“Ông chủ.”
Trong biệt thự.
Một người vệ sĩ đi đến, ánh mắt lập loè cẩn thận đưa đoạn phim trong tay cho người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Giang Hải Lâu cần lấy, click mỏ ra.
Trên màn hình là camera theo dõi trên đường phố.
Kẻ đánh người kia lại vô cùng quen thuộc.
Lần đầu tiên nhìn thấy nó, người vệ sĩ cũng rất khiếp sợ.
Dù biết Thang Tư Lan xuất thân là một diễn viên hành động nhưng không ngờ đối phương lại to gan như thế.
Đến là cháu trai của Tần Vĩnh Đông cũng dám đánh.”
“Đã xoá bỏ đoạn đoạn video kia rồi, sau này người nhà họ Tận muốn điều tra cũng đã chậm.” Người vệ sĩ lập tức bổ sung một câu.
Giang Hải Lâu đưa điện thoại trong tay cho anh ta, im lặng trong chốc lát.
Chiếc xe lăn đi đến bên cửa sổ, nghe thấy anh nhàn nhạt hỏi: “Người sao rồi?”
“Thừa thiếu đã đến bệnh viện kiểm tra, chắc không sao đấu.”
Người đàn ông nhướn mày.
Rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này.
Người vệ sĩ lập tức phản ứng lại, vội vàng nói: “Thang tiểu thư không hề bị xây xước dù chỉ một mảnh da, sau khi trở về vẫn ăn ngon ngủ ngon.” Còn rất vui vẻ.
Đôi lông mày cau có của người đàn ông giãn ra.
“Tại sao cháu trái của Tần Vĩnh Đông lại bị thế này?”
“Nghe nói là đã theo đuổi Thang tiểu thư một thời gian dài, hơn nữa còn chiếm không ít món hời… Nhưng mà, Thang tiểu thư không thích Thừa thiếu, mấy lần đều từ chối. Lần này chưa kịp làm ăn được gì đã bị bị đánh, tôi tưởng Thang tiểu thư là…” Vệ sĩ càng giải thích càng cảm thấy kỳ quái.
Câu nói này của anh ta giống như Giang Hải Lâu anh cực kỳ tức giận khi thấy Thang Tư Lan bị lợi dụng vậy.
“Nhìn chằm chằm vào.”
Giang Hải Lâu lạnh lùng cắt đứt mấy lời luyên thuyên của vệ sĩ.
“Là Thang tiểu thư ạ?”
Vệ sĩ ngập ngừng hỏi.
Giang Hải Lâu lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái, người vệ sĩ sợ tới mức nuốt nước miếng: “Tôi biết rồi, người của chúng tôi nhất định sẽ nhìn kỹ Thang tiểu thư…”
“Nhìn chằm chằm vào tên họ Tần.”
“… À vâng.”
Không phải là bảo vệ Thang tiểu thư trước à?
*
Thang Tư Lan, người lại bị triệu triệu tập trở về công ty một lần nữa đang ngồi trong văn phòng của Dương tổng, lắng nghe người đại diện Thi Hoa và Dương tổng nói về những trở ngại lần ngày.
“Phía bên Trung Kỷ không chịu tiết lộ người đứng phía sau chuyện này khiến chúng ta vừa mới bắt đầu đã bất lực.”
Hai ngày nay Thi Hoa vẫn luôn chạy đi chạy lại khắp nơi vì việc này nhưng vẫn không thể tìm ra người đứng phía sau kia.
Chỉ cần tìm ra thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Thang Tư Lan nói: “Tốt hơn hết là nên bắt đầu từ nhà họ Du.”
“Nhà họ Du?”
Tổng dám đốc Dương và Thi Hoa đồng loạt sửng sốt.
Bọn họ cũng biết nhà họ Du ở Nam Thành.
Có liên quan đến rất nhiều khía cạnh kinh doanh và cũng là một trong những xí nghiệp gia đình hàng đầu ở Nam Thành.
Thang Tư Lan đột nhiên nhắc đến nhà họ Du, không lẽ đã đắc tội với bọn họ rồi sao?
“Khoảng thời gian trước đại thiếu gia nhà họ Du có ý định quấy rối tôi, bị tôi đánh bị thương đến mức phải nhập viện.” Suýt chút nữa đã không thể nối dõi tông đường, rất thảm.
Câu nói của Thang Tư Lan khiến hai người sửng sốt.
“Tại sao cô không nói sớm?” Thi Hoa tức giận gầm lên.
Trước đó đã hỏi cô có đắc tội với ai không, thế mà lại giấu giếm không nói.
Là ngại mọi chuyện chưa đủ rắc rối à?
Đắc tội với nhà họ Du không phải là chuyện nhỏ đâu!
Dương tổng cũng đen mặt, mặc dù ông ta háo sắc nhưng vẫn đặt vấn đề kinh doanh và công ty của mình lên hàng đầu, nếu Thang Tư Lan thực sự đắc tội với một nhân vật lớn như thế…
Thì ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ Thang Tư Lan trước.
Giữa giang sơn và mỹ nhân, không cần nghĩ cũng biết phải chọn như thế nào?
Thang Tư Lan nhìn vẻ mặt của Dương tổng thì đã biết ông ta đang nghĩ gì, cô không hề lo lắng mình sẽ bị công ty vứt bỏ, cứ bình thản ngồi đó, nhìn sắc mặt của hai người kia không ngừng thay đổi.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Thi Hoa vô cùng tức giận.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Khoảng chừng một tháng trước.”
Khoảng chừng một tháng trước?
Thế mà bây giờ cô mới nói.
“Chưa chắc đã là bọn họ.” Thang Tư Lan lại nói tiếp.
“Cô còn đắc tội với ai nữa?” Câu nói này của Thi Hoa gần như gào lên.
“Không còn ai nữa.” Thang Tư Lan nhướn mày, không muốn tiết lộ quan hệ giữa mình và nhà họ Thang.
Ở Nam Thành này có rất nhiều người họ Thang, tất cả mọi người đều không biết cô có liên quan đến nhà họ Thang Nam Thành kia, cũng chỉ một số người trong giới hào môn biết chuyện nhà họ Thang đã đưa một đứa con ngoài giá thủ trở về nuôi dưỡng.
Hơn nữa kể từ khi về nhà họ Thang, cô chưa từng tham gia bất cứ yến tiệc hào môn nào, càng không thân thiết với những gia tộc giàu có liên quan đến nhà họ Thang.
Năm lớp mười một, cô đã gia nhập vào làng giải trí với vai diễn quần chúng.
Sau đó vì sở hữu ngoại hình ưa nhìn và trưởng thành hơn các bạn cùng lứa khác nên được đạo diễn nhìn trúng và bắt đầu đóng một số vai ác độc xấu xa.
Lúc đó bản thân mình có thể chịu khổ, lại thích đóng phim nên dần dần trở nên đam mê.
Giống như đó là cách duy nhất để trút bỏ nỗi phiền muộn trong lòng.
Được đón vào hào môn nuôi dưỡng cũng không phải là chuyện hạnh phúc gì.
Lúc đó nhà họ Thang đối xử với cô khá tốt.
Định Tú Huệ thậm chí còn coi cô như con ruột, điều này khiến cô cảm thấy không khổ sở nhưng đồng thời cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Bình thường, khi người vợ chính thức nhìn thấy ông chồng mình sinh ra một đứa con ngoài giá thú bên ngoài, sau khi đưa về nhà chẳng phải đều sẽ làm ầm ĩ lên và căm hận sao?
Nhưng người nhà họ Thang lại khác, cả một đám hận không thể xem cô như người thân thực sự của mình.
Lúc mới bắt đầu, cô thực sự cảm động và thấy mình rất may mắn.
Theo thời gian, cô luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
Không một ai sẽ có cảm giác như thế khi được người nhà mình yêu thương thực sự.
Sau đó sự thật đã chứng minh cảm giác của cô không sai chút nào.
Nhưng đã quá muộn.
Thang Tư Lan dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ đến hình ảnh mình bị đưa về nhà họ Thang năm mười bốn tuổi ấy.
Ký ức trước năm mười bốn tuổi… Cũng thiếu cảm giác chân thực.
“A!”
Thang Tư Lan ngồi thẳng người dậy, đè đầu.
Đột nhiên hơi đau.
“Lần trước cô nói muốn nhận bộ chế tác nhỏ của đạo diễn Mẫn kia là sao?”
Thi Hoa thấy mình nói nhiều như thế mà Thang Tư Lan cũng không lọt tai nên đã từ bỏ, sau đó chuyển chủ đề.
“Chính là như thế.”
Thang Tư Lan ngả người ra phía sau, giảm bớt cơn đau đầu ngắn ngủi.
“Cô… Thực sự đã nghĩ kỳ rồi?”
“Tối nay tôi sẽ đi gặp đạo diễn Hồng.” Thang Tư Lan nói.
“Đưa Hàn Quân Kỷ đi nữa!” Thi Hoa suy nghĩ một chút: “Không cần tôi đi cùng sao?”
“Anh Hoa giúp tôi giải quyết vấn đề này trước đi.”
Nói thì dễ lắm!
*
Sáu giờ tối.
Thang Tư Lan đi đến địa điểm đã hẹn với đạo diễn Hồng, vừa đẩy cửa ra thì đã nhìn thấy Úc Cảnh Nhuận đang ngồi bên trong, có chút bất ngờ.
“Tiền bối Úc sao cũng ở đây?”
“Tôi tới tới gặp đạo diễn Hồng.” Úc Cảnh Nhuận mỉm cười tự nhiên.
Thang Tư Lan cũng không nghi ngờ sự có mặt của anh, đi đến trước mặt đạo diễn Hồng: “Đạo diễn Hồng, tôi đến đây là…”
“Ngồi xuống uống một tách trà nóng đã.” Đạo diễn Hồng cười ha hả xua xua tay, nhàn nhã nói: “Hiếm khi có thời gian rảnh rỗi.”
Thang Tư Lan lặng lẽ nói trong lòng, tôi cũng không muốn nhàn rỗi.
Có Úc Cảnh Nhuận ở đây, Thang Tư Lan cũng không tiện đề cập đến chuyện kia.
Vì thế Thang Tư Lan uống cùng hai người một tiếng đồng hồ rồi giải tán, cuối cùng đạo diễn Hồng bị một cuộc điện thoại gọi đi, nhưng cũng không hề nhắc đến.
Trong lòng trà chỉ còn lại cô và Úc Cảnh Nhuận, cảnh tượng hơi xấu hổ.
“Tiền bối Úc đến tìm đạo diễn Hồng uống trà sao?” Rảnh rỗi như thế à?
“Tôi đã nghe đạo diễn Hồng nói rồi.” Úc Cảnh Nhuận cũng có chút ngượng ngùng: “Tôi không biết kịch bản kia là do đạo diễn Mẫn chịu trách nhiệm, càng không hiểu rõ tình hình của phía bên đầu tư.”
Thang Tư Lan mỉm cười, không hề để ý chút nào: “Tiền bối Úc chỉ chuyển lời giúp tôi thôi, anh không làm gì tôi cả mà.”
Nghe cô nói vậy, Úc Cảnh Nhuận hơi sửng sốt, vẻ mặt kỳ quái nói: “Câu nói này của cô rất dễ khiến người khác hiểu nhầm đấy.”
“Cho nên tiền bối Úc đến đâu là vì chuyện này?”
Còn đặc biệt làm người trung gian cho đạo diễn Hồng.
Úc Cảnh Nhuận càng cảm thấy xấu hổ hơn nữa: “Hôm nay tôi đến đây mà không nói cho người đại diện biết, mặc dù phía bên công ty đã huỷ bỏ lần hợp tác này nhưng cá nhân tôi vẫn hy vọng có thể được hợp tác với cô.”
Thang Tư Lan biết đối phương đang muốn an ủi mình nên nụ cười cũng tươi tắn hơn một chút: “Tiền bối Úc, cảm ơn anh, nhưng bây giờ anh không thông qua người đại diện và công ty đã nói chuyện hợp tác với tôi, chuyện này chẳng có lợi gì đối với anh đâu.”
Ánh mắt liếc về phía cuốn kịch bản bên cạnh anh ta, giống hệt với cái anh ta đã đưa cho cô.
Cho nên anh ta đã đồng ý sẽ quay kịch bản này?
Vào lúc này, Thang Tư Lan cảm thấy có chút ấm áp.
“Thực sự cảm ơn anh, tiền bối Úc.”
Câu nói tiếp theo, Úc Cảnh Nhuận không thể nói ra thành lời.
*
Trước khi tạm biệt đi ra ngoài hai người còn bắt tay với nhau, cảnh tượng này bị chụp lại rồi gửi đến điện thoại di động của người nào đó.
Thang Tư Lan ngồi vào xe, khẽ híp mắt, chống cằm nhìn cảnh đêm bên ngoài.
“Dừng lại ở phía trước tìm cái gì đó ăn tối đi.”
Nghe vậy, Hàn Kỷ Quân lập tức dừng xe ở ven đường rồi chủ động đi xuống tìm đồ ăn cho cô.
Lúc ra ngoài không mặc bất cứ đồ cải trang nào, nếu cô cứ đi xuống như thế này chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý.
Nhìn theo bóng lưng của người trợ lý mới, ánh mắt Thang Tư Lan loé lên, tầm mắt dừng lại trên ghế lái, đôi mắt đen nhánh híp lại thành một đường thẳng.
Hàn Kỷ Quân nhanh chóng mua đồ ăn trở về, Thang Tư Lan tự nhiên cầm lấy, ăn ngay trong xe.
*
Nhà họ Tần lúc này.
Tần Vĩnh Đông trở về trong sau lịch trình làm việc bận rộn, đã một ngày ông ta không gặp cháu trai, tối hôm qua Thần Bạc Thừa vừa về đã chạy lên lầu, ông ta về nhà muộn không nhìn thấy người, nghe nói đã đi ngủ sớm rồi.
Hôm nay đúng lúc trở về sớm hơn một chút thì lại nhìn thấy chái trai đang che mặt lén lén lút lút lên lầu ngay trước mắt mình.
“Đứng lại, vết thương trên người cháu là sao?”
Tần Bạc Thừa càng che kín hơn nữa, nghẹn ngào nói: “Bị ngã ạ.”
“Lại làm gì ở ngoài rồi đúng không?” Ánh mắt u ám như hồ nước của Tần Vĩnh Đông liếc về phía này, Tần Bạc Thừa lập tức không dám nhúc nhích.
“Không…”
“Nếu không thì tại sao lại bị đánh thành ra như thế này?”
Nhìn vết thương có vẻ không phải ngày hôm nay.
Tần Vĩnh Đông sống đến tận tuổi này, có việc gì chưa từng nhìn thấy, những vết thương kiểu này chỉ là chuyện bình thường, ông ta vừa liếc mắt nhìn một cái đã phát hiện điều gì đó bất thường.
Tần Bạc Thừa hoảng sốt, anh ta đã che kín như thế này rồi, ông nội làm sao có thể biết được anh ta bị người khác đánh?
Mình bị người khác đánh thì thôi đi, lại còn là một người phụ nữ, nói ra thì thật mất mặt.
Ngay cả khi đối mặt với ông nội của mình cũng không thể nói.
Quá mất mặt.
Tần Vĩnh Đông đang định gọi cháu trai đến gần thì La Dược đi vào, trần giọng nói: “Ngài Tần, phía bên nhánh lớn đã ra tay. Bên Giang Hải Lâu phái Vân Mậu Lâm đến canh giữ ở bệnh viện.”
Tần Vĩnh Đông hơi giật mình.
Vân Mậu Lâm là trợ thủ đắc lực kiêm vệ sĩ bên cạnh Giang Hải Lâu, lúc trước tên Vân Mậu Lâm này đã từng là một nhân vật tàn nhẫn, chỉ là đúng lúc chạm mặt Giang Hải Lâu còn tàn nhẫn hơn cả mình nên đã bị khuất phục, đời này sẽ phải bán mạng cho Giang Hải Lâu.
Bây giờ Giang Hải Lâu phái tên đó đến bên cạnh nữ minh tinh đó, ý tứ trong chuyện này đã vô cùng rõ ràng.
Giang Hải Lâu nghiêm túc với nữ minh tinh họ Diệp đó!
Tần Vĩnh Đông bật cười, cười rất sảng khoái.
Quả nhiên ông ta đã đánh cược đúng.
Cảm giác nắm được điểm yếu của Giang Hải Lâu thật sự không tệ chút nào!



