Điện thoại di động đặt trong túi, Thang Tư Lan đạp xe đi lên sườn dốc phía sau.
Hãm phanh dừng lại trên sườn dốc, có thể nhìn bao quát toàn bộ khu vực xung quanh cũng như con đường quốc lộ kéo dài ở bên cạnh.
Phóng tầm mắt xuống lối vào, đúng lúc có nhìn thấy mấy chiếc ô tô dừng lại, một vài vệ sĩ mặc vest đi giày da bước xuống khỏi xe. Ký hiệu trên xe hơi quen thuộc.
Khi nhìn thấy Ban Giai Giai mặc trên người bộ vest đang ngó nghiêng nhìn xung quanh, đôi mắt đen láy của Thang Tư Lan khẽ nheo lại.
Dẫm chân một cái, chiếc xe nhanh chóng lao xuống.
Tựa lưng ẩn nấp phía sau sườn núi quan sát từng động tĩnh trong hàng rào điện.
Nếu không có thị lực tốt thì không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.
Sao Thang Tích Diễm lại ở đây, cô ta đang gặp ai?
Cô không nhớ nhà họ Thang có quan hệ gì mật thiết với bên này, chẳng lẽ vì mình sống lại nên dẫn đến một số việc có thay đổi sao?
Chuyện này rất có thể.
Những gì đã trải qua ở kiếp trước, kiếp này cô không hề trải qua một lần nữa.
Có thể là do mình thay đổi, đồng thời cũng đã thay đổi tuyến thời gian.
Trước ngôi biệt thự cao cấp.
Thang Tích Diễm dẫn người đi vào, đúng lúc gặp một vài người nhà họ Giang.
Tần Vĩnh Đông vẫn chưa đến, lúc này đang ngồi đếm thời gian, lại đến đây chạm trán.
Giang Hải Tùng và Giang Hải Tuyền cũng không quen biết Thang Tích Diễn, nhưng khi thấy khí thế điệu bộ của đối phương rất lớn, quay sang hỏi người bên cạnh mới biết hoá ra là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Thang ở Nam Thành.
Cả hai người đều không thèm quan tâm đến thế lực này ở Nam Thành.
Rẽ vào đại rảnh, đi gặp Diệp Yến Lan.
Thang Tích Diễm nghiêng người nói với Ban Giai Giai: “Đi điều tra thân phận của hai người kia đi!”
Cô ta có thể nhìn ra được đám vệ sĩ bên cạnh bọn họ không hề đơn giản chút nào.
Ban Giai Giai gật đầu, xoay người rời đi.
Vừa nhìn thấy Giang Hải Tuyền, Diệp Yến Lan vội vàng từ trên ghế sô pha đứng dậy chào hỏi. Giang Hải Tuyền thân thiết mỉm cười xua xua tay, ra hiệu cho cô ta không cần phải khách khí như thế.
Thấy cả hai đều có vẻ hiền lành tốt bụng, nụ cười trên mặt Diệp Yến Lan càng rạng rỡ hơn nữa.
Cô ta muốn hỏi thăm một chút về sở thích hoặc những phương diện khác của Giang Hải Lâu từ hai người, sẽ thuận tiện sẽ việc giao tiếp sau này.
Điều khiến Diệp Yến Lan quan tâm nhất chính là đôi chân kia của Giang Hải Lâu, tốt nhất là có khả năng hồi phục như thường.
“Diệp tiểu thư đây vẫn luôn ở bên cạnh Hải Lâu sao?”
Giang Hải Tuyền nói thẳng.
Diệp Yến Lan vén tóc hai bên thái dương, nói: “Dạo gần đây vẫn thường xuyên gặp nhau.”
Hai anh em Giang Hải Tuyền liếc mắt nhìn nhau một cái.
Giang Hải Tuyền lấy một chiếc điện thoại di động từ trong người ra đưa cho cô ta.
Diệp Yến Lan tỏ vẻ khó hiểu, Giang Hải Tuyền giải thích: “Là thế này, dạo gần đây Hải Lâu vẫn luôn khó chịu với người trong nhà, gia đình rất lo lắng cho em ấy. Hy vọng Diệp tiểu thư đây có thể giúp chúng tôi chăm sóc em ấy, đồng thời cũng hi vọng cô có thể cung cấp cho chúng tôi một số chuyện liên quan đến em ấy để người trong gia đình yên tâm.”
“Chuyện này…”
Diệp Yến Lan nhất thời hơi khó xử.
Bởi vì ngoại trừ việc ngày ngày đi đến ngồi bên ngoài biệt thự, cô ta không có bất cứ tiếp xúc trực tiếp nào cả.
Cứ thế này bảo cô ta phải tình báo như thế nào đây?
“Nếu Diệp tiểu thư không tiện thì chúng tôi cũng không miễn cưỡng.” Giang Hải Tùng xua tay cười nói.
Diệp Yến Lan cầm lấy điện thoại di động nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Hai người kia không tiếp tục vấn đề này nữa mà hỏi thăm một chút tình hình của Giang Hải Lâu.
Diệp Yến Lan nửa thật nửa giả nói lại, trong đó có một số chuyện là do chính cô ta bịa đặt ra.
Chờ đến khi tiến người ra ngoài, nụ cười trên mặt hai anh em lập tức biến mất: “Anh cả, người phụ nữ này đáng tin cậy không?”
“Cứ xem sao đã.” Giang Hải Tuyền híp mắt: “Mục đích chủ yếu của chúng ta là khiến Giang Hải Lâu mất đi thứ mà nó quan tâm, còn về chuyện người phụ nữ kia nói thật hay nói dối, chúng ta cũng không cần để ý đến.”
Giang Hải Tùng cũng nghĩ như thế.
Giang Hải Tuyền nhìn thời gian biểu nói: “Chúng ta cũng nên đi thôi, không thể ở lại Nam Thành quá lâu.”
Giang Hải Tùng nói: ” Để em đi sắp xếp người.”
Thật ra đây là lần đầu tiên hai anh em hợp tác với nhau như thế này.
Tất cả cũng là do Giang Hải Lâu ép buộc, chuyện lần trước quá ầm ĩ khiến hai người bị tổn thất quá nhiều.
Nếu cứ để mặc Giang Hải Lâu tiếp tục kiêu ngạo như vậy thì dù chỉ là một vị trí nhỏ cũng không còn cho hai anh em bọn họ.
Đúng là nuôi lớn một con sói mắt trắng.
Đáng lẽ trước đó không nên giữ nó lại!
Bọn họ vừa mới đi ra ngoài thì Thang Tích Diễm cũng xốc nửa bức rèm từ trên tầng ba nhìn xuống đoàn xe của bọn họ vội vàng rút lui.
Lúc này Ban Giai Giai bước đến, báo cáo: “Là người đến từ Hải Thành, hình như là người của nhà họ Giang.”
“Nhà họ Giang?”
Thang Tích Diễm cảm thấy hơi bất ngờ.
“Lúc nào ông Tần mới đến?”
Có người xem đồng hồ, nói: “Còn mười phút nữa.”
Thời gian hẹn của bọn họ là mười phút sau, là Thang Tích Diễm đã đến sớm.
Thang Tích Diễm đột nhiên đánh giá Ban Giai Giai từ trên xuống dưới một lượt: “Tôi vẫn chưa hỏi cô, sau khi đến đây cô đã đi ra ngoài một chuyện, đi đâu?”
“Dựa theo chỉ thị của ngài, đi dạo một vòng xung quanh khu vực này để xem có gì khả nghi hay không?” Ban Giai Giai bình tĩnh nói.
“Sau ngày hôm nay, cô không cần phải đến chỗ tôi nữa.” Thang Tích Diễm đột nhiên nói.
Ban Giai Giai sửng sốt: “Có nhiệm vụ gì khác sao?”
“Bây giờ cô đã là người của công chúng, chờ đến khi chuyện này qua đi, tôi sẽ cho cô trở lại.” Thang Tích Diễm sẽ không cho cô ta một lời giải thích thoả đáng.
Ban Giai Giai gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Nhưng suy nghĩ lại trở nên hỗn loạn chỉ vì câu nói này của Thang Tích Diễm.
*
Thang Tư Lan tận mắt nhìn thấy Diệp Yến Lan đi ra ngoài và những người kia cũng rời đi, mười phút sau lại nhìn thấy một đoàn xe chạy đến.
Thang Tích Diễm đích thân đi ra khỏi căn biệt thự để chào đón đối phương, nhìn thấy một ông già khoảng chừng sáu mươi tuổi mặc trên người kiểu áo Tôn Trung Sơn. Thang Tư Lan nhướn mày, hình như cô đã gặp ông ta ở đâu đó rồi.
Khoảng cách quá xa nên không thể nghe bọn họ đang nói chuyện gì.
Sau khi gặp nhau lập tức đi vào biệt thự, Thang Tư Lan đứng đó đợi hơn một tiếng đồng hồ rồi mới nhìn thấy hai bên cùng nhau rời đi.
Đạp xe quay về địa điểm thuê xe rồi gọi xe rời khỏi nơi này.
Hướng đi của bọn họ không còn thể xác định được nữa, Thang Tư Lan cũng không cần đuổi theo.
Chờ đến khi gặp Ban Giai Giai sẽ hiểu rõ mọi chuyện như thế nào.
Lúc Thang Tư Lan trở lại thành phố đã hơn bảy giờ tối.
Đến giờ ăn rồi.
Ở một thành phố không bạn bè không người thân này, Thang Tư Lan chỉ có thể tuỳ tiện tìm chỗ nào đó ăn tối một mình.
Lười phải đi bộ thêm nữa, vừa mới xuống xe cô đã trực tiếp chọn một nhà hàng gần đó đi vào.
Kết quả còn chưa ăn được mấy miếng thì bàn bên cạnh đã có người gây chuyện, anh ta bưng một đĩa ếch trâu đi tìm người phục vụ tranh cãi, nói trong thức ăn có một con gián chết, yêu cầu nhà hàng phải bồi thường cho bọn họ mười mấy vạn.
Đương nhiên nhà hàng không chịu, kết quả mấy người đang ăn cơm kia cũng bắt đầu làm ầm lên với người phục vụ, trùng hợp liên luỵ đến chỗ của Thang Tư Lan.
Thang Tư Lan bị tạt một người đầy dầu mỡ, tức giận đến mức lật bàn.
“Loảng xoảng!”
Thang Tư Lan lập tức cầm lấy bình hoa trang trí bên cạnh ném vào gã đàn ông cáo lớn đang túm áo của nhân viên phục vụ, khiến cả người gã trở nên bẩn thỉu: “Có muốn để người khác ăn cơm nữa không hả? Anh làm đồ dầu lên người tôi như thế này thì phải đền bù sao đây? Biết bộ quần áo này của tôi mấy tiền không hả? Hai mươi vạn đấy, nếu hôm nay không bồi thường thì anh đừng hòng rời đi.”
Vừa nghe thấy giá cả, đối phương trực tiếp sửng sốt trợn tròn mắt!
Bọn họ chỉ yêu cầu nhà hàng bồi thường mười mấy vạn, người phụ nữ này vừa mở miệng đã đòi hai mươi vạn, muốn tiền đến điên rồi sao?
Thang Tư Lan lấy điện thoại ra, lắc lắc: “Tôi đã quay lại cảnh các anh bỏ gián vào trong thức ăn rồi, muốn xem không?”
Bởi vì chỗ ngồi của bọn họ không có camera theo dõi nên rất tiện để hành động.
Cô vừa dứt lớn, gã đàn ông cao lớn và đồng bọn đều tái mặt, nhìn thấy cảnh tượng này, các thực khách xung quanh đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng nhóm người này đến đây để gây sự!



