Quay tới phần cuối, cảnh của Thang Tư Lan cũng chuẩn bị đóng máy.
Vì là nữ phụ, lại là nhân vật phản diện nên chắc chắn kết quả là kết thúc trong bi kịch.
Cảnh “chết” vừa kết thúc, tiếng hoan hô truyền tới từ xung quanh.
Chủ yếu là không cần phải thấy Tam Nương dốc sức diễn rồi, nếu không thì đám người họ cả ngày đều phải lo lắng đề phòng thay cô.
Thang Tư Lan cả người đầy “máu” bước ra ngoài, lập tức nhận được lời chúc mừng của Diệp Yến Lan.
“Chúc mừng cô đóng máy.”
“Cảm ơn tiền bối Diệp!”
Thang Tư Lan bắt tay người kia, xoay người định đi, bỗng nghe thấy cô ta nói: “Mấy ngày nay tôi vẫn ở bên Giang tiên sinh.”
Thang Tư Lan dừng lại: “Tôi biết, chúc mừng tiền bối Diệp đạt thành tâm nguyện.”
Trói được kẻ lắm tiền.
“Cô không hỏi chuyện Giang tiên sinh?”
Diệp Yến Lan nghiêng người tới, nhìn vẻ mặt của Thang Tư Lan.
Thang Tư Lan dứt khoát xoay người, tươi cười đối mặt: “Dường như tôi không có lập trường để hỏi vấn đề này.”
Hôm nay cảnh của cô đã đóng máy, Thi Hoa đã tới.
Thấy cô nói chuyện với Diệp Yến Lan từ xa xa, lại nhìn cô bước tới, nâng cằm lên: “Cô và…”
“Không có chuyện gì.”
Thang Tư Lan không hề muốn nhắc tới chuyện Giang Hải Lâu và Diệp Yến Lan, nhận khăn mặt sạch từ tay trợ lý, vừa lau “máu” vừa đi về phía phòng thay quần áo.
Xử lý vết bẩn trên người, đi ra chào hỏi đám đạo diễn Hồng rồi chuẩn bị rời khỏi đoàn làm phim.
Quay liên tục lâu như vậy, cô cũng nên tìm thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi một chút.
Thi Hoa thì không nghĩ thế, rèn sắt khi còn nóng.
Ngồi trong xe bảo mẫu, Thi Hoa lấy ra vài quảng cáo có giá trị cho cô xem.
Đều bị Thang Tư Lan từ chối.
“Tôi muốn nghỉ ngơi hai ba ngày.”
Thi Hoa thấy khuôn mặt cô tràn đầy mệt mỏi, nuốt lời đã ra tới miệng lại.
“Tôi sẽ khơi thông với phía Dương tổng, cô cứ nghỉ ngơi ba ngày trước đi.”
“Cảm ơn.”
Thang Tư Lan dựa vào ghế, ngủ cả đoạn đường.
Đến ký túc xá công ty, Thi Hoa dẫn hai trợ lý rời đi.
Thang Tư Lan về tới ký túc xá thì tắm nước nóng, nằm ngủ say mấy tiếng.
Tối mới ra ngoài kiếm ăn.
Giữa đường bỗng nhận được điện thoại của Úc Cảnh Nhuận, hơi ngoài ý muốn.
“Hôm đó có nói mời cô ăn ăn vặt ven đường, vừa hay tối nay cảnh không căng thẳng, ra ngoài một mình. Tôi ở đây…”
Úc Cảnh Nhuận báo địa chỉ.
Thang Tư Lan kéo khẩu trang và mũ áo, che hơi kín kẽ đi tới chỗ hẹn.
Là một con phố ăn vặt khá nổi tiếng ở Nam Thành. Trong góc, một người đàn ông cao cao lớn lớn cũng đeo khẩu trang, đầu đội mũ lưỡi trai, kéo xuống dưới, che đi phần lớn khuôn mặt.
Thang Tư Lan liếc mắt một cái là nhận ra anh ta, bước nhanh tới: “Tiền bối Úc.”
Úc Cảnh Nhuận quan sát cô từ trên xuống dưới, cười nheo mắt: “Đi thôi, là vài quán ở phía trước.”
“Trợ lý của tiền bối Úc đâu?”
Úc Cảnh Nhuận lắc đầu, không cần nói cũng biết.
Chắc chắn là quẳng trợ lý lại mới chạy tới đây.
Thật đủ to gan.
Úc Cảnh Nhuận khác mình, lượng fan kinh người. Mỗi một fan đều có hỏa nhãn kim tinh, một bóng lưng cũng có thể nhận ra được.
Trên con phố sầm uất như thế, cũng không biết có vấn đề hay không.
Thang Tư Lan hơi lo lắng nhìn trái phải, chỉ sợ có người nấp sau lưng chụp lén.
Úc Cảnh Nhuận mặc quần áo vô cùng thoải mái ra ngoài, còn thay đổi chút tư thế đi lại, nhìn quá rất giống “dân thường”.
Hai người vào một quán nhỏ bán canh cay, ở trên bàn nhỏ ven đường, to gan bắt đầu ăn.
“Cảnh của tiền bối Úc kết thúc vào ngày mai đúng không?”
“Tiệc đóng máy đã định vào tối ngày thứ năm. Đạo diễn Hồng đã thông báo cho mọi người, hẳn đã thông báo tới cho cô rồi.” Úc Cảnh Nhuận bỗng đề cập tới tiệc rượu đóng máy, là muốn xác nhận Thang Tư Lan có đi hay không.
Thực ra Thang Tư Lan không quá muốn tham gia những cuộc vui thế này. Nhưng các tiền bối trong đoàn làm phim cũng chăm sóc mình có thêm, cô không thể bày dáng vẻ cho mọi người xem, khiến người ta có ấn tượng không tốt.
“Tôi sẽ đến đúng giờ!”
Hai người an toàn ăn canh cay xong, lại tới bên cạnh mua không ít đồ ăn.
Lúc tách ra, Thang Tư Lan từ chối Úc Cảnh Nhuận tiễn, tự đi về.
Phía bên kia, máy chụp ảnh của người nào đó kêu lên không ngừng.
Lấy ra nhìn lướt qua, phát hiện trên đó có mấy tấm ảnh có thể lên tít mới, lúc nhìn thấy một nam một nữ che kín kín kẽ kẽ ngồi giữa phố ăn vặt ăn canh cay thì đôi mắt đen nheo lại.
Bên ngoài biệt thự, cửa chính mở rộng, chiếc xe màu đen chạy nhanh vào.
Diệp Yến Lan ăn mặc tỉ mỉ chui ra từ trong xe, sửa sang lại tóc mai, mỉm cười hoàn hảo đúng chỗ, đi về phía phòng khách nhỏ bên cạnh theo hướng dẫn của vệ sĩ.
Cuộc gặp mặt hình thức thường lệ mỗi ngày.
Vì Giang Hải Lâu hành động bất tiện nên biệt thự đã lắp thang máy lên thẳng, từ lầu hai xuống rất tiện.
Qua phòng khách, đi vào phòng khách nhỏ bên cạnh, một hơi thở đàn ông mát lạnh đập vào mặt, Diệp Yến Lan hơi thở dồn dập. Bất kể tới đây bao nhiêu lần, gặp mặt bao nhiêu lần, lúc đối mặt với người đàn ông này vẫn không kiềm được mà tim đập rộn lên, thấp thỏm trong lòng, đây không phải là vui vẻ mà là sợ hãi.
“Giang tiên sinh.”
Diệp Yến Lan vội vàng đứng lên chào hỏi đối phương.
Giang Hải Lâu giơ tay ngăn lại, ý bảo cô ta ngồi xuống.
Diệp Yến Lan mất tự nhiên ngồi xuống, quên sạch sẽ những gì mình vừa định làm, chỉ còn lại sự căng thẳng.
Người giúp việc bê trà hoa quả lên, yên tĩnh tới mức cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng.
Cô ta không biết mục đích mỗi lần Giang Hải Lâu đón mình tới đây. Theo quan sát của cô ta, có thể vốn Giang Hải Lâu cũng không thích mình mà còn hơi ghét.
Nhưng sao còn đón mình tới đây?
“Diệp tiểu thư, đây là mấy kịch bản hay ông chủ chúng tôi tìm được cho cô. Là phim do một đạo diễn nổi tiếng quay, chế tác được mấy bộ phim lớn, có thể trực tiếp phát triển ra nước ngoài.”
Vân Mậu Lâm đi tới, cầm mấy kịch bản chế tác lớn đặt trước mặt Diệp Yến Lan.
Đây là thù lao của cô ta.
Diệp Yến Lan vui mừng nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Giang Hải Lâu không kiềm được mà nóng lên.
“Cảm ơn Giang tiên sinh!”
Giang Hải Lâu đẩy xe lăn tới trước cửa sổ, nhìn về phía bầu trời đêm, không đáp lại lời cảm ơn của Diệp Yến Lan.
Vân Mậu Lâm nói: “Diệp tiểu thư không xem thử?”
Diệp Yến Lan đè trái tim đập thình thịch lại, nhìn kịch bản trước mặt, bỗng trừng lớn mắt.
Cô ta tưởng chỉ là mấy chế tác lớn bình thường chứ không nghĩ là do các đạo diễn có sức ảnh hưởng lớn nhất trong nước, kịch bản cũng vô cùng đa dạng, kiểu nào cũng có.
Mấy bộ phim của các đạo diễn nổi tiếng này chính là nghìn vàng khó cầu.
Thậm chí có bộ không cần thù lao cũng không dùng đồ của cô ta, không ngờ vị Giang tiên sinh này vừa ra tay lại hào phóng như thế, thực sự đưa lợi ích đặt trước mặt cô ta.
Nhưng không cần đền ơn.
Chuyện tốt như thế mà để Diệp Yến Lan cô ta vớ được.
Diệp Yến Lan càng đặt địa vị của Giang Hải Lâu vững hơn, chỉ cần mình nắm chặt cơ hội khó có được này sẽ không phải lo lắng sau này không có thị trường lớn
Thấy người phụ nữ trước mặt không thể đè nén nổi sắc mặt vui mừng là biết cô ta vô cùng vừa lòng với thứ trước mặt.
Giang Hải Lâu không có dặn dò khác, Vân Mậu Lâm lập tức mời người ra phòng ngồi chờ một lát rồi đưa người ra ngoài.



