Họ nhẹ hai tiếng, Gia Cát Lưu Sa không tình nguyện sửa lại xưng hô: “Hoàng hậu nương nương!”
Linh Thứu nhíu mày, thật ra nàng không để ý vấn đề xưng hô này mấy, nhưng nghĩ đến biểu tình ngạc nhiên của Mộ Dung Thích Dật, hơn nữa tiểu cô nương này rõ ràng là đã quen điêu ngoa, nhưng vì sợ Lãnh Mộ Hàn lại muốn giận mà không dám giận, thì nhịn không được muốn trêu chọc nàng ấy.
Nói là tiểu cô nương, thật ra Gia Cát Lưu Sa cũng không còn nhỏ nữa, còn lớn hơn Linh Thứu mấy tháng. Chỉ có điều Linh Thứu đã làm mẹ, rồi lại còn trọng sinh, mà Gia Cát Lưu Sa vẫn chưa thành thân. Không kể kinh nghiệm hay những sự việc đã trải qua, đối với Linh Thứu thì nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương.
“Lẽ nào Hoàng hậu nương nương không yêu hoàng thượng sao?!” Gia Cát Lưu Sa cắn chặt răng, vẫn quyết định nói ra, nhìn như tức giận bất bình, nhưng Linh Thứu biết, nàng không phải bất bình vì Lãnh Mộ Hàn, mà giận chuyện nàng đồng ý với Gia Cát Ngự Kình giữ nàng ta lại.
Linh Thứu lại chớp mắt mấy cái, tiếp tục giả ngốc: “Gia Cát cô nương đang muốn nói gì thế? Thân là nữ nhân của hoàng thượng, sao có thể không yêu chàng được?”
“Vậy, vậy sao hoàng hậu nương nương còn muốn…” Gia Cát Lưu Sa có chút sốt ruột, nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ nhìn mình của Linh Thứu, Gia Cát Lưu Sa có thể khẳng định là nàng cố ý, “Người làm như vậy là có mục đích gì?”
Nguyên Cần và Vân Sơ như hai pho tượng, vẻ mặt nghiêm túc đứng ở hai bên Linh Thứu, luôn luôn chú ý đến hành động của Gia Cát Lưu Sa, ánh mắt sắc bén mang theo ý cảnh cáo rõ ràng. Chỉ là bây giờ Gia Cát Lưu Sa đã không chịu đựng nổi nữa rồi.
“Hả?” Linh Thứu nhún vai, “Bổn cung có thể có mục đich gì?”
Thấy Linh Thứu vẫn giả ngốc, Gia Cát Lưu Sa nổi giận: “Mặc kệ ngươi có mục đích gì, ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không gả cho hoàng thượng đâu!”
Có thể là do mấy ngày này quá nhàm chán, Linh Thứu thấy Gia Cát Lưu Sa tức đến dựng tóc rồi, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ: “Ai? Ai nói ngươi sẽ được gả cho hoàng thượng?” Không đợi Gia Cát Lưu Sa vui mừng, Linh Thứu lại nói: “Lễ vật, bây giờ ngươi chỉ là một món quà người khác tặng cho Mộ Hàn thôi, hiểu chưa?”
Dường như Gia Cát Lưu Sa đã hiểu ý của Linh Thứu, sắc mặt rất khó coi, nắm chặt tay: “Ngươi không sợ giữ ta ở lại hoàng cung, nói không chừng ngày nào đó ta sẽ thay thế vị trí của ngươi sao?”
“Ta đương nhiên tin…” Linh Thứu cười nói: “Mộ Hàn của ta.”
“Ngươi!” Gia Cát Lưu Sa tức giận. Tuy dọa Linh Thứu như vậy, thế nhưng làm Lãnh Mộ Hàn thích nàng ta là chuyện rất khó. Hắn tuy rằng nhìn cũng được, lại còn là hoàng thượng, thế nhưng rất khó đoán, giết người không ghê tay, nàng thật sự rất sợ hắn. Lại nghĩ đến Mộ Dung Thích Dật, nhớ đến việc hắn lạnh nhạt đối với mình, bỏ mặc mình bị người ta xem như lễ vật tặng cho người khác, trên mặt Gia Cát Lưu Sa hiện lên vẻ khổ sở. Lẽ nào nửa đời sau của nàng chỉ có thể như vậy sao?… Tại sao lại cảm thấy không can tâm…
Vốn là ban đầu Gia Cát Lưu Sa còn hùng hổ, đột nhiên lại ỉu xỉu như thế này, Linh Thứu cũng không muốn trêu chọc tiểu cô nương này nữa, thở dài một hơi: “Ngươi thích Mộ Dung Thích Dật sao?”
Quả nhiên Linh Thứu vừa dứt lời, Gia Cát Lưu Sa ngẩng đầu nhìn nàng, dường như có chút kinh ngạc khi bị người khác nhìn thấu tâm tư.
“Hay là, chúng ta làm một cái giao dịch” Linh Thứu cười nhẹ. Nguyên Cần và Vân Sơ thấy hai người có vẻ sẽ nói chuyện khá lâu, đưa mắt nhìn nhau, Vân Sơ nhanh chóng mang đến một chiếc ghế dựa, đặt ở phía sau Linh Thứu, để nàng ngồi xuống.
Linh Thứu cười cười với nàng ấy, tuy không nói ra, nhưng nàng thật sự có chút mệt mỏi, dường như từ ngày có thai càng ngày càng yếu ớt.
“Giao dịch cái gì?” Gia Cát Lưu Sa có chút động lòng, nhưng cũng rất đề phòng Linh Thứu.
“Ta sẽ nói Mộ Hàn giữ ngươi ở lại trong cung, nhưng cũng không cho ngươi danh phận, mà nhiệm vụ của ngươi chính là làm mục tiêu thù hận của những nữ nhân kia, để bọn họ không đến quấy rầy ta và Mộ Hàn nữa. Mà trong khoảng thời gian này, ta sẽ để Mộ Dung Thích Dật thường xuyên vào cung, tạo cơ hội cho các ngươi, về phần có thể làm cho hắn thích ngươi hay không, phải dựa vào bản lĩnh của ngươi rồi. Nếu ngươi thật sự có thể làm cho hắn thích ngươi, vậy ta sẽ nói hoàng thượng ban hôn, thế nào?”
Gia Cát Lưu Sa nghiêm túc suy nghĩ, như đang băn khoăn không biết điều này có khả thi không: “Nhưng, theo ta được biết, từ trước đến nay hậu cung không có nữ nhân nào khác ngoài hoàng hậu?”
Linh Thứu lắc đầu: “Nhưng qua chừng ba ngày nữa sẽ có rồi, đừng quên, những gia tộc kia đều dẫn theo con gái nhà mình đến, hôm nay là vì ca ca của ngươi đoạt tiên cơ, làm hỏng kế hoạch của bọn họ. Nhưng cũng không cần bao lâu, bọn họ sẽ trăm phương nghìn kế nghĩ cách nhét những nữ nhân kia cho Mộ Hàn, mà ta lại không thể ra mặt ngăn bọn họ được. Nữ nhân trong thiên hạ đều muốn tiến cung, không lý gì mà nữ nhân Tề Dự lại không thể vào cung làm phi tần.” Mà nàng chính là muốn nhân cơ hội này, chặt đứt suy nghĩ này trong đầu các đại thần.
Mỗi triều đại đều như vậy, nếu không cũng không có câu hậu cung ba ngàn giai nhân. Gia Cát Lưu Sa đột nhiên có chút đồng tình với Linh Thứu, chỉ là: “Không phải ngươi nói ngươi tin tưởng hoàng thượng sao?”
“Nhưng tự nhiên lại có một đám nữ nhân ở lì lại nhà ngươi không chịu đi, còn thường xuyên muốn bò lên giường phu quân ngươi, biết đâu sẽ hạ độc ngươi, có thể còn hãm hại ngươi, ngươi có thể chịu đựng được không?” Nếu Mộ Hàn thực sự yêu thương người khác, thì nàng sẽ rời đi, nhưng nếu Mộ Hàn chỉ yêu một mình nàng, thì không có lý gì nàng lại bắt hắn nạp thiếp, làm như vậy không phải rộng lượng, mà là làm tổn thương Mộ Hàn.
Huống hồ, nàng cũng không thích bị người khác hãm hại, cũng không thích giết người, nhưng ở trong hậu cung lâu, thì ngay cả cô gái đơn thuần nhất cũng sẽ thay đổi, bởi vì nửa đời sau của họ chỉ có hoàng thượng, nếu bọn họ không chiến đấu chỉ có thể cứ thế đơn độc mà già đi, quả là một hiện thực tàn khốc.
“Người không sợ ta ở hậu cung lâu sẽ có tham niệm sao? Nếu ta đổi mục tiêu thì sao?” Gia Cát Lưu Sa có chút kỳ quái, dù sao vị trí hoàng hậu hoặc là quý phi, khẳng định quyền thế hơn nhiều so với cái danh xưng thê tử của đại thần.
Linh Thứu ngẩn ngươi, chân thật nở nụ cười: “Trong mắt ngươi ta rất nhu nhược, rất ngốc sao?” Từ từ đứng dậy, Linh Thứu bỏ lại bốn chữ: “Hợp tác vui vẻ.”
Gia Cát Lưu Sa đứng ngây ra tại chỗ, trong đầu còn nghĩ tới lời nói của Linh Thứu “Trong mắt ngươi ta rất nhu nhược, rất ngốc sao?” Quả thực, tuy rằng nhìn như không có lực sát thương gì nhưng nàng ta cũng không cảm thấy Linh Thứu nhu nhược và ngốc chút nào, nếu không thì sao Đông Phương Y Liên và Đông Phương Y Lan lại bại dưới tay nàng ấy hai lần? Lại còn thua rất thảm nữa chứ?
Linh Thứu vừa trở lại tẩm cung, Lãnh Mộ Hàn đã hung hăng đè nàng ở dưới thân: “Biểu hiện lần này của Linh nhi làm vi phu rất hài lòng.”
Linh Thứu bị ôm vào trong ngực, hơi thở của đối phương phả vào mặt nàng, làm nhiệt độ trên mặt nàng tăng lên không ít, nhưng lại trừng mắt: “Chàng lại cho người đi nghe lén chúng ta nói chuyện!”
Lãnh Mộ Hàn cười cười: “Vi phu không phải là vì sợ hãi phu nhân đẩy vi phu cho nữ nhân khác sao? Vi phu thiếu chút nữa đã cho ngươi làm thịt hai huynh muội Gia Cát kia luôn rồi.” Mà lời này hắn nói cũng là thật, lần này các đại gia tộc và thế gia ở ẩn tụ hội, hắn vốn là không định buông tha bọn họ, mà Gia Cát Ngự Kình còn hai lần cố tình chạm đến giới hạn của hắn, nếu không phải nghe được đoạn nói chuyện của Linh Thứu và Gia Cát Lưu Sa, hắn cũng không thể cam đoan, bây giờ Gia Cát Lưu Sa vẫn còn sống được.
Linh Thứu nhíu mày, vuốt vuốt lông mày đang nhíu lại thể hiện sự tàn nhẫn của Lãnh Mộ Hàn: “Không phải đã nói sẽ không giết người lung tung nữa sao? Lại không nghe lời rồi?”
Lãnh Mộ Hàn như vậy thật giống như là tẩu hỏa nhập ma, mà ngòi nổ không thể nghi ngờ chính là ‘cái chết’ lần đó của Linh Thứu, xem ra muốn khỏi hẳn cần trị liệu thời gian dài… Linh Thứu đau lòng vỗ lưng Lãnh Mộ Hàn.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Mộ Hàn dần trở nên dịu dàng lại, còn tựa cằm ở cổ Linh Thứu, hít sâu một hơi, không biết có phải do Linh Thứu mang thai hay không, trên người nàng có mùi sữa nhàn nhạt: “Thơm quá…”
“Phu nhân, vi phu nghĩ muốn uống sữa……”
Sáng sớm ngày hôm sau, có một việc làm Linh Thứu khá bất ngờ là, Hiên Viên Linh Nhai vội vã vào cung tìm nàng.
Linh Thứu cho người dẫn hắn tới ngự hoa viên, vừa thấy Linh Thứu đến, Hiên Viên Linh Nhai đã đứng lên: “Tham….”
“Không cần hành lễ” Linh Thứu vẫy tay: “Sao vậy? Có chuyện gì mà lại tìm ta gấp như vậy?”
“Hoàng hậu nương nương, xin hỏi người có biết Yên Nhi ở đâu không?” Hiên Viên Linh Nhai hỏi, hắn ở dịch trạm đợi ba ngày, hắn cũng hiểu tính cách của Yên Nhi, nàng không thích hắn quản nàng. Bọn họ đã đi ra ngoài thời gian dài như vậy, không lý gì nàng lại không gặp mặt hắn một lần, cho dù là ham chơi đi nữa cũng phải tới chứ. Nhưng đã ba ngày, mà hắn vừa hỏi người ở dịch trạm, lời bọn họ nói càng làm hắn khiếp sợ, bọn họ nói Yên Nhi đã rời đi được hai ba tháng rồi.
“Hả” Linh Thứu sửng sốt: “Nàng ấy không quay về Việt An?” Ngay lập tức, trong lòng Linh Thứu dâng lên cảm giác không ổn.
Đang lúc Linh Thứu và Hiên Viên Linh Nhai sốt ruột đi tìm người, Hiên Viên Yên Nhi đáng thương rốt cục cũng được người ta phát hiện ra nàng đã biến mất, không, chính xác mà nói, nàng không phải mất tích, nàng đã chết rồi….
Hiên Viên Yên Nhi nhìn nam nhân vô sỉ ở trước mặt mình, ngoại hình rất yêu nghiệt, tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Đã chết thì phải được đầu thai chứ! Ngươi thân là diêm vương! Hẳn là nên công bằng! Ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta đầu thai!”
Diêm Hồn nhíu mày, có vẻ là thật sự không hiểu, tại sao nữ nhân này lại không hiểu ý tốt của hắn nhỉ? Diêm Hồn nhìn Hiên Viên Yên Nhi, trầm giọng nói: “Đầu thai có gì tốt? Trải qua nhân gian sinh lão bệnh tử, bao nhiêu cực khổ, ngươi đã quên ngươi chết như thế nào rồi sao? Sợ rằng bây giờ hắn cũng không biết ngươi đã chết ấy.”
Hiên Viên Yên Nhi bị hắn nói cho nghẹn lời, tuy nàng vẫn tự an ủi mình, Gia Cát Vô Ưu không biết nàng đã chết cũng tốt, nhưng vẫn có chút tủi thân. Lần này nàng chết thật sự có chút oan uổng. Nàng theo Gia Cát Vô Ưu chạy vào tuyệt sát trận, vốn muốn giúp hắn cứu Linh Nhi tỷ tỷ. Nhưng ai biết đi vào rồi nàng lại không tìm được phương hướng, cuối cùng mặt đất rung chuyển một cái, nàng cứ vậy mà chết đi.
“Không, không biết thì không biết thôi! Đâu có liên quan gì đến Diêm vương đại nhân đâu!” Nàng không hiểu, sao Diêm Vương này lại khác với truyền thuyết thế, mà sao lại chỉ nhắm vào mình nàng! Nàng muốn làm một người chết bình thường không được sao, uống canh Mạnh Bà rồi đi đầu thai, cái này rất khó sao?
“Liên quan đến ta” ngữ khí của Diêm Hồn vẫn như cũ. Nếu không phải nể tình nàng chơi thân với muội muội mình, trước lúc chết còn muốn cứu muội muội mình, thì hắn sẽ không cho nàng đi cửa sau, để cho nàng nhận được đãi ngộ tốt nhất của hồn ma đâu. “Bây giờ ngươi thành quỷ không phải rất tốt sao? Tùy tâm sở dục, muốn cái gì sẽ có cái đó?”
“Ngươi mới là quỷ ấy! Cả nhà ngươi đều là quỷ! Ta là người! Ta muốn làm người!” Hiên Viên Yên Nhi tức quá, thuận tay biến ra một cốc nước lớn uống để làm dịu cơn khát, tựa như muốn tiếp thêm sức mạnh để tiếp tục cuộc tranh luận.


