Lãnh Mộ Hàn giận tái mặt, bọn họ theo hắn nhiều năm như vậy, sao hắn lại không biết tính cách của Thiệu Lỗi chứ, nếu không phải biết bọn họ trung thành với mình, lúc trước hắn cũng không thu nhận bọn họ.
Quay đầu nhìn Nguyệt Dung đã bị trọng thương, Lãnh Mộ Hàn híp mắt, “Truyền lệnh xuống! Từ nay về sau! Hai người này không được bước vào phủ thái tử nửa bước!”
Thiệu Ngôn nghe xong, biết đây là thái tử đã nể tình chủ tớ trước kia khai ân rồi, vội dập đầu, “Tạ thái tử khai ân!”
Thiệu Lỗi lại giãy đành đạch lên, “Không! Thuộc hạ không đi! Mạng của thuộc hạ là thái tử cứu! Thuộc hạ thề sống chết trung với thái tử! Thái tử có thể giết thuộc hạ! Nhưng thuộc hạ sẽ không rời đi! Thuộc hạ sẽ đi lãnh phạt! Thẳng đến khi thái tử không còn đuổi thuộc hạ đi nữa!”
Thiệu Lỗi cũng là không muốn sống nữa, Thiệu Ngôn thật nện một búa cho hắn bất tỉnh, thế nhưng nói thật, hắn cũng không muốn Thiệu Lỗi đi, dù sao mọi người đã làm huynh đệ nhiều năm như vậy, có lẽ cứ dùng cách này để kéo dài thời gian cũng không tệ, nói không chừng chờ thái tử nguôi giận là sẽ ổn thôi, chỉ sợ là Thiệu Lỗi phải chịu chút khổ sở rồi.
“Hừ! Muốn lĩnh phạt? Được! Người đâu, kéo hắn tới ám ngục! Phạt xong thì ném ra!”
Cho dù bình thường Lãnh Mộ Hàn đối xử với thuộc hạ cũng không tệ, nhưng lần này Thiệu Lỗi thật sự đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, hắn không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ dám vi phạm quy tắc của hắn, dám vào thư phòng trộm đồ, còn dở trò sau lưng hắn nữa.
Thiệu lỗi rất nhanh đã bị giải đi, mà Nguyệt Dung thì trực tiếp bị ném ra khỏi phủ thái tử.
Mấy hộ vệ mặc dù có chút không đành lòng, nhưng cũng không dám vi phạm mệnh lệnh thái tử, đặt Nguyệt Dung bị trọng thương ở một góc.
“Haizz, Nguyệt cô nương, chúng ta đều biết ngươi chung tình với thái tử, nhưng ngươi cũng không thể hãm hại thái tử phi! Đây chính là tội mất đầu đó!”
Một hộ vệ khác cũng lắc đầu tiếc rẻ, “Hôm nay thấy thái tử lo lắng như vậy, nói rõ người vẫn là rất để ý thái tử phi, cũng may bây giờ thái tử phi không sao rồi, nếu không Nguyệt cô nương, chớ trách ta nói khó nghe, có lẽ thái tử cũng không chỉ đơn giản là đả thương ngươi rồi đuổi đi đâu.”
Nguyệt Dung vốn đã không còn muốn sống nữa, đột nhiên mở to hai mắt, “Ngươi, ngươi nói cái gì? Cái gì mà không sao rồi? Tiện nhân kia không chết? Nàng ta không chết?!”
Nàng ta cứ nghĩ Lãnh Mộ Hàn đối xử với mình như vậy, nhưng tiện nhân kia cũng chết trong tay mình, nàng ta có phải chết cũng coi như chết có ý nghĩa, chí ít có người làm đệm lưng, nhưng nếu tiện nhân kia không chết, vậy thì mình làm vậy để được cái gì? Chỉ có mình nhận hết tra tấn mà chết, bọn họ lại tiêu dao vui vẻ sống sót sao!
Hai hộ vệ nghe vậy thì ngẩn người, nhìn nhau một cái rồi, lắc đầu, một chữ tình, lại khiến một cô gái đơn thuần hiền lành biến thành dạng này…
“Đi thôi” một tên hộ vệ nói.
“Ừm” một hộ vệ khác khẽ gật đầu, nhưng đang định đi thì đột nhiên Nguyệt Dung túm lấy ống quần hắn, “Đừng đi! Các ngươi còn chưa trả lời ta, tiện nhân kia không chết thật sao? Sao nàng ta lại không chết? Sao lại thế?”
Hộ vệ nhíu mày, gỡ tay của nàng ta ra, ngữ khí cũng hơi lạnh nhạt, “Thái tử phi không chết! Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
Đáp án này Nguyệt Dung căn bản không thể tiếp nhận, khuôn mặt dữ tợn, không! Sao lại thế? Sao lại không chết? Nàng ta không thể nào thoát chết được! Sao lại thế? Sao tiện nhân kia lại may mắn như vậy! Bây giờ chắc chắn là nàng ta đang cười nhạo mình! Tiện nhân! Tiện nhân!
Mà một góc khác, nhìn hai hộ vệ đi xa, một đám ăn mày ngồi vây quanh nhao nhao liếc nhìn nhau, nở nụ cười hèn hạ, sau đó đứng dậy đi về phí Nguyệt Dung.
Nguyệt Dung không cam lòng, cũng không phát giác nguy hiểm tới gần, thẳng đến một mảnh bóng tối che khuất ánh trăng, ngẩng đầu lên mới phát hiện, là một đám ăn mày vừa dơ vừa thúi, nhưng nàng ta chưa kịp kêu lên đã bị bịt miệng.
“Ô! Ô! …” Nguyệt Dung hoảng sợ nhìn những tên ăn mày đang kéo mình vào nơi hẻo lánh, nhưng không có sức lực để phản kháng.
“Đừng… đừng mà! Đừng đụng vào ta! Các ngươi đi ra đi!!…”
…
Linh Thứu nằm ở trên giường, sau khi xác định Lãnh Mộ Hàn đã đi hai tay kết ấn, ngay lập tức trong phòng có ba con quỷ.
“Chủ tử, người…”
“Ta gặp được ca ta.” Linh Thứu rất vui vẻ nói.
Băng và Hỏa khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, duy chỉ có quỷ lão đầu là mê mang không hiểu, “Ca của ngươi? Nhóc con, không phải ngươi chỉ một cái đệ đệ cùng cha khác mẹ sao? Ca ca ở đâu ra?”
Linh Thứu không trả lời, chỉ là mịt mờ cười cười, “Giới thiệu với các ngươi một… con quỷ đặc biệt…”
Nói xong vung tay lên, chỉ thấy bỗng nhiên xuất hiện một chùm sương đen, sương đen xoáy vòng ngay tại nguyên chỗ rồi biến mất, sau đó một bộ xương màu máu chậm rãi hiện trước mặt một người ba quỷ.
Bộ xương như được ngâm trong bể máu, trên người càng là khí tức màu đỏ thẫm, man lại cho người ta một cảm giác khủng bố lại quỷ dị.
Đương nhiên, đó là đối với người bình thường, còn đối với Linh Thứu, nàng chẳng những không thấy khủng bố, còn cảm thấy rất thích nữa. Những con quỷ xinh đẹp khác nàng không hề để ý tới, đặc biệt xin ca của nàng đưa nó cho mình!
Bộ xương máu kẽo kẹt giật giật xương cổ, sau đó nhìn Linh Thứu, Linh Thứu vẫy vẫy tay với nó, nó rất ngoan ngoãn đi tới, còn ngoan ngoãn ngồi xuống, Linh Thứu sờ lên đầu nó như là sờ một con thú cưng.
Cười cười, ngẩng đầu nói với bọn họ, “đây là sủng vật ta xin ca ta đó, rất đáng yêu đúng không?!”
Nói xong mới phát hiện, Băng có vẻ rất hoảng sợ, Hỏa cũng tái mét mặt, quỷ lão đầu càng khoa trương hơn, chạy không thấy bóng người, à không, bóng quỷ đâu.
Linh Thứu ngẩn người, nhìn bộ xương máu đang dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn mình, lại quay sang Băng và Hỏa, “Nó rất đáng sợ sao?”
Băng nhanh chóng gật đầu, sợ hãi lén nhìn thoáng qua bộ xương máu, thân thể như vô tình hay cố ý khẽ nhích ra sau lưng Hỏa.
Linh Thứu không nói gì lắc đầu, nàng biết từ trước đến nay Hỏa sẽ không làm trái lời nàng, nhìn thẳng vào người Hỏa.
Gương mặt tái mét của Hỏa nghiêm túc lại, vừa định trả lời đã thấy bộ xương máu đột nhiên xoay đầu lại, cho dù không có mắt cũng không nói gì, nhưng rõ ràng là uy hiếp.
Linh Thứu cũng phát hiện sự thay đổi của bọn họ, cúi xuống nhìn về phía bộ xương máu, mà bộ xương máu cũng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ ngây thơ đáng yêu lúc Linh Thứu cúi xuống.
Vẫn đáng yêu như cũ mà ta? Linh Thứu xoa xoad đầu của bộ xương máu, thương cảm dịu dàng nói, “thật đáng thương, rõ ràng ngươi đáng yêu như vậy, thế mà bọn họ lại không ai biết thưởng thức.”
Bộ xương máu còn phối hợp kẽo kẹt gật gật đầu, càng tỏ ra đáng yêu hơn.
Ngẩng đầu nhìn Hỏa và Băng, Linh Thứu không yên lòng nói, “Sau này các ngươi sẽ thường xuyên ở cùng nhau, phải chung sống thật tốt, đừng bài xích nó.”
Băng và Hỏa chật vật gật đầu, Linh Thứu thấy đã thuyết phục được hai người, dùng khống quỷ thuật kéo quỷ lão đầu tới.
Quỷ lão đầu thật sự khóc không ra nước mắt!
Linh Thứu xác thực không hiểu nổi, “Rốt cuộc thì lão đang sợ cái gì?”
“Ta cũng không biết mình sợ cái gì!” Nói đến đây quỷ lão đầu thật sự rất tủi thân, mím mím môi, lão không biết thật! “Nhưng, ta chính là sợ thế thôi!”
Linh Thứu hơi há miệng, còn muốn nói gì nữa, lại cảm ứng được bộ xương máu đang truyền tin cho mình, vung tay lên, trực tiếp thu bộ xương máu và ba quỷ vào trong không gian, sau đó nhanh chóng nằm xuống.
Cửa bị mở ra, Linh Thứu nhìn Lãnh Mộ Hàn đi tới, một thân trường bào màu đen, bảy phần đạm mạc ba phần cao ngạo, cộng thêm khí chất vương giả bẩm sinh, khiến người ta vừa nhìn là khó có thể rời mắt.
Không nhìn ánh mắt nóng bỏng của Linh Thứu, Lãnh Mộ Hàn đi tới cạnh giường, “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Vẫn là thanh lãnh như trước, nhưng Linh Thứu lại cảm giác âm thanh này thật là êm tai.
“Ưm, đỡ nhiều rồi, không còn quá đau nữa.” Linh Thứu sờ lên vết thương trên ngực mình, mỉm cười ngọt ngào nói.
Lãnh Mộ Hàn ngồi xuống, một tay cầm lấy cổ tay Linh Thứu, âm thầm truyền quang nguyên tố vào cơ thể Linh Thứu, muốn chữa trị những chỗ bị hao tổn.
Hắn không phải luyện đan sư, không biết xem bệnh, nhưng vẫn có thể vận dụng linh khí chữa thương, ngoài miệng lại nói, “sao lại để nha hoàn lui xuống, nếu đột nhiên cảm giác không thoải mái thì làm sao bây giờ.”
Linh Thứu cảm giác được linh khí đang được truyền vào cơ thể mình, hơi sững sờ, nhìn gương mặt vẫn bình tĩnh của Lãnh Mộ Hàn, trong lòng khẽ động một chút.
Nếu không phải nàng đã không còn là phế vật như lúc trước, nàng cũng không biết Mộ Hàn đang len lén chữa thương cho nàng! Mộ Hàn ngốc! Nói cho nàng không càng dễ dàng khiến nàng cảm kích sao?
Mặc dù trong lòng nàng cũng hiểu rõ, Mộ Hàn chính là người kiêu ngạo như vậy.
Nếu hắn không muốn để nàng biết, nàng cũng sẽ không nói ra, cũng may ám nguyên tố của nàng có công năng ẩn giấu, “À, ta không quá quen để người khác hầu hạ.” Nàng nói thật, “Mà không ta cũng không có chuyện gì rồi sao”
Tất nhiên là Lãnh Mộ Hàn biết tình cảnh trước kia của Linh Thứu, xác thực sắc mặt Linh Thứu đã tốt lên rất nhiều, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, thu tay về, “Ta đi tắm đã, nàng cứ ngủ trước.”
“Ừm” Linh Thứu khẽ gật đầu, nhưng ngay lúc Linh Thứu nghĩ là Lãnh Mộ Hàn muốn đi ra ngoài tắm rửa, lại nghe thấy hắn nói, “người đâu, chuẩn bị nước nóng.”
Linh Thứu trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, chớp chớp mắt, hắn, có phải hắn đã quên, nàng còn đang ở trong phòng này…
Hiệu suất làm việc của nha hoàn phủ thái tử cũng rất cao, chỉ lát sau đã mang vào thùng gỗ lớn có thể chứa được hai người, còn rất nhanh mang nước nóng vào, trước khi đi còn len lén nhìn nàng một cái.
Ngay lập tức Linh Thứu đỏ bừng mặt, nhìn nàng làm cái gì, nàng lại không có đi tắm cùng Mộ Hàn, hả, tắm cùng Mộ Hàn… Nghĩ đến đây, mặt Linh Thứu càng đỏ hơn.
Hơi nước từ trong thùng từ từ bay lên, mà Lãnh Mộ Hàn lại cởi quần áo ngay trước mặt Linh Thứu.
Đợi Linh Thứu kịp phản ứng lại, Lãnh Mộ Hàn đã cởi hết chỉ còn quần dài, không tự giác nhìn lồng ngực rắn chắc của hắn, Linh Thứu vội quay mặt đi, mặt càng là đỏ hơn nữa.
Mặc dù kiếp trước nàng và hắn cũng đã từng nhìn thấy nhau rồi, nhưng cuối cùng vẫn không đi đến bước cuối cùng kia, khi đó nàng chỉ nghĩ không thể phản bội Lãnh Trạch Phong, tất nhiên là không đồng ý, mà hắn cũng chưa từng cưỡng ép nàng.
Mà Linh Thứu quay lưng đi không thấy được, động tác tay đang cởi quần của Lãnh Mộ Hàn hơi dừng một chút, khóe miệng nở một nụ cười như có như không, lúc này mới tiếp tục.
Linh Thứu nghe tiếng nước vang lên, không hiểu sao có loại cảm giác rất yên tâm, có đôi khi chính nàng cũng không thể tin được ông trời lại tốt với nàng như vậy, để nàng có cơ hội sống lại, bắt đầu lại từ đầu với Mộ Hàn, hẳn là phải cảm tạ ca ca của nàng mới đúng, ha ha.
Đến lúc Lãnh Mộ Hàn từ trong nước ra, lau khô rồi mặc đồ ngủ, đi tới cạnh giường, Linh Thứu đã bất tri bất giác ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Lãnh Mộ Hàn dựa vào đầu giường nửa nằm, nhìn Linh Thứu ngủ say, trong mắt cũng dịu dàng hơn, lại xem kẽ một tia phức tạp, cứ nhìn nàng như vậy nửa canh giờ, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài, tắt đèn, đi ngủ.


