu, cuối cùng vẫn là hắn.
Linh Thứu dừng một chút, tiếp tục giải thích nghi hoặc cho Lãnh Mộ Hàn, “Trọng sinh, ta không biết hình dung như vậy có đúng hay không, nhưng ta quả thật đã quay lại đêm trước khi xuất giá, mà chàng, cũng vẫn còn sống tốt, tất cả thời gian đều quay ngược lại, thật giống như những chuyện đó chẳng qua chỉ là cơn ác mộng, cho đến lần kia Nguyệt Dung hãm hại ta, linh hồn ta xuất ra, trở về địa phủ, lúc đó mới biết được thân thế của mình.”
“Ta là muội muội của Diêm Vương, sở dĩ ta tới nhân gian là để đi tìm phụ thân” Linh Thứu cũng không nói cho Lãnh Mộ Hàn biết, thật ra lần đó nàng đã chết rồi, là bởi vì hắn nàng mới kiên quyết đòi về nhân gian, bởi vì những thứ đó đều đã không quan trọng rồi, nàng cũng không muốn khiến cho hắn phẫn nộ, hoặc là khổ sở bởi vì những chuyện xảy ra quá khứ nữa.
Chỉ là cho dù Linh Thứu không nói, Lãnh Mộ Hàn cũng là có thể đoán ra một phần, lần đó có bao nhiêu nguy hiểm, không ai rõ ràng hơn hắn, mà nếu nàng có thể trọng sinh, như vậy sống lại cũng không phải việc gì khó khắn, huống hồ nàng đã đi một vòng dưới địa ngục rồi trở về, không phải sống lại thì là cái gì?
Tuy rằng năng lực và thế lực sau lưng nàng rất mạnh, nhưng ngẫm lại vẫn làm cho Lãnh Mộ Hàn sợ hãi, nếu không phải vì thân phận của Linh Thứu, như vậy chẳng phải là hắn sẽ không thể được ở cạnh nàng rồi sao? Cho dù là do ân oán đời trước, hay là sự cố ở kiếp này.
Lãnh Mộ Hàn đi đến bên giường cầm lấy tay của Linh ôm chặt nàng vào lòng mình, tay còn vuốt ve mái tóc dài của nàng, “Mặc kệ nàng đến nhân gian để làm gì, ta đều thấy thật may mắn, bởi vì cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau, về phần quá khứ thì cứ để nó chìm vào quá khứ đi, nàng không làm sai điều gì, ta cũng chưa từng hối hận.”
Linh Thứu cọ cọ trong ngực Lãnh Mộ Hàn, ngửi mùi hương đặc trưng trên người hắn, “Ta cũng thật là may mắn, Mộ Hàn, nếu ta tìm thấy phụ thân, trăm năm sau, chàng có nguyện cùng ta sống tại địa phủ không?”
“Ha ha” nghe vậy, Lãnh Mộ Hàn không khỏi bật cười thành tiếng, dường như đã bị sự ‘ích kỷ’ nho nhỏ này của Linh Thứu lấy lòng, hắn thật đúng là sợ nàng ‘vì tốt cho hắn’, để hắn đi đầu thai kìa, “Được thôi, vậy ta đến ở rể rồi, phu nhân phải nuôi ta đó nha!”
Linh Thứu cũng bị Lãnh Mộ Hàn chọc cười, nhưng mà, nghĩ đến Hiên Viên Yên Nhi, Linh Thứu vẫn còn chút buồn phiền, “Bây giờ, thì chờ tin tức bên ca ta vậy.”
Lãnh Mộ Hàn vò vò đầu Linh Thứu, “Ngốc ạ, nàng là muội muội của Diêm Vương, sao lại nhìn không thấu sinh tử nhỉ?”
Lúc Băng thấy tên đầu sỏ làm hại chủ tử của bọn họ ăn không ngon ngủ không yên lại đang ăn no uống say dưới địa phủ, đúng là cạn lời! Lạnh lùng nhìn Hiên Viên Yên Nhi một cái, cung kính hành lễ với Diêm Hồn.
Diêm Hồn vừa thấy Băng đã biết hắn tới làm gì, cũng may mắn hắn không trực tiếp cho Hiên Viên Yên Nhi đi đầu thai, nếu không sợ là muội muội của hắn phải tự trách cả đời rồi.
Đến lúc Hiên Viên Yên Nhi biết được Linh Thứu là muội muội của Diêm Hồn, vua của quỷ ở nhân gian, thì miệng há to đến mức nhét vừa cả cái trứng vịt luôn, chẳng trách đãi ngộ của nàng dưới địa phủ lại tốt như vậy, thì ra nàng có cửa sau! Nhưng mà sự quan tâm lo lắng của Linh Thứu vẫn làm cho nàng cảm động không thôi, lại nghĩ tới người nhà ở nhân gian, Hiên Viên Yên Nhi cả ngày hi hi ha ha, lúc này cũng có chút thương cảm.
Diêm Hồn thấy nữ tử này lúc trước còn vui sướng vạn phần, ngay sau đó lại khóc lóc thảm thiết thì không khỏi nhíu mày, chỉ cảm thấy tiếng khóc này làm hắn thực phiền toái, đặc biệt là gương mặt buồn bã của nàng, còn có nước mắt như mưa muốn dừng cũng không dừng được kia.
Diêm Hồn liếc Băng một cái, “Ngươi trở về báo bình an đi, nàng ở dưới địa phủ có thể yên tâm, bổn vương sẽ không bạc đãi nàng ấy.”
Vốn dĩ nếu không nhìn thấy Băng, có lẽ Hiên Viên Yên Nhi sẽ không nhớ chuyện ở nhân gian nữa, cũng sẽ không buồn nữa, nào ngờ Hiên Viên Yên Nhi vừa nghe Băng phải đi, bật dậy kéo Băng lại, nhờ hắn chuyển lời giúp mình.
Vì vậy ríu rít nói rất nhiều, cái gì mà cha ơi mẹ ơi ca ơi đệ ơi, thúc thúc ơi bác ơi dì cả ơi cậu ơi…, toàn là lời nhắn nhủ hết, nói đến nỗi quên cả khóc, nói đến nỗi khiến cho Băng phải khóc luôn rồi…