“Một phế vật bị nhốt mười năm như ngươi mà cũng biết được nhiều quá nhỉ?” Lãnh Mộ Hàn quay người, trong giọng nói còn có thâm ý khác.
Ách… Linh Thứu mở mắt ra, chớp chớp mắt, trực tiếp đổi chủ đề, “Ngủ đi, khuya rồi, không phải ngày mai chàng còn phải vào triều sớm sao?” Nàng vừa nói vừa nhích người vào bên trong.
Không phải nàng không muốn nói cho hắn biết tất cả mọi chuyện, mà nàng căn bản không thể nói được, nàng cũng không thể chính miệng nói cho hắn biết chuyện nàng từng tự tay giết hắn, mà chuyện hoang đường như trọng sinh này, chính bản thân nàng còn không dám tin, huống chi là hắn?
Lãnh Mộ Hàn liếc qua chỗ trống trên giường mà Linh Thứu nhường ra, đột nhiên cúi người tới gần Linh Thứu, vốn là một tay đang bị Linh Thứu nắm chặt, bây giờ lại dựa lại gần, tư thế hai người càng ám muội hơn.
Khí tức ấm áp phả vào cổ Linh Thứu, có chút ngứa khiến Linh Thứu rụt cổ lại, mặc dù là ban đêm, nhưng từ khi bắt đầu tu luyện thị lực của Linh Thứu cũng được tăng lên nhiều, nhìn gương mặt hắn gần trong gang tấc, mặt Linh Thứu đỏ bừng, trái tim cũng loạn nhịp.
“Mong muốn được ôm ấp yêu thương vậy sao?” Lãnh Mộ Hàn cười một tiếng, sau đó nhìn lướt qua cơ thể đang nằm trong chăn của Linh Thứu, “Thế nhưng… ngươi nghĩ ngươi có chỗ nào đáng để hấp dẫn bản điện sao?”
Linh Thứu nhẫn nhịn mím môi, kiếp trước là ai nói? Ai nói bất kỳ chỗ nào của nàng cũng đều hấp dẫn hắn? Tình cảm trước kia hắn nói với mình ở trên giường đều là giả sao…
“Ngủ đi, yên tâm, ta sẽ không làm gì chàng đâu.” Linh Thứu buồn buồn nói, lại khiến Lãnh Mộ Hàn kinh ngạc, ho nhẹ một tiếng, “Sáng sớm ngày mai ngươi có thể về Mai uyển của ngươi rồi, bản điện thấy thân thể ngươi khôi phục cũng không tệ.”
Phê tấu chương cả buổi chiều, Lãnh Mộ Hàn cũng có chút mệt mỏi, mà Linh Thứu đã nói vậy rồi, hắn lại khó chịu nữa chẳng phải liền là biến tướng thừa nhận mình không yên lòng, sợ nàng làm gì mình sao?
Ngồi dậy, Lãnh Mộ Hàn cũng không nói thêm gì nữa, cởi áo ngoài, trực tiếp nằm xuống vị trí trống bên cạnh.
Linh Thứu không thèm để ý đến mấy lời của hắn, lại nhích vào thêm chút nữa, cười tủm tỉm nói, “Nằm xích vào trong đi, đừng để bị rơi xuống.”
Lãnh Mộ Hàn nghe vậy quay đầu sang nhìn, lúc này Linh Thứu cười như trẻ con được cho kẹo vậy, bàn tay đang cầm tay hắn đã đổ rất nhiều mồ hôi nhưng nàng vẫn nắm chặt lấy, cứ như là sợ hắn chạy mất vậy.
Rủ mắt xuống, có lẽ, nếu như nàng không phải người của ai, hắn sẽ cân nhắc đón nhận vị thái tử phi thú vị này của mình, chỉ là đáng tiếc, từ trước đến nay hắn chán ghét nhất chính là lừa dối, sự lừa dối đội lốt chân tình.
Một đêm này, Lãnh Mộ Hàn ngủ rất ngon, cho nên hắn cũng không biết Linh Thứu lén nhường một nửa chăn của mình cho hắn, cũng không biết Linh Thứu nhìn hắn suốt cả đêm, khi thì cười ngây ngô, khi thì rơi lệ, mãi đến khi trời đã nhanh sáng nàng mới từ từ ngủ thiếp đi.
Khi Linh Thứu tỉnh dậy, bên ạnh đã không còn thấy bóng dáng Lãnh Mộ Hàn đâu nữa, đang định ngồi dậy thì đụng đến miệng vết thương nên đau đến ứa nước mắt.
Khẽ động ý niệm, Băng và Hỏa kéo theo quỷ lão đầu xuất hiện ở trong phòng Lãnh Mộ Hàn.
“Chủ tử, ngươi không sao chứ?”
“Nhóc con, nghe nói ngươi bị thương rồi? Bị thương chỗ nào đấy? Ai tổn thương ngươi, ngươi nói cho ta! Ta sẽ đi báo thù cho ngươi!”
Linh Thứu cười cười, không lạnh nhạt giống trước kia nữa, mà đã vui vẻ hơn nhiều, “Ta không sao, ta…” Còn chưa nói xong, ngoài phòng đã vang lên tiếng bước chân.



