“Chẳng phải Giang tiên sinh đã khỏi Nam Thành rồi sao?” Nói xong, ánh mắt trở nên ảm đạm, hơi ấm ức tủi thân: “Anh đột nhiên đi như thế, tôi thực sự sợ anh sẽ không quay lại.”
Giang Hải Lâu lắng nghe, không có bất cứ biểu cảm gì.
Chiếc xe lăn nhẹ nhàng chuyện động, trên con đường bằng phẳng nên không phát ra tiếng động nào, một sự chế tạo hoàn mỹ!
“Có phải là vì tiền bối Diệp không?”
Thang Tư Lan lại tủi thân.
Giang Hải Lâu nhướn mày, không thể phân biệt được đó là mất kiên nhẫn hay là gì khác.
“Nhưng không sao, nếu Giang tiên sinh đi rồi, tôi cũng sẽ đuổi theo đến thành phố đó!”
“Em chỉ muốn nói thứ này thôi sao?”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Giang Hải Lâu đột nhiên vang lên.
Khoé miệng Thang Tư Lan khẽ nhếch lên, không tin anh không mở miệng.
“Chuyện này đối với tôi rất quan trọng, tôi biết làm như thế rất vô trách nhiệm với những gì mình đã nói trước đó, nhưng tôi thật lòng muốn theo đuổi Giang tiên sinh… Nếu không, anh bao nuôi tôi cũng được.”
Lông mày nhảy dựng lên, hơi thở trên người trở nên nặng nề, động tác điểu khiển xe lăn của Giang Hải Lâu dừng lại rồi nhìn cô với ánh mắt lạnh thấu xương.
Trái tim Thang Tư Lan đập thình thịch, rũ mắt xuống.
Nói ra những lời đê tiện bỉ ổi như thế này thực sự không giống con người Thang Tư Lan cô chút nào.
Sau đó lại nghe thấy câu nói lạnh lùng và khiến người khác tổn thương của người đàn ông: “Em có giá trị gì để tôi làm chuyện đó nào?”
Cả người Thang Tư Lan cứng đở, sắc mặt hơi trắng bệch.
Sự im lặng quỷ dị bao phủ giữa hai người, đến cả gió cũng không thể thổi bay được.
Một lúc lâu sau.
“Tôi biết rồi.”
Thang Tư Lan khẽ cắn môi, dứt khoát xoay người rời đi.
Hai tay Giang Hải Lâu đan chặt đặt ở phía trước, ánh mắt thâm thuý lẳng lặng nhìn theo bóng lưng rời đi của cô.
*
“Tư Lan.”
Giọng nói của Úc Cảnh Nhuận khiến Thang Tư Lan ngẩn người hồi phục lại tinh thần.
Từ khi rời khỏi chỗ của Giang Hải Lâu, cô quay về đứng trong góc khách sạn chờ Úc Cảnh Nhuận, trong lúc chờ đợi cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
“Tiền bối Úc.”
“Chờ lâu chưa?”
“Không, vừa mới đến.”
“Sao sắc mặt lại xấu như thế, thực sự không sao chứ?” Úc Cảnh Nhuận hơi gấp gáp chạy đến, thở hổn hển.
Đối mặt với sự quan tâm của Úc Cảnh Nhuận, Thang Tư Lan mím môi mỉm cười: “Tôi không sao, lúc nãy chỉ gặp một chút chuyện không vui mà thôi, không nhắc đến chuyện này nữa, tiền bối Úc nói có đồ muốn đưa cho tôi, là cái gì vậy?”
Úc Cảnh Nhuận nhìn cô từ trên xuống dưới một vòng, sau đó lấy ra một cuốn sách nhỏ từ trong người: “Đây là một cuốn kịch bản nhỏ của đạo diễn Hồng, lúc tôi vừa mới nhận được đã nghĩ ngay đến cô.”
Nhớ đến trước đó đạo diễn Hồng nói muốn quan tâm đến mình, Thang Tư Lan mỉm cười: “Vẫn là đạo diễn Hồng coi trọng nghĩa khí, ông ấy không sợ bị tôi liên luỵ sao?”
“Thực lực của đạo diễn Hồng vẫn còn đó, sao có thể sợ mấy chuyện này được?” Úc Cảnh Nhuận cười đưa kịch bản cho cô: “Khó khăn lắm mới có thể giành được cho cô, đi thử xem sao.”
“Tiền bối Úc, cảm ơn anh!”
“Cô, thực sự không sao chứ?”
Úc Cảnh Nhuận hơi lo lắng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô khiến người khác đau lòng thay.
Vừa mới giơ tay lên, Thang Tư Lan đã mỉm cười xua xua tay: ” n tình này của tiền bối Úc tôi sẽ đền đáp!”
Sau đó thoải mái rời đi.
Úc Cảnh Nhuận đứng tại chỗ lắc đầu cười khổ.
*
Ném cuốn kịch bản lên ngăn tủ nhỏ, mở tủ lạnh ra lấy một lon bia rồi uống ừng ực vào bụng.
“Bốp!”
Đặt thật mạnh lên bàn, ánh mắt sắc bén.
“Giá trị sao? Tôi sẽ tìm nó cho anh xem.”
Rõ ràng Thang Tư Lan không phục câu nói đó của anh, như thế cô sẽ phải khiến anh chịu bao nhiêu mình bằng mọi giá vậy.
Có tiền có thế thì ghê sớm lắm sao?
Thực tế đã chứng minh, có tiền có thể cực kỳ ghê gớm, người khong tiền không thế thì không thể làm được bất cứ chuyện gì cả, hơn nữa còn bị người khác xem thường.
“Dám xem thường tôi!”
Thang Tư Lan siết chặt tay.
“Răng rắc!”
Bia tràn ra đầy đất, lon bia bị cô bóp thành một cục.
*
Ngày hôm sau.
Công ty truyền thông Kim Quang.
Thang Tư Lan đẩy cửa văn phòng Dương tổng ra, trực tiếp đi vào.
“Dương tổng.”
“Cô đã đến rồi.”
Dương tổng khỏi khó xử nhìn người vừa mới bước vào.
“Chuyện của tôi…”
“Chuyện này là do phía bên Trung Kỷ quá đáng, các nhà đầu tư khác cũng đều từ chối các thông cáo có liên quan đến cô. Thi Hoa nói cô đắc tội với người khác…” Dương tổng nhìn chằm chằm vào Thang Tư Lan đang định nói gì đó, đột nhiên sửa lời: “Cô tạm thời nghỉ ngơi mấy ngày, công ty sẽ giúp cô xử lý, tuyệt đối sẽ không thể tài năng của cô bị mai một.”
Thang Tư Lan hơi ngạc nhiên.
Hoá ra trong mắt vị Dương tổng này, mình vẫn có tài năng cơ đấy.
“Trong tay tôi có một cuốn kịch bản nhỏ, là do đạo diễn Hồng giới thiệu.”
Dương tổng sửng sốt, không ngờ Thang Tư Lan vẫn có thể tự kiếm được tài nguyên cho mình.
Đây là chuyện tốt.
*
Hoàn cảnh hiện tại của cô không thích hợp để dẫn theo cả hai người trợ lý.
Khi đến gặp đạo diễn Hồng, Thang Tư Lan chỉ mang theo một mình Du Hi.
Thang Tư Lan gặp gỡ đạo diễn Hồng ở bên ngoài.
Chờ đến khi tới nơi, bước vào phòng nghỉ, nhìn thấy hai người đang nói chuyện bên trong, cô lập tức ngây ngẩn cả người.
“Đến rồi sao?”
Đạo diễn Hồng vẫn rất vui khi nhìn thấy Thang Tư Lan.
“Đạo diễn Hồng, đạo diễn Mẫn.”
Thang Tư Lan chào hỏi xong rồi ngồi xuống.
Không ngờ vị đạo diễn Mẫn này cũng có mặt ở đây, hơn nữa còn có vẻ rất quen thuộc với đạo diên Hồng.
Đạo diễn Mẫn dựa vào thành ghế sô pha mỉm cười nhìn cô.
Ánh mắt của cô ta khiến Thang Tư Lan cảm thấy rất khó chịu.
Đạo diễn Hồng cười nói: “Tôi nghĩ không cần tôi phải giới thiệu nữa, hai người đã từng gặp nhau rồi, thực ra thì đạo diễn Mẫn tìm tôi để hợp tác với nhau trong bộ phim này.
Đạo diễn Hồng cười nói: “Ta tưởng cũng không cần ta giới thiệu, các ngươi cũng đã gặp mặt, kỳ thật này bộ diễn là mẫn đạo tìm được ta cùng nhau hợp tác.”
Thang Tư Lan lộ ra vẻ bất ngờ nhìn về phía đạo diễn Mẫn.
Đạo diễn Hồng tiếp tục nói: “Đạo diễn Mẫn nói trước đó có chút hiểu nhầm với cô nên bây giờ không tiện mở miệng.”
“Hiểu nhầm đâu chứ, là tôi không hiểu chuyện làm khó đạo diễn Mẫn đây.” Thang Tư Lan vẫn phải chừa cho đạo diễn một chút mặt mũi, mỉm cười phá vỡ bầu không khí lúng túng này.
Đạo diễn Mẫn cũng mỉm cười nói: “Tôi đánh giá rất cao cô, phim của đạo diễn Hồng tôi cũng đã nhìn lướt qua cô, biểu hiện của cô thực sự không tồi chút nào. Kịch bản lần này được một người đầu tư rất nhiều tiền, anh ấy chỉ đích danh cô muốn cô quay bộ phim này.”
Thang Tư Lan hơi ngạc nhiên: “Không biết người đầu tư đó là ai?”
Thực ra Thang Tư Lan đã hiểu những gì đạo diễn Mẫn nói, nhưng vẫn giả ngu.
Chẳng có người nào vô duyên vô cớ đối xử tốt với bạn cả, nếu bạn muốn nhận được kịch bản này thì phải trả một cái giá thật lớn.
Cô đã đọc kịch bản đó rồi, rất hay!
Nếu có thể nhận được một vai diễn như thế này, chưa đề cập đến chuyện sẽ gây tiếng vang lớn, nhưng chắc chắn sẽ không tệ chút nào.
Mặc dù người phụ nữ trước mắt hơi đáng ghét nhưng những bộ phim do cô ta đảm nhận tuyệt đối không thua kém đạo diễn Hồng, hơn nữa còn có mấy lần nhận được giải thưởng lớn giành cho đạo diễn.



