Nhưng hình ảnh dù ấm áp đến mấy cũng có lúc tàn.
Sau khi bữa ăn đơn giản này kết thúc, mối quan hệ giữa hai người lại trở về với điểm đóng băng, không hề có bất cứ thay đổi thực tế này.
“Giang tiên sinh, không cần đưa tôi về nữa đâu, ký túc xá của công ty ở gần đây, tôi đi qua đường là đến rồi.”
Thang Tư Lan đứng trước cửa, lịch sự cúi người với anh.
Giang Hải Lâu hoàn toàn không thèm trả lời cô, lập tức đẩy xe lăn đi về phía xe.
Thang Tư Lan lại nhìn cảnh anh lên xe một lần nữa, chậm rãi hít vào một hơi, cảm thấy có chút căng thẳng nín thở thay cho anh.
Vân Mậu Lâm đi đến, không cho phép từ chối nói: “Thang tiểu thư, mời lên xe.”
Việc bọn họ dừng ở đây ăn cơm tối đã là một ngoại lệ, không thể ở lại quá lâu thêm nữa.
Thang Tư Lan mấp máy môi muốn từ chối, nhưng giọng điệu của Vân Mậu Lâm trầm xuống thêm một mức độ khác: “Xin Thang tiểu thư đừng khiến chúng tôi phải khó xử.”
Vừa nói vừa cảnh giác nhìn xung quanh.
Nghĩ đến thân phận không đơn giản của Giang Hải Lâu, cô cũng không từ chối mà ngồi vào xe một lần nữa.
Bầu không khí vẫn như trước, không hề có bất cứ sự thay đổi nào chỉ vì một bữa ăn.
Khoảng cách cũng không xa lắm, vừa đến nơi Thang Tư Lan lập tức xuống xe, sau khi chào tạm biệt, cũng không nhìn đến phản ứng của Giang Hải Lâu đã xoay người đi vào chỗ tối phía trước.
Nơi chiếc xe dừng lại rất khéo để che giấu thân xe.
Chiếc xe màu đen được thiết kế khá khiêm tốn để tiện cho việc ẩn náu.
“Ông chủ.”
Cho đến khi bóng dáng người phụ nữ kia biến mất hồi lâu, Vân Mậu Lâm không thể không xoay người lại nhắc nhở.
Giang Hải Lâu thu hồi tầm mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phía trước, lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ: “Đi thôi.”
Tài xế rẽ ngoặt tay lái, lập tức hoà vào dòng xe cộ.
Thang Tư Lan vừa trở về ký túc xá đã vội vàng gửi tin nhắn cho Dương tổng giải thích tình hình bên ngày, nhưng không đề cập đến chuyện gặp phải Giang Hải Lâu.
Mà chỉ nói chạm mặt một vị khách quan trọng của Mục tổng, sau đó đi theo anh ta rời khỏi bữa tiệc.
Còn về phần Dương tổng nghĩ như thế nào không phải là chuyện cô có thể kiểm soát được.
Ngày hôm sau.
Thang Tư Lan đi xuống lầu thì đụng phải Ban Giai Giai ở trước cửa thang máy, dáng vẻ cô ta rất kỳ quái.
Thang Tư Lan quay trở về phòng.
“Vào đi.”
Ban Giai Giai bước vào với vẻ mặt thâm trầm, nhìn chằm chằm vào Thang Tư Lan với ánh mắt hằn học căm phẫn giống như đang nhìn kẻ thù.
Cô ta hỏi Thang Tư Lan với giọng điệu u ám: “Cô muốn thế nào?”
“Tôi thiếu một người trợ lý.”
“…”
Vẻ mặt của Ban Giai Giai giống như cô đang nói đùa với tôi sao?
Thang Tư Lan lười biếng dựa vào cạnh cửa, cười như không cười nhìn cô ta: “Đây là lựa chọn duy nhất của cô.”
“Không, tôi có thể chọn giết chết cô.” Ban Giai Giai lạnh lùng âm u nói.
“Nếu cô muốn chết thì hôm nay đã không xuất hiện ở chỗ này.”
“Cô chắc chắn tôi sẽ trở lại tìm cô thế sao?” Ban Giai Giai không tin thứ tà ma kia, thậm chí còn tìm bác sĩ riêng của Thang Tích Diễm tiến hành kiểm tra toàn diện, đương nhiên cô cũng không ngốc đến mức nói toạc ra chuyện của Thang Tư Lan, chỉ nói dạo gần đây thấy không được khoẻ trong người nên mới đi kiểm tra.
Tuy nhiên.
Bọn họ hoàn toàn không khám ra bất cứ điều gì cả.
Nhưng cơ thể cô thực sự xuát hiện một số cảm giác khác thường và những cảm giác tồi tệ đó khiến cô không thể phớt lờ được.
Thang Tư Lan nói đúng, cô sợ chết.
Cho nên hôm nay cô mới đến đây.
Thang Tư Lan chờ cô ta giãy giụa đấu tranh, không hề ép buộc.
Không lâu sau, cô chậm rãi mở miệng nói: “Bây giờ cô có thể giết chết tôi, sau đó cùng chết.”
“Cô…” Nằm mơ đi.
“Đó là điều kiện duy nhất có tôi.” Thang Tư Lan giơ tay làm ra động tác mời: “Chờ đến khi cô suy nghĩ kỹ càng rồi hẵng đến tìm tôi. Nhưng mà khi đó thuốc phát huy tác dụng sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu đấy.”
Sắc mặt Ban Giai Giai trắng bệch.
“Thang Tư Lan, cô thưc sự không sợ tôi sẽ nói tất cả những chuyện này cho cô ấy sao?”
“Tôi đã nói rồi, cô có thể nói.”
Chỉ cần cô có thể gánh chịu được hậu quả.
Ban Giai Giai nhận ra được sự đe doạ trong giọng điệu của cô, sắc mặt càng trở nên tái nhợt và không chút huyết sắc.
“Tôi sẽ suy nghĩ lại những gì cô vừa mới.”
Vừa dứt lời, Ban Giai Giai lại biến mất.
*
Công ty.
Thang Tư Lan nhướn này nhìn hai người trợ lý Thi Hoa tìm cho mình, không hiểu sự sắp xếp của anh ta lắm.
Nhìn ra sự nghi hoặc của Thang Tư Lan, Thi Hoa giải thích: “Đây là ý của Dương tổng, ông ấy muốn chọn cho một hai người trợ lý một nam một nữ.”
Thang Tư Lan xoa đầu: “Tôi không cần trợ lý nam.”
“Cô có thể sử dụng như một người vệ sĩ.”
Thi Hoa hoàn toàn không quan tâm cô có cần hay không: “Trước kia cậu ta đã từng tham gia quân ngũ nhưng bị thương nên không thể tiếp tục ở lại, sau khi xuất ngũ không tìm được công việc phù hợp, không thể cứ để cậu ta làm người gác cổng mãi thế được.”
Vừa nghe nói là quân nhân bị thương phải xuất ngũ, những lời nói vừa đến bên miệng của Thang Tư Lan đã bị nuốt vào trong.
Chẳng trách vừa nhìn đã thấy vô cùng nghiêm túc rắn chắc, khí chất trên người cũng không giống người thường, hoá ra là xuất thân từ bộ đội.
Ánh mắt vừa đơn thuần vừa tĩnh lặng.
Thang Tư Lan nghi ngờ Thi Hoa đang cố ý chỉnh đốn chàng trai này, giới giải trí này giống như một thùng nhuộm lớn, anh ta kéo một người hiền lành thuần khiết như vậy vào đó chẳng phải là muốn huỷ hoại người ta sao?
Ngoại hình còn rất ổn nữa.
“Bao nhiêu tuổi?”
Hàn Kỷ Quân đứng thẳng người, trả lời một cách cứng ngắc: “Hai mươi.”
“…”
Hoá ra còn lớn tuổi hơn cả cô.
Cô trợ lý đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn Hàn Kỷ Quân trước mắt mình, nhất thời quên mất mình đang ở trong trường hợp gì.
Thi Hoa ho khan một tiếng, chỉ vào nữ trợ lý nói: “Đây là Du Hi, sau này sẽ chịu trách nhiệm về cuộc sống hàng ngày của cô.”
Thang Tư Lan qua loa lấy lệ gật đầu.
“Ngay mai phía bên đạo diễn Hồng sẽ bắt đầu công việc, tôi sẽ giảm bớt lịch trình mấy ngày tới, cuộc phỏng vấn của cô với Úc Cảnh Nhuận trước đó rất thành công!” Thi Hoa rất vui mừng: “Đây là bước đầu tiên để thay đổi hình tượng của cô, đặc biệt là bộ phim hình sự lần này, cô nhất định phải giành được một giải thưởng nào đó.”
“…” Nghe như thể tự trao thưởng cho chính mình vậy.
“Bây giờ cô chỉ cần toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc của mình, không cần làm bất cứ chuyện gì khác. Còn nữa, đưa điện thoại của cô cho tôi, tôi sẽ giúp cô quản lý weibo và những thứ khác, tôi sợ cô sẽ làm ra những chuyện điên rồ…”
“… Trong điện thoại có mấy thứ quan trọng.”
“Còn gì quan trọng hơn sự nổi tiếng của cô nữa!” Thi Hoa đứng dậy gầm rống, mặc kệ Thang Tư Lan muốn hay không cũng phải nộp điện thoại lên.
Thang Tư Lan không còn cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng che giấu một số thứ quan trọng.
Thi Hoa cầm điện thoại của cô rồi đăng nhập vào các ứng dụng như Weibo, khi nhìn thấy cảnh tượng ảm đạm trong đó lại không thể nói nên lời.
Người này chẳng biết hoạt động lăng xê mình gì cả.
Chẳng lẽ không biết fans chính là tiền đề để trở nên nổi tiếng sao?
Sau đó Thang Tư Lan sống một cuộc sống không thể chạm vào điện thoại di động. Thi Hoa là một người đại diện nghiêm khắc, những nghệ sĩ trải qua sự dẫn dặt của anh ta không ai là không nổi tiếng.
Lúc mới bắt đầu anh không quan tâm lắm nên mới để cô tự sinh tự diệt rồi dẫn đến cục diện như bây giờ.
Sau này sẽ có việc cho Thang Tư Lan bận rộn rồi đây.



