“Thang tiểu thư nào?”
Giọng nói từ tính hùng hậu đặt trong hoàn cảnh bình thường thì rất dễ nghe.
Bố Dư biết người lòng dạ độc ác như Giang Hải Lâu đang yên đang lành lại hỏi những câu này thì chắc chắn không phải vì tò mò.
Phó tổng Trình bị giọng nói đột ngột kia dọa sợ tới mức khẽ run rẩy.
“Ông chủ chúng tôi hỏi ông đấy.”
Vân Mậu Lâm lạnh mặt, nhìn chằm chằm vào bố Du và phó tổng Trình như Diêm Vương đòi mạng.
Chân phó tổng Trình mềm nhũn, suýt chút nữa xấu mặt.
“Là… là Thang tiểu thư.”
“Họ tên.”
Tuy mặt mũi Vân Mậu Lâm tuấn tú nhưng dù sao vẫn mang theo vẻ độc ác ăn thịt người.
Anh ta nghiêm mặt hổ chất vấn, vị phó tổng Trình kia cũng lắp bắp luôn.
“Thang… Tư Lan…”
“Chậc!”
Đôi con ngươi u ám của Vân Mậu Lâm thoáng qua chút cười trên nỗi đau của người khác!
Người đàn ông ngồi trên xe lăn nhấc mắt, ra lệnh cho Vân Mậu Lâm.
Vân Mậu Lâm đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ để một hai người lên tầng mười lăm xem tình hình. Về phần hai vị này thì Giang Hải Lâu không nói gì nên anh ta không quan tâm.
Bố Du nhìn hai vệ sĩ vào thang máy, không coi sự tồn tại của họ vào đâu thì cau chặt mày.
Giang Hải Lâu định làm gì?
Vân Mậu Lâm đi tới cạnh Giang Hải Lâu, cúi người xuống, làm một động tác cắt cổ đầy tàn nhẫn: “Ông chủ, có cần…”
Bố Du và phó tổng Trình trừng lớn mắt!
Kiêu ngạo quá rồi!
Giang Hải Lâu ngay cả mí mắt cũng lười phải nhấc lên.
Vân Mậu Lâm biết ông chủ nhà mình không định nhúng tay vào. Có điều hai vị này da phải căng chút rồi.
Anh ta quét ánh mắt thông cảm qua bố Du và phó tổng Trình, đẩy xe lăn đi vào trong.
Bố Du và phó tổng Trình cùng thở phào nhẹ nhõm, đều cho rằng người đàn ông ngồi trên xe lăn này chỉ thực sự tò mò mà hỏi một câu thế thôi.
Hai người họ vào thang máy, đi tới tầng bảy thì thấy mấy vị đối tác đã say. Bố Du đưa mắt ra hiệu cho phó tổng Trình, gọi vài người dẫn các đối tác lên tầng mười lăm.
Tầng mười lăm không có tiếng động gì. Lúc phó tổng Trình đi xuống báo cáo với bố Du thì trái tim bố Du rơi xuống.
Giang Hải Lâu bỗng nhiên hỏi một câu như vậy khiến anh ta rất lo lắng.
Người như Giang Hải Lâu sao có thể tùy tiện nhúng tay vào bàn tiệc bẩn thỉu này.
“Sắp xếp xong xuôi thì tìm phóng viên chờ sẵn, nhất định phải chụp cho rõ.”
“Du tổng yên tâm. Tôi sắp xếp toàn là phóng viên sở trường chụp ảnh! Có cần đi xem chỗ Tần gia không?” Phó tổng Trình khom người tiễn bố Du ra khỏi cửa chính hộp đêm, cười nịnh nọt hỏi.
Bố Du đứng trước xe, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Sau này vẫn còn có cơ hội.”
Vị kia cũng đã đi vào, chắc chắn mình không có cơ hội.
Biết không thành còn đi đụng vào xui xẻo không phải là phong cách làm việc của Du Thị ông ta.
Phó tổng Trình nhìn theo bố Du lên xe mới xoay người quay lại hộp đêm, đi sắp xếp người dẫn đám đạo diễn Hồng đi.
*
Thang Tư Lan nằm trên giường lớn ở khách sạn, trong đầu toàn là cảnh tượng nhìn thấy ngoài hộp đêm.
Sao Giang Hải Lâu lại xuất hiện ở đó?
Vì Diệp Yến Lan?
Nhớ tới trước kia lúc theo đuổi mình, anh toàn chủ động để lộ hành tung.
Tuy có sắp xếp người xóa sạch dấu vết những nơi anh đã đi qua nhưng vẫn thấy rất rõ ràng.
Lần này, e rằng vì người đẹp mà anh đã bắt tay vào hành động rồi!
Cô đè lên vị trí trái tim.
Sao cảm thấy hơi ê ẩm?
Phù!
Cô lật người lên như cá chép, nhanh nhẹn bò xuống giường.
Phóng về phía phòng tắm.
Cô vốc nước lạnh lên rửa mặt. Luồng khí nóng cuối cùng cũng bị dập tắt.
Thứ đồ chơi này thật là mãnh liệt.
*
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa phòng đánh thức Thang Tư Lan đang ngủ say trên giường. Cô lại lật người lên như con cá chép, gọn gàng linh hoạt đi dép lê, bước nhanh hai bước ổn định cơ thể.
“Cốc cốc…”
Cửa phòng vẫn đang bị gõ vang.
“Tới đây. Gọi hồn à.”
Thang Tư Lan nhìn từ mắt mèo ra ngoài, thấy Ban Giai Giai nhếch nhác không chịu nổi đang đứng ngoài hành lang, đôi môi mỏng quyến rũ vẽ ra một đường cong kinh người.
Cửa vừa mở ra, Ban Giai Giai trợn mắt tới gần…
“Chuyện gì?”
Thang Tư Lan vừa mới ngủ dậy, hai tay khoanh trước ngực, tựa vào cạnh cửa, nhấc mí mắt lên, có luồng sát khí thanh tuyệt lạnh lùng đẹp đẽ đập vào mặt.
Ban Giai Giai hít sâu một hơi, ép làn sóng dữ đang cuồn cuộn lại.
“Cô… tối qua cô trở về thế nào?”
Lời này hỏi tới nghiến răng nghiến lợi.
Thang Tư Lan rũ mắt, uể oải chọc người!
Giọng điệu cô lạnh nhạt: “Say nên không biết.”
“Tôi đưa cô…” Câu nói đầy lửa giận ngút trời kia bỗng im bặt.
Thang Tư Lan hé mắt: “Dẫn tôi làm sao?”
“Không…” Mặt Ban Giai Giai âm u, nén giận tiếp: “Đừng xem tin tức hôm nay.”
Dứt lời, cô ta xoay người vội vàng chạy.
Thang Tư Lan cười khẩy qua mũi, xoay người về phòng rửa mặt.
Hôm nay bầu không khí của đoàn làm phim rất đè nén.
Bước vào trường quay. Thang Tư Lan thấy đạo diễn Hồng đang hút thuốc, ngồi ủ ê trước máy quay phim.
Sáng sớm đã hút thuốc, hẳn tin tức hôm qua rất lớn!
Thang Tư Lan khởi động điện thoại đã sạc đầy pin, không đếm xỉa gì tới mấy tin tức rác rưởi, lướt xem weibo.
Khi thấy hotsearch, khóe môi cô hiện lên sự lạnh nhạt lờ mờ.
Tấm ảnh đầu đề chính là sự kiện lớn về trợ lý Ban Giai Giai náo động một thời.
Tuy đám Diệp Yến Lan không được đề cập tới nhưng vẫn bị phóng viên chụp được cảnh đám người ra khỏi hộp đêm, nhếch nhác tránh né ống kính.
Lần này danh tiếng của đạo diễn Hồng đã có vết nhơ rồi.
Thảo nào ông ta lại có vẻ mặt u sầu, sáng sớm đã hút hết điếu này đến điếu kia.
Rất nhiều người trong đoàn làm phim không biết đại diễn Hồng bỗng nhiên dẫn mấy vị vai chính ra ngoài làm gì. Mãi cho tới hôm nay đọc tin tức mới mới bừng tỉnh hiểu ra.
Lúc này, họ quẳng ánh mắt kỳ lạ về phía đạo diễn Hồng.
Đạo diễn Hồng thực sự hối hận vì đã đồng ý với nhà họ Du.
Quá độc ác.
Vậy mà lại sắp xếp phóng viên qua đó. May mà chỉ bắt được trợ lý nhỏ bên cạnh Thang Tư Lan tại chỗ. Nếu không việc này khó mà yên ổn vượt qua được.
Bây giờ các công ty của các diễn viên đang huy động lực lượng của phòng quan hệ xã hội giải quyết tình hình giúp họ.
Thang Tư Lan biết hôm nay không quay được nên chào hỏi những diễn viên có mặt ở đây rồi yên lặng ngồi chờ trong ghế.
Ánh mắt đạo diễn Hồng vẫn nhìn về phía cô, cô cũng không để ý, chỉ say sưa lướt di động.
*
“Rắc!”
Cái kính trên bồn rửa tay bị một đôi bàn tay trắng như phấn đánh nát, máu tươi văng xung quanh lớp thủy tinh.
Trong kính thủy tinh vỡ nát chiếu ra một khuôn mặt nanh ác.
Ban Giai Giai một tay cầm di động, không còn sự nhút nhát ngày xưa mà đôi mắt đã tràn đầy ngang bướng tức giận.
“Xin lỗi, tôi làm hỏng rồi.”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói lạnh lùng của phụ nữ: “Cô làm tôi thất vọng quá, chút chuyện nhỏ cũng làm không tốt, còn suýt nữa làm mình ở tù.”
“Tôi sẽ lấy công chuộc tội. Có điều những phóng viên kia phải phiền cô giải quyết giúp tôi.”
“Tôi có thể xử lý những tin tức trên mạng giúp cô nhưng cô đừng để tôi thất vọng. Tôi vẫn đang quan sát cô đấy.”
Giọng nữ lạnh như băng ngừng bặt theo tiếng tút tút.
Ban Giai Giai lắc lắc bàn tay bị thương. Sự đau đớn khiến cô ta ghi nhớ lần này mình đã phạm sai lầm một cách rõ ràng hơn.
Lần sau!
Tuyệt đối sẽ không tái phạm!
Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, cô ta vẫn nghi ngờ Thang Tư Lan.
Vì cố ý tránh nên camera phòng 1156 đã bị phá hỏng. Muốn tìm bằng chứng sau đó là không có cách nào.
Mối thù này nhất định cô ta sẽ trả lại!
*
Lúc này, trụ sở chính của công ty Du Thị, bố Du cầm điện thoại, suýt chút nữa thì đập luôn.
Vì một ngôi sao nhỏ mà bày ra một ván cờ thế nhưng để người ta tránh được, còn náo loạn ra quạ đen lớn như thế, thực sự là buồn cười. Không có tài cán gì, mất mặt!
Phó tổng Trình cúi đầu xuống, thừa nhận lửa giận bố Du phóng tới, không dám nói một lời.
“Du tổng, có phải… vị kia?”
Phó tổng Trình nuốt một ngụm nước miếng, đầu bỗng sáng suốt, nghĩ tới Giang Hải Lâu lên tiếng hỏi.
Bố Du lập tức lắc đầu phác bác: “Camera ở tầng mười lăm cho thấy người của anh ta không lên tầng mười lăm mà ra ngoài.”
Phó tổng Trình bị ánh mắt của bố Du nhìn chằm chằm tới mức da đầu tê rần, không dám đoán bậy nữa.



