Skip to main content

Trang chủ Phu Nhân Đại Boss Có Chút Tàn Nhẫn Chương 29: 29

Chương 29: 29

3:32 chiều – 18/08/2025

Gây ra tin tức loạn thất bát tao này, bố Du không thể không tạm thời bớt lại.
Ông ta còn phải quay ra giải thích ngọn nguồn với đạo diễn Hồng.
“Du tổng, tôi lăn lộn trong giới giải trí nên quý trọng danh dự của mình hơn các ông nhiều.”
Trong trường quay, đạo diễn Hồng nhận được điện thoại bố Du gọi tới, cười khẩy đầy khinh miệt, trả lời một câu.
Đầu bên kia điện thoại, bố Du cứng đờ, tỏ vẻ có thể hiểu được.
Sau sự việc lần này, ông ta không lấy lại được ân huệ mà còn nợ đạo diễn Hồng.
Mặt bố Du lạnh lùng, cúp điện thoại, đôi con ngươi lạnh như hồ sâu.
Phó tổng Trình thấy vẻ mặt này của bố Du thì trái tim đầy bất an: “Du tổng, chẳng qua chỉ là một ngôi sao nhỏ, có gì mà khó ăn nói với chỗ đạo diễn Hồng thế.”
Bố Du vẫn đang trầm mặt.
“Người bên kia thấy vị Thừa thiếu của Tần gia rất thân thiết với cô ta.”
Vị Thừa thiếu kia chính là cháu trai của Tần gia ở tầng mười.
Phó tổng Trình hít sâu một hơi, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ chuyện tối qua là do người phía bên Tần gia can thiệp?”
Nếu là đúng thì chuyện này rắc rối rồi!
Trong lòng bố Du cũng nghĩ thế.
Ông ta cũng từng tìm cách để con trai mình tới gần vị Thừa thiếu này.
Nhắc tới cũng thật khéo.
Sở thích của con trai và cháu trai Tần gia khá hợp nhau…Tuy sở thích này khiến người ta nổi điên.
Cũng coi như có cùng sở thích.
Tuy Tần Bạc Thừa còn trẻ nhưng từng duyệt vô số phụ nữ, thủ đoạn cũng kế thừa của người bố kia.
Có ông nội mạnh mẽ là Tần gia chắn trước mặt, Tần Bạc Thừa không phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa à?
Người Thừa thiếu xem trọng thì người khác không được dính vào.
Chờ anh ta chán thì muốn làm gì cũng được.
Cho nên hai người mới có suy đoán như thế.
*
Thang Tư Lan chờ đạo diễn Hồng đặt điện thoại xuống mới đi qua: “Đạo diễn Hồng, chuyện tối hôm qua…”
Mặt đạo diễn Hồng u ám, khoát tay: “Không liên quan gì tới cô.”
“Dù gì Ban Giai Giai cũng là trợ lý bên cạnh tôi, tôi cũng có một phần trách nhiệm. Tôi xin lỗi vì đã để đoàn làm phim chịu chuyện lớn như thế.”
Ánh mắt nghi ngờ của đạo diễn Hồng dừng trên vòng eo nhỏ đang khom xuống của Thang Tư Lan, khoát tay: “Lần này là lỗi từ phía tôi.”
Nếu không phải ông ta đồng ý với nhà họ Du thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế.
“Hôm nay…”
“Mấy ngày này tất cả mọi người rất cố gắng.” Đạo diễn Hồng hút hết điếu thuốc rồi dụi đi: “Các cô cũng rất vất vả. Thả lỏng mấy ngày trước đã rồi quay lại.”
Đây là ngừng quay?
Mấy diễn viên chính vừa đi tới nghe thấy cũng sững sờ.
Sau đó họ hiểu ra.
Xảy ra chuyện như thế, cần một giai đoạn để làm dịu.
Tất cả mọi người nhận được thông báo mới, vừa hay dùng dịp này để sắp xếp lại thời gian.
Tin đồn trên mạng đã có bộ phận quan hệ công chúng của công ty khống chế, sẽ không để xảy ra tình trạng hỗn loạn.
Đạo diễn Hồng dặn dò, tất cả mọi người thu dọn thật nhanh, rời khỏi đoàn làm phim.
Chỉ còn lại Thang Tư Lan đi sau cùng.
Cửa phòng khách sạn bị gõ vang. Thang Tư Lan thấy Diệp Yến Lan đã dọn xong đang đứng ngoài cửa phòng mình: “Tiền bối Diệp.”
Diệp Yến Lan cầm kính râm trên tay, mặc bộ váy dài màu xám, bên ngoài khoác một cái áo khoác dài màu kem khiến sự xinh đẹp của toàn thân cô ta càng nổi bật hơn, sáng chói hơn.
Có khí phách của ngự tỷ!
“Có một chương trình truyền hình tạp kỹ, muốn mời cô làm khách mời.”
“Ý tiền bối Diệp là…”
“Đây là danh thiếp của tôi, nghĩ kỹ thì gọi cho tôi, thời gian là bảy giờ tối mai.”
Cô ta đưa danh thiếp qua, đeo kính râm lên, đi vào thang máy bên cạnh.
Không biết Ban Giai Giai đứng nhìn về phía này ở đầu hành lang từ khi nào.
Diệp Yến Lan vừa đi, cô ta đã cúi đầu đi tới trước mặt Thang Tư Lan.
Thang Tư Lan liếc qua thì thấy trên tay cô ta băng bó, cau mày.
“Tôi…”
“Ốm à?”
Ban Giai Giai lắc đầu.
“Đừng cố gắng chống đỡ. Ốm thì đi về nghỉ trước, bên này đã ngừng quay. Phía tôi cũng tạm thời không cần dùng tới cô.”
“Tôi không sao, Tư Lan, để tôi đi theo đi. Trong khoảng thời gian này tôi cũng không biết đi đâu.”
Dáng vẻ Ban Giai Giai như thể không có việc gì, nhìn Thang Tư Lan.
Thang Tư Lan nhìn cô ta một cái thật sâu, giọng lạnh nhạt: “Tùy cô.”
*
Đinh Tú Huệ lại gọi điện thoại cho cô.
Ngồi trong xe taxi, Thang Tư Lan hơi bực bội, nói qua quýt: “Tôi biết, sẽ cẩn thận, cảm ơn dì đã quan tâm.”
“Con đấy, đúng là khiến trái tim người ta tan nát.” Đinh Tú Huệ thở dài bất đắc dĩ, cực kỳ giống bề trên đang quan tâm bề dưới.
Thang Tư Lan híp mắt: “Gần đây sức khỏe dì thế nào ạ? Tôi quen một bác sĩ Đông y, y thuật rất giỏi. Có cần tới khám không?”
Đinh Tú Huệ thể hàn, cơ thể rất dễ đau nhức.
Thang Tư Lan bỗng nhắc tới chuyện này khiến Đinh Tú Huệ bên kia điện thoại sửng sốt, híp mắt, cười như không, nói: “Không cần. Bố con đã mời một bác sĩ Đông y rất giỏi cho dì. Dì đang điều trị đấy.”
Thang Tư Lan nở nụ cười: “Vẫn là bố đối xử tốt với dì.”
Đinh Tú Huệ cảm thấy lời này dễ nghe nhưng lại hơi lạ lùng, nói tiếp với Thang Tư Lan vài câu rồi cúp máy.
Ban Giai Giai ngồi bên cạnh vẫn luôn quan sát hành động của Thang Tư Lan.
Thấy cô không có gì khác thường, cô ta trầm mặt nhớ tới chuyện của mình.
Chắc chắn chuyện trên mạng không thoát khỏi liên quan tới Thang Tư Lan.
Có điều khổ nỗi không lấy được chứng cứ, không tiện nắm đằng chuôi, chỉ có thể đi theo bên cạnh để tìm cơ hội.
Ban Giai Giai nghi ngờ Thang Tư Lan giả ngu.
Chắc chắn là cô biết gì đó.
Thang Tư Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, con ngươi đen nhánh đang dừng trên dòng xe cộ đằng xa.
Một chiếc xe màu đen có rèm che quen thuộc lướt qua mắt cô. Khuôn mặt nghiêng lạnh lùng bên trong cửa kính xe đập vào mắt qua cái liếc mắt, trái tim hơi đập loạn.
Là anh!
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Ăn cơm.”
Thang Tư Lan liếc qua một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Ban Giai Giai hít một hơi thật sâu. Bây giờ cô ta là người nổi tiếng ầm ầm, cứ vậy đi ăn cơm…
“Tìm chỗ yên tĩnh một chút.”
Đôi môi mỏng động đậy như có như không.
Ban Giai Giai cắn răng gật đầu: “Cảm ơn.”
Mình xảy ra chuyện mà còn phải cảm ơn đối phương, đúng là rất bực tức.
Thang Tư Lan đặc biệt chọn một chỗ yên tĩnh xa hoa. Cô vừa ngồi xuống, nhìn qua cửa kính thủy tinh từ lầu hai thì thấy một bóng xe.
Mí mặt không thể không giật!
Trùng hợp như vậy!
Lại đụng phải?
Anh tới đây ăn cơm?
Thang Tư Lan cau mày, đang định không đếm xỉa gì tới thì thấy có một chiếc xe màu trắng chạy tới chỗ chiếc xe đậu lại.
Một cô gái rực rỡ như ánh mặt trời đi xuống từ trên xe.
Là Diệp Yến Lan vừa rời khỏi khách sạn.
Thang Tư Lan hừ mũi.
Thì ra là tới để gặp người đẹp!
Ban Giai Giai phát hiện ra vẻ mặt kỳ lạ của Thang Tư Lan thì nhìn theo tầm mắt cô xuống dưới. Cô ta thấy xe Diệp Yến Lan chặn trước một chiếc xe màu đen, lúc này đang phong tình vạn chủng tới gần chiếc xe đó, nụ cười trên mặt không chê vào đâu được.
“Đó là…”
“Ăn xong rồi đi về trước đi. Tôi còn có việc.”
Thang Tư Lan hờ hững cắt lời cô ta.
Mắt Ban Giai Giai lóe lên, trong lòng có thứ gì đó đang nhảy nhót.
Thang Tư Lan cau mày, thu vẻ mặt khi Ban Giai Giai cúi đầu xuống vào trong mắt.
Ban Giai Giai biết rát rõ chuyện giữa mình và Giang Hải Lâu.
Cô híp đôi mắt đen nhánh, liếc mắt lần nữa xuống lầu.
Cô thấy Diệp Yến Lan cúi người xuống, đưa phong cảnh trước ngực tới gần cửa sổ xe, khóe môi cong lên thành nụ cười quyến rũ.
Đây là định quyến rũ người ta trên đường!
Thang Tư Lan bỗng cảm thấy rất khó chịu. Đặc biệt là khi cô thẩy cửa kính xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt ác liệt lạnh lùng tuấn tú thì cô ước gì có thể đóng cửa sổ xe lên thay anh.