Thang Tư Lan nổi tiếng, không bất ngờ chút nào!
Ngày đầu tiên phim chiếu phòng vé đã đạt tới 5.56 triệu.
Buổi tối Thang Tư Lan ra khỏi đoàn làm phim, Thi Hoa báo tin vui cho cô.
Nói trên mạng đánh giá cô rất cao.
Thang Tư Lan đi xem, trong lòng vui mừng khó nói.
Có lẽ phòng vé đối với loại người không có yêu cầu gì như cô mà nói cũng không đáng được nhắc tới.
Nếu là kiếp trước có thể mình sẽ vui vẻ. Bây giờ cô lăn lộn trong giới giải trí hoàn toàn là vì có thể che giấu mình. Rất rõ ràng là ống kính là nơi ẩn nấp tốt nhất.
Nếu cô thực sự rút lui khỏi giới giải trí để vào công ty nhà họ Thang, e rằng sẽ bị áp chế đến sít sao.
Không có cơ hội xoay mình.
Đồng thời cũng có thể đạt được hiệu quả nhất định.
Một ngày nào đó trong tương lai, mình thực sự xảy ra chuyện gì có lẽ cũng có thể nhờ cái thân phận này để làm chút gì đó.
Ra ánh sáng có đôi khi cũng rất trí mạng, cũng có thể là an toàn.
Phải xem bạn sử dụng như thế nào.
*
Thư ký đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, báo cáo: “Mục tổng, đã chuẩn bị xong theo lời anh dặn dò. Tối nay công ty vào rạp chiếu phim tập thẻ để ủng hộ Thang tiểu thư.”
“Tốt lắm!”
Mục tổng đặt một bản hợp đồng vào trong ngăn kéo, dặn dò tiếp: “Đừng quên dặn chỗ chi nhánh công ty. Bộ phim này rất đáng xem, càng đáng để tuyên truyền.”
“Vâng! Tôi lập tức đi xử lý!”
Nhìn thư ký rời đi, Mục tổng lại lấy điện thoại ra hẹn vài ông bạn già: “Là tôi. Đổng tổng, tối nay có thể…Là thế này, tôi muốn hẹn mọi người cùng đi xem một bộ phim. Khà khà khà, là bộ phim rất đáng xem. Đúng rồi, là bộ phim mới chiếu hôm qua! Đúng rồi, Đổng tổng cũng hẹn những người khác đi xem cùng đi, nhiều người thì vui vẻ! Khà khà khà…Có thể được Đổng tổng nể mặt, cảm giác vinh hạnh sâu sắc!”
Cúp máy, lại gọi một cuộc khác: “Alo, là tôi, lão Viên à…”
*
Mấy công ty lớn bỗng ra tay mua vé, bao hết nhiều buổi chiếu, vé xem phim cung không đủ cầu!
Phí Vụ từ phía nhà lớn nhà họ Tần về tới biệt thự, vừa hay thấy cấp dưới lướt di động, trò chuyện, bước tới gần nghe một lúc mới biết là đang nói về bộ phim chiếu ngày hôm qua, dường như là của Thang tiểu thư.
Chắc chắn ông chủ nhà họ muốn xem phim của Thang Tư Lan.
“Cốc cốc cốc!”
Cửa phòng bị gõ vang, người bên trong lên tiếng trả lời, đẩy cửa vào.
“Ông chủ, “Hành động Mắt Ưng” của Thang tiểu thư chiếu lần đầu rất viên mãn. Hôm nay mấy công ty lớn cũng ủng hộ. Bên chúng ta có cần không?”
Tuy họ rất mong ông chủ cô đơn, chuyên tâm vào sự nghiệp nhưng có người phụ nữ này để thêm gia vị cho cuộc sống cũng được.
Giang Hải Lâu đang mở cuộc họp qua mạng, nghe thấy lời Phí Vụ nói sau lưng thì hàng mày anh tuấn hơi nhướng lên.
Mấy ánh mắt trong video lập tức quẳng ra sau anh, thấy Phí Vụ cũng không kiềm được mà trêu chọc, nói anh chân chó, có người mắng Phí Vụ nhiều chuyện sau lưng, ông chủ thích hợp với việc mặc kệ việc chính để chạy đi tán gái à?
Có điều.
Thang tiểu thư là ai?
Có người không biết sự tồn tại của Thang Tư Lan nên lập tức đi search về bộ phim 《 Hành động Mắt Ưng 》, xem giới thiệu trên đó.
Giang Hải Lâu gập thẳng máy tính lại, quay xe nhìn về phía Phí Vụ, ánh mắt kia rất tĩnh mịch.
Phí Vụ ho khan, chỉ ra bên ngoài: “Mấy người ngoài kia cũng rất coi trọng bộ phim này của Thang tiểu thư. Hôm qua phòng vé cũng rất tốt…”
Càng nói càng không nói nổi, Phí Vụ chỉ có thể sửa trọng tâm câu chuyện: “Tần Gia dẫn Thân thiếu về Hải Thành rồi. Ngoài miệng nói trình độ điều trị ở Hải Thành tốt hơn nhưng thực ra là ngấm ngầm tìm nhánh chính gây khó chịu. Chuyện này hay rồi, bọn họ chó cắn chó.”
Giang Hải Lâu nghe xong thì hỏi một câu: “Cháu trai của Tần Gia ở đâu?”
“Cái thằng nhóc cả ngày đi tán gái trong trường ấy hả? Có lẽ là bị bắt rồi.” Phí Vụ không có chút cảm tình nào với con trai và cháu trai của Tần Vĩnh Đông.
Chơi phụ nữ là một chuyện, bản lĩnh chân chính cũng không có mấy.
May là họ mang họ Tần chứ không phải họ Giang, nếu không mất hết thể diện của nhà họ Giang rồi.
Có thế nào thì nhà họ Giang cũng là một trong những dòng họ lớn nội tình sâu, được xưng là quý tộc chân chính, tổ tiên là thế gia lớn ở Hải Thành, trong thời kỳ đặc biệt cũng là tài phiệt lớn trong thế chân vạc.
Nhà họ Giang phát triển tới sau này, nhân khẩu cũng không đông đúc như thế nữa.
Chủ yếu vẫn là nội đấu quá mạnh mẽ, tới đời ông nội Giang Hải Lâu cũng từng xảy ra nội đấu lớn, chết rất nhiều huyết mạch dòng chính.
Chờ truyền tới thế hệ Giang Hải Lâu thì nhân khẩu càng điêu linh rồi.
Không dễ gì chờ Giang Hải Lâu có tiền đồ, nhánh chính lại lợi dụng Giang Hải Lâu ra nước ngoài du học hãm hại ông hai Giang. Nghe nói năm đó Giang Hải Lâu mới mười ba tuổi, khoảng thời gian trở về nhà họ Giang lại càng uống máu không ngừng, tuổi còn nhỏ đã tàn nhẫn tới mức khiến lòng người sợ hãi.
Tuy từng ấy năm không tìm được bằng chứng nhưng trong lòng Giang Hải Lâu đã nhận định là do nhánh chính gây nên.
Nếu không phải có ông cả Giang chọc vào, lại áp chế thế lực của Giang Hải Lâu thì e rằng không chỉ có kết cục đó.
Về phần đôi chân của anh…
Phí Vụ ngấm ngầm chậc chậc vài tiếng. Những người như họ cũng không để tâm nhiều tới vết thương ở chân của anh. Lúc trước cũng là do anh cam tâm tình nguyện để nó gãy.
Dù gãy chân nhưng vẫn là Giang Hải Lâu sát phạt quyết đoán.
Không hề ảnh hưởng tới thế lực và uy tín của anh mà càng e ngại đụng chạm vào vết thương của anh, coi đây là cớ để cắn trả.
Chỉ chớp mắt, Phí Vụ đã nghĩ tới rất nhiều điều.
Phí Vụ nghe anh nhắc tới cháu trai nhà họ Tần thì lại có dáng vẻ suy nghĩ, mắt lập tức sáng lòe: “Ý ông chủ là…Định động vào thằng nhóc này?”
Giang Hải Lâu lạnh nhạt nói: “Tần Vĩnh Đông rất quý trọng đứa cháu này, khi tới đây cũng đã dặn dò.”
“Con trai của ông già này không thể sinh, nếu cháu trai xảy ra chuyện thì thực sự là tuyệt hậu rồi.” Lúc Phí Vụ nói lời này thì mắt lấp lánh, hơi hứng thú!
Giang Hải Lâu bỗng nói: “Không cần phái nhiều người trông coi trong biệt thự như vậy.”
Ặc?
Cho nên?
Phí Vụ hơi không theo kịp cách nói chuyện này.
Nhìn Giang Hải Lâu chuyển xe lăn đi, bỗng hiểu rõ đây là muốn mình dẫn các anh em đi xem phim!
Phí Vụ nhìn Giang Hải Lâu thật sâu, trong lòng thầm thì.
Sự khó chịu theo lời Vân Mậu Lâm đúng là khó chịu!
Rốt cuộc anh ta đã có chỗ thông cảm cho sự vất vả của Vân Mậu Lâm rồi. Bây giờ anh ta rất tình nguyện ra ngoài đánh đánh giết giết chứ không muốn ở đây hầu hạ ông lớn này.
Phí Vụ chửi mát trong lòng, xuống lầu mời các anh em đi xem phim, để vị trên lầu kia ở nhà để anh cô đơn trống vắng một mình.
Loại người như thế vốn không đáng để thông cảm!
Nói rút lui thì rút lui thật, Phí Vụ không phải Vân Mậu Lâm, không suy nghĩ chặt chẽ cẩn thận như thế.
*
Trong biệt thự, yên tĩnh tới mức hơi đáng sợ.
Giang Hải Lâu làm việc từ xa tiếp.
Việc làm ăn dưới tay anh thực sự không ít, không khống chế thích hợp thì càng loạn hơn,
Huống hồ bây giờ có không ít người đỏ mắt, muốn ngậm miếng thịt bên anh.
Xử lý xong vài việc lớn quan trọng, dừng lại nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại kia.
Nhớ tới câu Thang Tư Lan nói với anh trong thang máy.
Thu tâm tư lại, tiếp tục tập trung vào công việc.
*
“Tư Lan, chúc mừng!”
“Tư Lan, chúc mừng cô!”
“Chúc mừng!”
“Phòng vé bán lớn, chúc mừng nhé!”
“Chào buổi sáng Tư Lan! Còn nữa, chúc mừng!”
Hôm sau, Thang Tư Lan vừa tới đoàn làm phim đã được người ta chúc mừng từ bốn phương tám hướng.
Nở nụ cười, cảm ơn từng người.
Địch Liên Nguyên hơi không rõ nói: “Người như cô cũng có thể nổi tiếng, thật ly kỳ.”
“Tôi còn nhiều chỗ phải học tập tiền bối Địch. Trước mắt cũng không thể kiêu ngạo tự mãn được.”
“Có điều vẫn nên chúc mừng cô một tiếng.”
“Cảm ơn!”
“Tư Lan, Liên Nguyên, chuẩn bị một chút! Hôm nay cảnh rất nặng, mỗi người vào vị trí của mình!” Đạo diễn Mẫn kêu to, tất cả mọi người tự bận rộn làm việc của mình.
Địch Liên Nguyên nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thang Tư Lan, đồng tử sâu xa.
Người đại diện đi qua, huých anh ta một cái, cảnh cáo: “Đừng làm loạn.”
Địch Liên Nguyên nhún vai: “Nếu anh lo lắng thì có thể qua đây trông chừng hàng ngày. Chuyện lần trước là tôi không ngờ…Anh vẫn cứ canh cánh trong lòng, có phải hơi quá không?”
“Lúc đó cậu cũng không nói rõ ràng. Cậy cảm thấy tôi sẽ tin?” Người đại diện trừng mắt liếc anh ta một cái.
Địch Liên Nguyên nhìn anh ta.
Người đại diện cau mày: “Đi chuẩn bị đi.”
Địch Liên Nguyên chậc lưỡi, không kiên nhẫn đi về phía đạo diễn Mẫn.
Người đại diện cau mày, móc ra một gói thuốc lá từ trong túi, rút một điếu ra châm cho mình.
Người đàn ông này nhìn có vẻ hơi bực bội.
*
Tiến độ quay phim rất thuận lợi, không tới mấy ngày đã gần tới vĩ thanh.
Mấy ngày này, phòng vé của “Hành động Mắt Ưng” đã đạt tới hơi mười triệu, có khả năng tiếp tục tăng lên.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Thang Tư Lan kiếm lời lớn rồi nhưng cô cũng chỉ lấy được mười nghìn tiền thù lao đóng phim, nộp thuế rồi cũng không còn lại bao nhiêu.
Có điều sau khi cô nổi tiếng thì quảng cáo nhận được càng nhiều.
Người muốn gây sự sau lưng cũng không dám tiến hành đợt thứ hai.
Cứ bình yên vô sự vượt qua hơn mười ngày như vậy, bộ phim này cũng sang cao trào mới, đã lên tới phòng vé hơn hai mươi triệu.
Ba chữ Thang Tư Lan cũng thành tiêu điểm của quần chúng, thu hoạch một lượng lớn fan, rất nhiều người xem bộ phim này của cô thì từ anti chuyển thành fan.
Càng có người ghép CP cô và Úc Cảnh Nhuận thành kẻ thù yêu nhau giết nhau, đoạn phim ngắn xuất hiện liên tiếp.
Thoáng cái, “fan Lan” che đi một khoảng thế giới internet!
Lần này Thang Tư Lan nổi tiếng chân chính!
Ngược lại Diệp Yến Lan là nữ chính lại có hiệu ứng bình thường, tình thế không mạnh hơn Thang Tư Lan.
Người nổi tiếng đầu tiên vẫn là Úc Cảnh Nhuận.
Phần lớn mọi người đều hướng về phía Úc Cảnh Nhuận, Thang Tư Lan cũng chỉ là tiện thể mà thôi.
Bộ phim “Chúng ta vẫn ở đây” đã hơ khô thẻ tre rồi, Thang Tư Lan chạy thẳng đi quay quảng cáo, đi sớm về muộn làm việc.
Ngay cả chuyện Giang Hải Lâu cũng ném ra sau đầu rồi.
Phim còn đang chiếu, đã có rất nhiều thương nhân tỏ vẻ muốn hợp tác với Kim Quang, đủ loại quảng cáo nhận tới mềm tay.
Hôm nay, Tưởng Tê Mi gọi điện cho Thang Tư Lan, bộ sưu tập “Khói lửa mê ly” sắp tổ chức ở tòa nhà Trường Hải.
Hôm đó sau khi Tưởng Tê Mi đưa hợp đồng cho cô, Thi Hoa đã tìm bên phía họ để bàn thêm vài điều kiện, Tưởng Tê Mi gật đầu đồng ý rồi ký tên.
“Được, tôi sẽ tới nơi đúng giờ.”
“Tôi đã thông báo thời gian cho anh Hoa rồi. Còn nữa, chúc mừng cô!” Tưởng Tê Mi cười nói một tiếng chúc mừng.
“Cảm ơn.”
Tưởng Tê Mi cảm thấy mình không nhìn nhầm người, Thang Tư Lan có tiềm lực hơn Diệp Yến Lan.
Cô ta cũng không hài lòng lắm với biểu hiện của Diệp Yến Lan trong catwalk show lần này.
Có Thang Tư Lan thì lại càng soi mói hơn rồi.
*
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Thang Tư Lan đã lên xe tới tòa nhà Trường Hải.
Trên xe, thỉnh thoảng Thi hoa dặn dò cô những việc cần chú ý, người nổi tiếng càng nên cẩn thận một chút.
Lải nhải không ngừng cho tới tòa nhà Trường Hải.
Xuống xe thì đụng phải Diệp Yến Lan.
Xe hai người vừa hay cùng rẽ vào bãi đỗ xe ngầm. Hai chiếc xe cùng dừng lại một lúc, nhất thời không ai nhường ai.
Thang Tư Lan nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, hờ hững nói: “Đừng để người khác nói tôi nổi tiếng thì kiêu ngạo, để cô ta đi.”
Tài xế đậu xe vào vị trí, để họ đi qua trước.
Xuống xe trước cửa lớn, Diệp Yến Lan đứng phía trước cười chờ Thang Tư Lan đi sau.
“Tư Lan, chúng ta lại gặp mặt!”
“Ngày nào cũng thấy tiền bối Diệp trên hotsearch!” Tuy không phải top 1 hotsearch nhưng cũng xếp trong hàng đầu.
Tháng này Diệp Yến Lan phát triển rất nhanh, tài nguyên không ngừng. Nghe nói chuẩn bị quay một bộ phim của đạo diễn lớn nào đó, tiến thẳng ra thị trường nước ngoài.
Thang Tư Lan rất rõ ràng rằng đó là tài nguyên Giang Hải Lâu cho cô ta.
“So với thành công của Tư Lan, tôi là tiền bối còn cần cố gắng nhiều hơn nữa!”
Nụ cười của Diệp Yến Lan càng nhạt hơn trước, ngay cả ý cười cũng không đạt tới đáy mắt.
Trước kia lúc gặp Thang Tư Lan, Diệp Yến Lan vẫn có thể giả dối với cô một trận.
“Bộ phim lần này bán lớn cũng có công lao lớn của nữ chính là tiền bối Diệp! Là tiền bối Diệp quá khiêm tốn rồi!”
Diệp Yến Lan ngoài cười nhưng trong không cười.
Diệp Yến Lan cũng muốn khiêm tốn nhưng nữ chính như cô ta còn không nổi tiếng bằng nữ hai, còn bị những kẻ trên mạng lôi ra trêu đùa, nói nữ chính cô ta là dư thừa.
Ai ngờ nữ phụ độc ác không nói nhiều lại được quần chúng thích. Đây là nhân vật phản diện mà.
Bây giờ mọi người làm sao thế, lại thích nhân vật như vậy?
Diệp Yến Lan không nghĩ ra, Thang Tư Lan cũng nghĩ không thông.
Lúc nhận bộ phim này, Thang Tư Lan không ngờ sẽ nhận được tiếng vang như thế.
“Lát nữa Giang tiên sinh sẽ tới.”
Diệp Yến Lan ném những lời này lại rồi xoay người lên lầu.
Ngoài cửa, Liễu Lỵ nhìn cảnh này trong mắt, không đi vào trong. Cô ta đang chờ Úc Cảnh Nhuận.
Thang Tư Lan cười híp mắt, ánh mắt hơi lạnh.
Người phụ nữ Diệp Yến Lan này đúng là cực kỳ đắc ý, chẳng qua chỉ là một Giang Hải Lâu mà thôi.
Nhưng Thang Tư Lan không thấy dễ chịu chút nào.
Mình quen Giang Hải Lâu từ kiếp trước.
Kiếp trước Diệp Yến Lan chưa từng tiếp xúc với Giang Hải Lâu. Chỉ vì kiếp này của mình thay đổi vài quỹ đạo mới khiến Diệp Yến Lan nhảy ra cản trở.
Có lẽ kiếp trước, ở một nơi khác Diệp Yến Lan từng gặp Giang Hải Lâu nhưng mình không từng chú ý có từng xuất hiện cùng hay không.
“Tư Lan, cô đừng kích động.”
Thi Hoa đi tới bên cạnh, khẽ nói.
Thang Tư Lan gật đầu: “Tôi biết chừng mực.”
Tốt nhất là biết.
*
“Tư Lan, chúc mừng!”
Chương Toàn Châu duỗi bàn tay to ra bắt tay với cô, cười nói cảm ơn.
“Cảm ơn.”
“Cuối cùng cô đã gặt hái thành quả rồi!”
“Thang Tư Lan, chúc mừng cô!”
Những tiếng chúc mừng từ mọi người bủa vây tới, khiến Diệp Yến Lan bên kia vừa nhận được lời chúc mừng mặt cũng hơi xanh.
Những người này ủng hộ Thang Tư Lan không phải là muốn giẫm lên Diệp Yến Lan cô ta à.
“Khụ!”
Có người ho khan một tiếng ở lối đi hậu trường.
Là Tưởng Tê Mi.
“Sắp tới giờ rồi, đi chuẩn bị hết đi!”
Mọi người tản ra.
“Toàn Châu, anh qua đây…”
Tưởng Tê Mi gọi một mình Chương Toàn Châu sang bên cạnh. Hai người đứng trên khoảng đất trống ở mãi phía sau, đang bàn bạc gì đó.
Những người khác đang bận rộn, không chú ý phía họ.
Thi Hoa và Hàn Kỷ Quân là đàn ông, chỉ có Du Hi là con gái nên đi cùng cô ra hậu trường, chuẩn bị quần áo cho các cô thay Tưởng Tê Mi.
Liễu Lỵ bước vào, đi tới phía Diệp Yến Lan chúc mừng rồi mới tới Thang Tư Lan.
Liễu Lỵ ngồi trước gương trang điểm, nhìn Thang Tư Lan và Diệp Yến Lan qua gương.
Ai cũng có thể cảm nhận được bầu không khí giữa hai người.
Người mẫu khác với diễn viên. Họ thay đồ xong thì vội vàng đi lên sàn diễn.
Thang Tư Lan cũng đi theo tốc độ của các người mẫu, chỉ có Liễu Lỵ và Diệp Yến Lan, còn cả một ngôi sao tuyến hai rơi lại sau cùng.
Hành động này rơi vào trong mắt mấy người Diệp Yến Lan thì hơi có ý kiến, đây là tỏ vẻ ba người các cô không cùng đẳng cấp.
Mà họ cũng không thể làm gì với sự khác biệt này, chỉ có thể cắn răng để thợ trang điểm tăng tốc độ.
Tổ trang phục và thợ trang điểm ở hậu trường rất bận rộn, còn cả người chỉ huy đang thúc giục không ngừng.
Phía trước, âm nhạc vang lên, bên ngoài có cả nghìn người đang ngồi.
Sân khấu của Trường Hải vô cùng rộng rãi, có thể chứa rất nhiều người.
Đã diễn tập rất nhiều lần rồi, lúc này lên sàn diễn, đối mặt với mười mấy máy quay, hơn nghìn người, lại là trực tiếp.
Tất cả mọi người đều là người mẫu đã quen đi trên sàn diễn chữ T, không có cảm giác căng thẳng.
Chỉ có ngôi sao tham gia đằng sau, họ mới cần căng thẳng và cẩn thận từng li từng tí.
Tưởng Tê Mi đứng sau sân khấu làm tổng chỉ huy, cảnh tượng càng căng thẳng hơn,
Mỗi một món đồ trên người Diệp Yến Lan đều mang tính chất đại diện, làm màn áp trục..
Đi giữa Chương Toàn Châu và Úc Cảnh Nhuận, thể hiện tư thế “nữ vương” trước toàn trường.
Thang Tư Lan rơi lại sau Liễu Lỵ.
Sàn diễn chữ T cũng không phải sân khấu kịch, kỹ thuật diễn của bạn cần phải cướp sự chú ý.
Dù mặc cái váy khác, Thang Tư Lan vẫn là Thang Tư Lan, không vì một bộ quần áo mà thay đổi vị trí chủ thứ.
Thang Tư Lan nhìn Diệp Yến Lan đi ra ngoài trước như ngôi sao sáng lấp lánh, khóe môi cong lên.
Khoảnh khắc lên sàn diễn chữ T, thứ đầu tiên Thang Tư Lan tìm là vị trí của người đàn ông kia.
Trong một chỗ tối tăm của hành lang, một người đàn ông ngồi trên xe lăn đang nhìn về phía sàn diễn chữ T.
Thang Tư Lan ngẩng đầu lên là có thể đối diện với đôi mắt đen thẫm như mực. Hai người nhìn nhau qua hàng nghìn người.
Tựa như thời gian dừng lại tại khoảnh khắc này.
Diệp Yến Lan quay lại hậu trường, ngoảnh nhìn lại, thấy cảnh hai người nhìn nhau rất rõ ràng, hơi không cam lòng mà nắm chặt hai nắm tay. Sau khi ra sau thay một bộ đồ khác, chờ cô ta quay lại thì phát hiện mọi người không còn nhiệt tình như vừa nãy nữa.
Đi tới phía trước, dừng lại, Diệp Yến Lan vô thức nhìn ra sau khán giả.
Giang Hải Lâu đang ở đây, có điều anh không nhìn mình mà cúi đầu nói chuyện với người bên cạnh.
Anh không nhìn mình.
Diệp Yến Lan vốn muốn mượn cơ hội lần này để thể hiện sức quyến rũ của mình nhưng thất bại.
Lúc xoay người đi tiếp một vòng, chân đạp phải góc váy, té sấp xuống phía trước.
Chương Toàn Châu đi phía sau không thể không bước lên cứu trận.
Tưởng Tê Mi thấy Diệp Yến Lan ngã sấp xuống thì càng thất vọng về cô ta hơn.
Diệp Yến Lan té cú này tới mức mặt mũi trắng bệch. Lúc Chương Toàn Châu đứng ra, cô ta không thể không gượng cười nhận sự giúp đỡ của anh ta, đưa tay cho anh ta nắm, sau đó cùng đi về.
Nam nữ đi chung có lợi ở chỗ này.
Người trước màn ảnh sẽ cảm thấy Chương Toàn Châu rất lịch sự, cũng có người đoán Diệp Yến Lan không phải cố ý!
Dù sao mỗi một cuộc thì từ đầu tới cuối đều là hai anh đẹp trai, một người là người mẫu quốc tế Chương Toàn Châu, một người đang đỏ tía trong giới giải trí là Úc Cảnh Nhuận.
Đi tới hậu trường, vành mắt Diệp Yến Lan hơi đỏ.
Vừa rồi thật mất mặt.
Không đè ép được Thang Tư Lan còn chưa tính, còn mất cả thể diện.
Tuy mặc bộ đồ đẹp nhất, đứng ở vị trí bắt mắt nhất cũng bị Thang Tư Lan đi sau vượt qua, vốn người khác không thể hiểu được tâm trạng này.
Như thể Thang Tư Lan đem tới sỉ nhục lớn lao cho cô ta, khiến cô ta có cảm giác kích động hoảng loạn mà chạy.
“Chị Diệp, chị không sao chứ?” Liễu Lỵ bước tới từ phía sau, đỡ Diệp Yến Lan đang có vẻ mặt khó coi.
Tưởng Tê Mi đi qua, hỏi thăm: “Còn có thể đi không?”
“Có thể!”
Diệp Yến Lan chịu đựng cơn đau ở đầu gối, cắn răng gật đầu.
Trường hợp như thế sao có thể để một mình Thang Tư Lan cướp đi danh tiếng.
Tưởng Tê Mi đã kiểm tra vết thương trên chân cô ta, không thấy dấu vết gì, hẳn là chỉ hơi trẹo một chút.
Bên ngoài, một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt truyền vào.
Không biết tại sao, người đầu tiên Diệp Yến Lan nghĩ tới là Thang Tư Lan.
*
“Không ngờ Thang tiểu thư đi trên sàn diễn chữ T cũng quyến rũ như thế.”
Phí Vụ hơi nhiều chuyện, nói.
Bỗng cảm giác được hơi thở lạnh thấu xương quét tới từ người bên cạnh, Phí Vụ nuốt một ngụm nước miếng, xích qua một bước, ngậm miệng lại.
Thang Tư Lan vừa ra tới, tầm mắt Giang Hải Lâu đã bị thu hút hết.
Ánh mắt của cô gái nhỏ này vẫn luôn bắt lấy tầm mắt và tâm trạng của mình một cách chính xác.
Trên sàn diễn chữ T, Thang Tư Lan đón ánh mắt sâu thẳm như đầm của người đó, bước từng bước một lên phía trước, đạp thẳng vào lòng anh!
Đôi mắt phượng hẹp dài của GIang Hải Lâu híp lại.
“Ông chủ, là trợ lý bên cạnh Diệp tiểu thư.”
Phí Vụ thấy trợ lý bên cạnh Diệp Yến Lan đi qua lối đi về phía này, khẽ nhắc nhở người đàn ông đang sững sờ.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng của Giang Hải Lâu nắm lại, đặt ở phía trước, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm sàn diễn chữ T, vốn không nghe thấy anh ta nói gì.
Phí Vụ đang định ho một tiếng để nhắc nhở, Giang Hải Lâu đã âm u lạnh lẽo nói: “Cản lại.”
Phí Vụ biết mình không nên có suy nghĩ thả người đi tới, lập tức giận tái mặt, nháy mắt ra hiệu với vệ sĩ canh giữ hai bên. Trợ lý của Diệp Yến Lan bị cản lại.
Trợ lý của Diệp Yến Lan không dám liều lĩnh xông vào, chỉ có thể vội vàng chạy về hậu đài.
Diệp Yến Lan thấy sắc mặt của trợ lý là biết chuyện gì xảy ra. Giang Hải Lâu đâu có dễ gặp như thế.
Thang Tư Lan đi một vòng xuống, tìm được Hàn Kỷ Quân, khẽ dặn dò: “Anh đi hỏi Giang tiên sinh một câu xem biểu hiện của tôi thế nào.”
Hàn Kỷ Quân lập tức hơi sững sờ.
Lời này…Sao cô có thể hỏi ra được?
Thang Tư Lan dặn dò xong thì vội vàng đi vào.
Hàn Kỷ Quân chần chừ hồi lâu mới bất chấp khó khăn đi men theo khán đài ra hành lang. Nhân viên làm việc nhận ra anh ta là trợ lý bên cạnh Thang Tư Lan nên thả đi.
“Ông chủ.”
Lần này, Phí Vụ không thể không nhắc nhở người bên cạnh.
Đôi đồng tử u ám của Giang Hải Lâu nhắc lên, chuyển về phía bên trái.
Thấy được Hàn Kỷ Quân.
“Có cần ngăn lại không?”
Phí Vụ vẫn lắm miệng hỏi một câu.
Trả lời anh ta là sự im lặng của Giang Hải Lâu.
Cho nên đây là muốn ngăn cản hay không?
Trong lúc chần chừ giữa ngăn cản hay không, Phí Vụ đích thân đi tới, ra hiệu cho vệ sĩ để người đi qua.
Hàn Kỷ Quân bất chấp khó khăn, kiên trì tới cùng đi tới cạnh Giang Hải Lâu, nói: “Thang Tư Lan hỏi Giang tiên sinh có hài lòng với biểu hiện của cô ấy hay không.”
“…”
Phí Vụ không kiềm được mà ngoảnh sang nhìn vẻ mặt ông chủ.
Vị Thang tiểu thư này thật to gan!
Có điều.
Ông chủ cũng thật không công bằng.
Vừa rồi rõ ràng là trợ lý của Diệp Yến Lan tới trước.



