Skip to main content

Trang chủ Quỷ Phi Trọng Sinh Ai Dám Đụng Phu Quân Của Ta Chương 62: Làm người phụ nữ của ta

Chương 62: Làm người phụ nữ của ta

4:53 chiều – 26/08/2025

Linh Thứu cảm giác tức nghẹn ở ngực, bỗng nhiên nhịn không được ho khan vài tiếng, nghe thấy có người gọi mình, chậm rãi mở mắt ra, lọt vào mắt là ánh mắt lo lắng căng thẳng của Lãnh Mộ Hàn.
Linh Thứu hơi sững sờ, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, trong lòng ấm áp, cười dịu dàng nói, ” Mộ Hàn.”
Khí tức của Linh Thứu rõ ràng từ suy nhược đến đột nhiên bình thường lại, cái này khiến mấy luyện đan sư đang quỳ trên mặt đất chớp mắt nhìn nhau, không thể tin được.
Lãnh Mộ Hàn đầu tiên là mừng rỡ, hòn đá treo trong lòng cuối cùng cũng được tháo xuống, nhưng lập tức lại nhíu mày, quay đầu nói với mấy luyện đan sư đang quỳ trên mặt đất, “còn không mau qua kiểm tra cho nàng!”
“À à, dạ dạ…” Luyện đan sư vội bước tới, lần lượt bắt mạch cho Linh Thứu, đủ để nhìn ra được sự kính sợ với Lãnh Mộ Hàn.
Linh Thứu chớp mắt mấy cái, để cho bọn họ bắt mạch, nàng hẳn là đã không sao nữa rồi, chỉ là lát nữa nàng phải giải thích thế nào đây?
Một lát sau, mấy luyện đan sư lộ ra biểu cảm không thể tin nổi, không thể nào! Rõ ràng trước đó từ mạch tượng của nàng có thể nhìn ra là đã không còn sống nữa, “Chuyện này…”
“Thế nào?” Lãnh Mộ Hàn thấy luyện đan sư muốn nói lại thôi gặng hỏi.
Các luyện đan sư lau mồ hôi trên trán, trước đó bọn họ mới nói không thể cứu được thái tử phi, nếu giờ lại nói thái tử phi đã không còn đáng lo, thái tử có thể nào nghĩ bọn họ là lang băm, trực tiếp giết bọn họ không?
Nhưng cho dù sợ thì bọn họ cũng không dám nói dối thái tử, “Hồi bẩm thái tử điện hạ, thái tử phi, đã không còn gì đáng ngại.”
“Ồ?” Lãnh Mộ Hàn nhìn về phía Linh Thứu, đáy mắt có suy nghĩ sâu xa gì đó, “Các ngươi lui ra đi.”
Luyện đan sư thấy Lãnh Mộ Hàn không có ý trách tội, như trút được gánh nặng, vội vàng nói, “dạ, chúng ti chức cáo lui.”
Lãnh Mộ Hàn suy nghĩ, trong lúc mấy người bước ra ngoài, không hiểu sao lại nói thêm một câu, “Chuyện thái tử phi thụ thương ngày hôm nay, bản điện không hi vọng người ngoài biết được.”
Đương nhiên là các luyện đan sư nghe ra sự uy hiếp trong lời nói này, liên tục gật đầu, liên tục cam đoan mình không biết gì hết.
Sau khi bọn họ lui ra, Lãnh Mộ Hàn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Linh Thứu, lại không nói gì.
Linh Thứu bị nhìn vậy thì có chút hốt hoảng, “Mộ Hàn, sao vậy?”
Vốn cho rằng Mộ Hàn sẽ hỏi nàng cái gì, ai ngờ Lãnh Mộ Hàn lại nói…
“Làm người phụ nữ của ta.”
Lãnh Mộ Hàn đứng cạnh giường, không giống thương lượng, mà ngược lại giống như đang tự thuật.
Hắn không ngốc, nên đương nhiên sau mấy lần cũng đã hiểu rõ tình cảm của mình, nếu hắn đã hiểu rõ tình cảm của mình, như vậy hắn sẽ làm theo trái tim của mình, thích chính là thích.
Hắn mặc kệ nàng có bí mật gì, cũng mặc kệ nàng gả cho mình có mục đích gì, hắn đều muốn có được nàng, nàng cũng chỉ có thể là của hắn.
Hả? Linh Thứu ngây ngốc trong chốc lát, kịp phản ứng lại thì cảm thấy trái tim tràn ngập hạnh phúc và cảm động.
Có lẽ thật sự phải mất đi một lần mới cảm thấy trân quý, kiếp trước Mộ Hàn cũng đã từng nói qua câu này với nàng, chỉ tiếc, cuối cùng nàng vẫn phản bội hắn, nàng vốn nghĩ là mình không còn cơ hội được nghe câu nói này nữa cơ.
Linh Thứu nghĩ vậy, khóe mắt hơi ướt át, Lãnh Mộ Hàn ngồi bên giường, cau mày dùng lòng bàn tay lau sạch nước mắt cho Linh Thứu, giọng nói hơi lạnh lùng, “Không đồng ý?”
“Sao lại thế được!” Linh Thứu nói rồi cầm lấy bàn tay đang lau nước mắt cho mình của Lãnh Mộ Hàn, không phải nàng không đồng ý, chỉ là quá xúc động vì cảm giác hạnh phúc khó khăn lắm mới có được này.
“Ta đã nói rồi, ta sẽ chỉ là người của Mộ Hàn.” Linh Thứu dừng một chút, dựng thẳng hai ngón tay lên thề, “Ta, Linh Thứu, chỉ làm người phụ nữ của mình Mộ Hàn, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh, chết không…”
“Đủ rồi! Thứ nản điện muốn có được, thì nhất định có thể đạt được, không cần dựa vào ngươi một nữ nhân cam đoan cái gì.”
Linh Thứu che miệng cười cười, kết quả bị Lãnh Mộ Hàn trừng một cái, lập tức nghiêm túc lại, “Vâng! Vâng! Thái tử điện hạ là thần tiên trên trời, vô cùng anh dũng! Thiếp thân căn bản không cần thề đã quỳ dưới vạt áo thái tử điện hạ rồi!”
Lãnh Mộ Hàn từ chối cho ý kiến, nhìn quanh phòng một chút, “Lát nữa bản điện sẽ cho người thu dọn Lân viện, nơi này quá ẩm ướt, không hợp để nàng dưỡng thương.”
“Không cần!” Linh Thứu cơ hồ là vô thức trả lời, biết làm sao được, nàng quá quen thuộc với phủ thái tử.
Lân viện là viện của chính phi, thuộc về chính viện, ngay bên cạnh viện của Mộ Hàn, lúc đầu, nếu như chuyển tới nơi đó sẽ dễ dàng được gặp Mộ Hàn hơn, nàng tất nhiên sẽ đồng ý cả hai tay.
Nhưng nếu chuyển tới đó, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của nàng, mà lần này chuyện của Nguyệt Dung đã cảnh tỉnh nàng một lần nữa, “Ta muốn tiếp tục ở đây, yên tĩnh.”
Lãnh Mộ Hàn lạnh lùng, nhìn đôi mắt đen thâm thúy khiến người khác nhìn không thấu của Linh Thứu, nhưng cũng không ép buộc nàng, “Vậy nàng nghỉ ngơi trước, lát nữa ta sẽ trở lại thăm nàng.”
Linh Thứu có chút bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng Lãnh Mộ Hàn, hắn chẳng nhẽ không tò mò vì sao nàng rõ ràng đã sắp chết, lại đột nhiên sống lại? Hắn không hỏi chữ viết của nàng vì sao lại không giống chữ trong thư nàng viết cho hắn sao?
Dựa vào hiểu biết của nàng về Mộ Hàn, sợ là hắn căn bản không hề tin tưởng, có khi nào hắn nghĩ lá thư nàng gửi cho hắn là người khác viết chứ? Nghĩ như vậy Linh Thứu cũng có thể hiểu được…
Lãnh Mộ Hàn đi ra khỏi cửa phòng, dặn Thiệu Ngôn chọn mấy nha hoàn biết điều đến hầu hạ Linh Thứu, sau khi Thiệu Ngôn an bài xong, mấy lần muốn nói lại thôi nhìn Lãnh Mộ Hàn.
“Nói đi, có chuyện gì.” Lãnh Mộ Hàn thản nhiên nói.
“Thái tử điện hạ, Thiệu Lỗi hắn…” Thiệu Ngôn nói đến một nửa, có chút không biết phải nói như thế nào, lần này sai lầm Thiệu Lỗi phạm phải không nhỏ.
“Ngươi muốn xin tha cho hắn?” Lãnh Mộ Hàn liếc Thiệu Ngôn một cái.
Thiệu Ngôn nghe ra sự lạnh lùng trong lời nói này, lập tức cúi đầu xuống, “Thuộc hạ không dám.”
“Hừ.” Lãnh Mộ Hàn hừ lạnh một tiếng, đi về phía địa lao.
Thiệu Ngôn đuổi theo, cũng không dám nói thêm gì, mặc dù là huynh đệ tốt, nhưng trong lòng cũng không đồng ý cách làm của Thiệu Lỗi lần này, có lẽ là nên cho hắn một bài học, nếu không tương lai sẽ còn gây chuyện lớn hơn nữa!
Trong địa lao, Thiệu Lỗi còn đang tức giận bất bình, “Nguyệt Dung, ngươi sao rồi! Sao thái tử lại có thể đả thương ngươi vì phế vật lòng mang ý đồ xấu kia chứ!”
Nguyệt Dung ngồi dựa vào vách tường, thống khổ cười một tiếng, “Đúng vậy, tại sao hắn lại đối xử với ta như vậy?” Nói xong, trong mắt hiện lên một tia ác độc, “Không! Đều là do tiện nhân kia! Nếu như không phải do ả, thái tử điện hạ sẽ không đối xử với ta như vậy!”
“Đúng! Đều là do phế vật kia! Cũng không biết nàng ta đã dùng thủ đoạn gì khiến thái tử bảo vệ nàng ta như vậy!” Thiệu Lỗi nắm chặt nắm đấm, không cam lòng nói.
Nguyệt Dung lại là đột nhiên cười to, “Ta chẳng cần quan tâm ả ta có thủ đoạn gì! Cuối cùng còn không phải chết trong tay ta! Hừ! Để ả ta chết dễ dàng như vậy thật sự là lợi cho ả ta quá rồi! Ta còn chưa rạch nát mặt ả ta ra, còn chưa ném ả ta vào kỹ viện để ả ta nằm dưới người một đám đàn ông…”
Nguyệt Dung càng nói càng độc ác, khiến Thiệu Lỗi có chút không tiếp lời như thế nào, hắn đồng ý hợp tác với Nguyệt Dung là bởi vì hắn cũng hoài nghi Bắc Ảnh Linh Thứu có ý đồ bất chính, cho nên mặc dù bị thái tử trách phạt, hắn cũng muốn loại trừ nàng, nhưng hắn cũng chỉ muốn trừ bỏ uy hiếp với thái tử, nhưng chưa từng nghĩ tra tấn nàng…
Nhìn gương mặt độc ác của Nguyệt Dung, Thiệu Lỗi có chút bực bội gãi gãi đầu.
Đang lúc Nguyệt Dung nói say sưa, cổng địa lao đột nhiên vang lên một giọng nói rét lạnh thấu xương, “Ngươi muốn rạch mặt ai? Muốn ném ai vào kỹ viện? Bản điện đưa ngươi đi tới đó trước nhé?”
Giọng nói đột ngột vang lên khiến Nguyệt Dung giật nảy mình, “Thái tử điện hạ!”
Ngoái đầu nhìn lại, khi nhìn rõ người tới đúng là Lãnh Mộ Hàn, Nguyệt Dung chống đỡ thân thể muốn đứng dậy, chỉ là đang bị trọng thương, lại vội vàng, còn không đứng vững lại ngã xuống.
Thiệu Lỗi bị thương không nặng, lúc này đã có thể hoạt động, hơi giật mình một chút, sau đó nghiêm chỉnh quỳ trên mặt đất, “Thuộc hạ tham kiến thái tử.”
Tôn kính không giảm, nhưng lưng vẫn thẳng tắp như cũ, chứng tỏ hắn cũng không nghĩ là mình đã làm sai cái gì.
Sắc mặt Lãnh Mộ Hàn âm trầm đáng sợ, từ trên bậc thang đi xuống, Thiệu Ngôn đi tới trước mở cửa nhà lao ra, đứng ở một bên.
Lặng lẽ liếc mắt với Thiệu Lỗi một cái, chỉ là Thiệu Lỗi căn bản không thèm để ý, quay đầu sang một bên khác, hắn không sai!
Lãnh Mộ Hàn cũng mặc kệ động tác nhỏ của bọn họ, đi đến trước mặt Nguyệt Dung, cúi đầu nhìn xuống Nguyệt Dung, lạnh lùng nói, “Lặp lại những gì ngươi vừa nói một lần nữa!”
Nguyệt Dung nằm rạp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Lãnh Mộ Hàn, hai mắt rưng rưng, “Thái tử điện hạ.”
Dáng vẻ mảnh mai ấm ức này hoàn toàn không còn bóng dáng của sự ngoan độc khi nãy.
Chỉ đáng tiếc, Lãnh Mộ Hàn căn bản không hề bị lừa, cúi xuống nâng cằm Nguyệt Dung lên, “Ngươi dám đả thương nàng!”
Mặc dù bây giờ Linh Thứu đã không sao, hắn cũng không hiểu vì sao lại thế, nhưng lúc ấy Linh Thứu thật sự đã suýt phải bỏ mạng! Đến bây giờ hắn vẫn không thể quên cảm giác sợ hãi lúc ấy.
Nguyệt Dung bị sát ý của Lãnh Mộ Hàn làm cho sợ hãi, không dám đáp lời, nhưng nhìn thấy ánh mắt tuyệt tình của Lãnh Mộ Hàn, sự đố kỵ trong nháy mắt khiến nàng ta mất hết lý trí.
“Chính ta đả thương nàng thì thế nào! Nàng ta có cái gì tốt! Ta có chỗ nào thua kém nàng ta! Vì sao ta ở bên cạnh chàng nhiều năm như vậy! Nhiều năm như vậy! Cũng không bằng mấy ngày ngắn ngủi của nàng ta sao! Nàng ta chỉ là một phế vật bị ngàn người cưỡi vạn người chơi! Aaa…”
Có lẽ do được mắng rất thoải mái, nên Nguyệt Dung càng nói càng không giữ được miệng, lại không biết từ sau khi Lãnh Mộ Hàn muốn Linh Thứu làm người phụ nữ của mình, thì càng không thể chấp nhận được người khác xúc phạm nàng.
Lãnh Mộ Hàn bóp mạnh, một trận đau đớn truyền đến, Nguyệt Dung chỉ cảm thấy cái cằm như muốn rơi mất.
“Hừ, ngươi không có chỗ nào so được với nàng cả! Đừng để ta nghe thấy một câu nào xúc phạm nàng nữa!” Lãnh Mộ Hàn hung hăng nói, “nếu không, ta sẽ để ngươi nếm thử cảm giác bị ngàn người cưỡi vạn người chơi!”
Nguyệt Dung không thể tin nhìn Lãnh Mộ Hàn, không để ý đau đớn ở cằm, đột nhiên cười ha hả, “Ha ha! Ha ha ha! Thái tử điện hạ thật độc ác! Nhưng có thể chết ở trong tay người thương cũng là một chuyện hạnh phúc! Dù sao cũng có tiện nhân kia chôn cùng!”
Lãnh Mộ Hàn đương nhiên biết câu chôn cùng này là ý gì, “Muốn chết!” Nói xong mạnh mẽ buông tay, “Người đâu! Loạn côn đánh chết!”
Thiệu Lỗi sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại được, “Thái tử, Nguyệt Dung cũng là bởi vì ngưỡng mộ thái tử! Suy nghĩ vì an nguy của thái tử! Tội không đáng chết! Huống chi Nguyệt Dung đã đi theo thái tử nhiều năm, tận tâm làm việc vì thái tử! Thái tử bây giờ lại vì một nữ nhân mà muốn giết Nguyệt Dung! Thuộc hạ không phục!”
“Hừ! Không phục! Ta còn đang muốn biết, tại sao nàng ta lại biết chữ viết của Linh Thứu? Tại sao ngươi lại ở Mai uyển? Hả?”
“Thuộc, thuộc hạ… Là! Là thuộc hạ trộm lá thư điện hạ đặt ở thư phòng! Cũng là thuộc hạ hãm hại phế vật kia! Nhưng thuộc hạ làm như vậy đều là vì thái tử! Thuộc hạ không thẹn với lòng! Thái tử muốn giết cứ giết! Thuộc hạ không còn lời nào để nói! Nhưng, thuộc hạ không sai!”
Không khí chung quanh càng lúc càng lạnh, Thiệu Ngôn lập tức quỳ xuống, “Thái tử bớt giận! Lần này là Nguyệt Dung và Thiệu Lỗi sai, nhưng xin thái tử nể tình bọn họ đã đi theo thái tử nhiều năm, lần này mục đích cũng là vì thái tử, tha cho bọn họ một mạng đi!”