“Tôi sẽ đích thân nói cho cô ấy biết.”
Giọng nói trầm thấp không nghe ra cảm xúc vang lên rõ ràng trong tiếng nhạc ồn ào.
Hàn Kỷ Quân nhận được câu trả lời thì đi.
Phí Vụ đại triệt đại ngộ!
Ông chủ vẫn chưa hết hy vọng với Thang Tư Lan!
Đặt Diệp Yến Lan bên cạnh thực ra là đang bảo vệ Thang Tư Lan.
Người đàn ông này thật độc ác!
Với thân phận của Giang Hải Lâu, ai làm người phụ nữ của anh thì chắc chắn là sống cuộc sống nếm lưỡi dao.
Phí Vụ không thể dùng tâm bình tĩnh để đối diện, cả khuôn mặt đều uể oải.
Anh ta cần tìm người để bàn bạc chuyện này một chút.
Hành động này của ông chủ rất nguy hiểm.
Người như anh mà có nhược điểm là muốn mạng người.
*
“Anh ấy nói sao?”
Thang Tư Lan thay quần áo xong đứng bên ngoài, thấy Hàn Kỷ Quân, kéo anh ta qua bên cạnh, khẽ hỏi.
Vẻ mặt Hàn Kỷ Quân hơi kỳ lạ, nói: “Giang tiên sinh nói sẽ đích thân nói cho cô biết.”
Thang Tư Lan mỉm cười: “Tôi sẽ chờ.”
Có được câu trả lời khiến mình hài lòng, tâm trạng Thang Tư Lan vui vẻ hơn.
*
“Tình cảm giữa Thang Tư Lan và trợ lý của cô ta rất tốt.” Liễu lỵ đứng trước cửa, nhìn hai người đang nói chuyện trước hành lang.
Diệp Yến Lan nhìn theo tầm mắt cô ta về phía trước, vừa hay thấy Thang Tư Lan nhếch khóe môi, dường như nghe được tin tức tốt gì đó.
Diệp Yến Lan lại bỗng nghĩ tới chỗ Giang Hải Lâu.
Không phải Thang Tư Lan đã bỏ đi à?
Nếu đã buông bỏ thì vì sao sau lưng lại dính lên?
Diệp Yến Lan nắm nắm đấm, càng muốn thẳng Thang Tư Lan trên sàn diễn hơn.
*
Tiếp theo sau rất thuận lợi, điều duy nhất khiến mọi người bất ngờ là Thang Tư Lan.
Tuy không có Chương Toàn Châu và Úc Cảnh Nhuận làm nền nhưng cô cũng có thể dựa vào sức của mình mình chiếm được ánh mắt của toàn trường như cũ.
Khí chất và ánh mắt, điệu bộ trên sàn diễn cũng rất hoàn hảo đúng chỗ.
Quần áo khoác lên người cô lập tức tăng thêm một cấp bậc.
Dù là món đồ áp trục Diệp Yến Lan mặc trên người kia cũng không thể đè ép khí thế của cô.
Khí tràng Thang Tư Lan thả ra ngoài không ảnh hưởng tới người trước và sau cô mà lại dẫn họ chuyển động cùng như thể cô là người dẫn đầu của những người này, dẫn họ lên tới đỉnh cao!
Tưởng Tê Mi cảm thấy bất ngờ!
Lòng hiếu thắng của Chương Toàn Châu bị khơi dậy, cũng không thu lại mà thả khí thế của anh ta ra ngoài. Úc Cảnh Nhuận cũng không phụ họa Diệp Yến Lan. Hai nam thần lớn đè Diệp Yến Lan hoàn toàn trên mọi phương diện, tuyệt không để thừa chút nào.
Những người mẫu khác cũng không bị cướp đi ánh sáng, đi theo lối vào, đi thẳng một đường.
Lần biểu diễn thời trang này vô cùng thành công!
Mà quần chúng ôm màn hình ăn dưa cũng sôi trào, càng thay đổi cái nhìn về Thang Tư Lan sâu sắc hơn.
Còn tưởng là nữ phụ ác độc, không ngờ còn có một mặt đẹp trai như thế, càng khó hơn là Thang Tư Lan cũng đúng là có thực lực!
Đám anti xem màn catwalk show này xong cũng đều cảm thấy trước đó đã có lỗi với Thang Tư Lan.
Thang Tư Lan chỉ muốn để người kia biết mình càng lấp lánh hơn Diệp Yến Lan.
Nhưng không ngờ sẽ đạt tới hiệu quả như vậy!
*
Nhà họ Du.
Du Minh Dương đứng cạnh cửa sổ gọi điện thoại, để người ta nghe ngóng động tĩnh của Thang Tư Lan.
Trong mắt tỏa ra ánh sáng!
Đan Nghĩa Linh đi từ gara ngầm lên lầu, nghe thấy con trai đang hỏi thăm động tĩnh của Thang Tư Lan thì lập tức sắc mặt tối đi.
“Minh Dương.”
Du Minh Dương nghe thấy tiếng động, vội vàng cúp điện thoại.
“Mẹ, sao hôm nay về sớm thế?”
“Vừa rồi con đang nói chuyện với ai?” Đan Nghĩa Linh đã ra lệnh cưỡng chế con trai ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt, tạm thời không ra ngoài dính hoa chọc cỏ.
Người thì bị ép ở nhà nhưng lòng lại ngày nào cũng chạy ra ngoài.
“Không có ai cả.”
“Có phải lại không nhớ lâu rồi không? Thang Tư Lan đó có gì tốt?”
“Mẹ, con nhất định phải trả thù người phụ nữ này. Bây giờ cô ta đóng một bộ phim đã nổi tiếng, nếu con không làm gì thì không khống chế nổi người phụ nữ này nữa rồi.”
Đan Nghĩa Linh nghe con trai nói thế thì cau mày: “Là bộ phim chiếu mấy ngày qua à?”
“Đúng vậy.” Du Minh Dương cười lạnh lùng: “Bây giờ người phụ nữ này nổi tiếng rồi, e rằng càng đắc ý hơn.”
Đan Nghĩa Linh nói: “Bố con sẽ xử lý chuyện này. Bây giờ con đừng làm loạn.”
“Phải chờ tới khi nào?”
Du Minh Dương vội vàng muốn tìm con nhóc kia, bắt nạt cho sướng!
Đặc biệt là vừa rồi thấy cảnh Thang Tư Lan đi trên sàn diễn chữ T trên kênh phát sóng trực tiếp, Du Minh Dương nhìn người trong màn ảnh, vài suy nghĩ vô sỉ xông lên, ước gì bây giờ có thể bắt người tới để hung hăng ức hiếp.
Ánh mắt kia, dáng người kia, quá có hứng!
Đan Nghĩa Linh hiểu con trai mình rõ nhất, thấy vẻ mặt này của anh ta thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con ở nhà cho tốt cho mẹ, đừng nghĩ gì hết.”
“Mẹ, con không còn là trẻ con, là người trưởng thành rồi. Vết thương của con đã tốt hơn. Ngày mai con có thể về công ty rồi.”
Trong lòng Du Minh Dương cực kỳ khó chịu.
Mùi vị nhìn được nhưng không ăn được rất giày vò.
Đan Nghĩa Linh lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà gào lên: “Con muốn mẹ nói con thế nào mới được? Lời này con nói với bố con đi.”
Du Minh Dương không dám.
Nếu nói có khi còn bị giam lâu hơn.
*
“Thang tiểu thư, hoa của cô!”
Nhân viên làm việc cười tủm tỉm đưa một bó hoa hồng đen vào tay cô. Đây là lần đầu tiên nhận được hoa hồng đen.
Thang Tư Lan hơi cau mày nhận lấy, không ném hoa đi trước mặt người khác.
Không có thiệp, đối phương không để lại họ tên.
Thang Tư Lan vừa nhận hoa, bên cạnh đã vang lên tiếng cười châm chọc: “Tư Lan, bạn trai tặng hoa à?”
“Có người tặng hoa hồng đen hả?”
“Ý nghĩa của hoa này là gì?”
“Ý nghĩa của hoa hồng đen dường như không dễ nghe.”
Có vài người lập tức hỏi người có hiểu biết về hoa bên cạnh nhưng không ai trả lời được.
Thang Tư Lan cười giao hoa cho Du Hi xử lý.
“Không quan tâm ý nghĩa của hoa này là gì, có thể tặng một bó hoa hồng đen lớn như vậy vào lúc này nhất định là người có lòng!”
“Đúng thế!”
“Tư Lan, người kia là ai thế? Để tâm như vậy!”
“Không biết.” Thang Tư Lan lắc đầu một cái: “Có thể là fan.”
“Fan gì mà mạnh mẽ như thế, lại vào hậu trường của chúng ta để tặng hoa!”
Lại là một đợt lời trêu ghẹo truyền ra.
Thang Tư Lan thay đồ, mặc lại đồ của mình đi ra.
Trong hậu trường, Diệp Yến Lan đang nói muốn mời mọi người ăn cơm, khao mọi người một bữa, đồng thời cũng cảm ơn mọi người đã chỉ bảo cho cô ta.
Có người mời ăn cơm, các người mẫu không từ chối.
Thang Tư Lan đang định lặng lẽ đi thì bị Diệp Yến Lan gọi lại: “Tư Lan, cùng đi chứ? Tất cả mọi người đã đồng ý rồi.” Chỉ có mình cô không đi sẽ không phù hợp với đám đông.
Thang Tư Lan đang định từ chối nhưng thấy mọi người đều nhìn sang thì chỉ có thể gật đầu đồng ý.
*
Tất cả mọi người đều mệt mỏi, không chọn chỗ ăn ở xa.
Ngay trong nhà hàng sang trọng đối diện tòa nhà Trường Hải, đặt ba bàn trong một phòng bao.
Đồ ăn cũng đã được đặt trước, họ vừa đến là có thể ăn đồ ăn ngon rồi.
“Toàn Châu, Cảnh Nhuận, hai anh trai đẹp ngồi đây đi!”
Chỉ mời một số người nên ba bàn là vừa đủ để ngồi.
Một số còn lại thì phải rời khỏi Nam Thành hoặc có chuyện khác không tới.
Diệp Yến Lan lên tiếng, hai người vốn định ngồi gần Thang Tư Lan đổi vị trí.
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, bầu không khí lập tức hơi lạ.
Liễu Lỵ thuận lợi ngồi cạnh Úc Cảnh Nhuận, hơi liếc mắt cảm ơn Diệp Yến Lan.
Thang Tư Lan ngồi ở một bàn khác, không ngồi cùng họ.
Bữa cơm này ăn rất nhanh. Mọi người mệt tới nỗi chỉ muốn về tắm nước nóng rồi ngủ, ăn cơm xong cũng không định tham dự hoạt động khác.
Lúc ra khỏi nhà hàng đã hơn mười một giờ đêm rồi.
Xe ven đường rất ít.
Tất cả mọi người chia ra lái đi. Thang Tư Lan vừa chào hỏi Chương Toàn Châu và Úc Cảnh Nhuận đã bị Diệp Yến Lan gọi lại.
“Tư Lan, có thể tìm một chỗ nói chuyện không?”
Những người còn ở lại liếc thoáng qua đây.
Thang Tư Lan nói với trợ lý của mình một tiếng, đi tới: “Tiền bối Diệp, đi tới trước mặt đi.”
Nhìn theo hướng Thang Tư Lan chỉ, là một con đường rất thanh tịnh và đẹp đẽ.
Hai người đi theo con đường này, đằng sau không có ai đi theo.
Ở phía xa, trong bóng tối, vài chiếc xe màu đen đang đậu bên đường, một đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía này.
Giang Hải Lâu ngồi trên một chiếc xe trong số đó.
*
“Tiền bối Diệp muốn nói gì với tôi?”
Đi tới một đoạn, Thang Tư Lan lên tiếng phá tan im lặng trước.
Diệp Yến Lan nói: “Tư Lan, tôi nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở cửa biệt thự nhỉ?”
“Ừ.”
“Khi đó tôi còn nhớ cô vừa từ chối Giang tiên sinh.”
Thang Tư Lan híp đôi mắt đen: “Đúng là từng từ chối.”
“Vậy bây giờ cô nghĩ gì?” Giọng Diệp Yến Lan hơi thay đổi.
Thang Tư Lan lập tức tỉnh ngộ.
Nói vòng vèo như thế, còn không bằng nói thẳng ra cho rồi.
Đây là đang nói cô không biết xấu hổ mà quấn lấy Giang Hải Lâu.
Thang Tư Lan mỉm cười, nói: “Bây giờ tôi chỉ muốn làm chuyện mình cần làm, không muốn nghĩ tới những thứ khác.”
Nếu đối phương đã vòng vèo, cô cần gì phải “nghe hiểu” chứ.



