Một giọng nữ quen thuộc mang theo ý cười truyền tới từ trong bếp. Đôi con ngươi đen láy của Thang Tư Lan càng híp lại hơn.
Thang Tích Diễm bưng một tách trà còn bốc khói trong tay, Thân hình cao gầy phối với một bộ váy duyên dáng màu lam càng nổi bật sự xinh đẹp xuất sắc của cô ta!
Giữa hai hàng mày như núi xa xinh đẹp tuyệt trần lờ mờ tản ra sự dịu dàng. Ngay cả khuôn mặt tinh tế cũng có nụ cười thản nhiên, toàn thân khiến người ta có ấn tượng tốt cực kỳ thân thiết.
Thang Tư Lan thấy thế, mặt mày càng đầy ý cười hơn.
Bộ dạng vui vẻ như thể gặp người thân mấy năm không về nhà vậy!
Ánh mắt Thang Tư Lan lạnh như băng, hờ hững đứng đó nhìn người một nhà này diễn.
“Một lúc nữa anh cả cháu mới về, dì bảo phòng bếp chuẩn bị món cháu thích ăn nhất.” Một bóng dáng khác đi vào từ cửa bên, mặc một bộ đồ đầy trí thức, cũng cười dịu dàng như Thang Tích Diễm.
Đây là vợ cả của bố Thang Chinh, Đinh Tú Huệ.
“Không biết em dẫn theo bạn về…” Thang Tích Diễm không phát hiện được Thang Tư Lan che đi ý lạnh trên người, đi tới, vô cùng thân thiết nói tiếp: “Không trách chị về muộn chứ?”
“Sao có thể?”
Thang Tư Lan cong môi lên, cười dối trá hạ bút thành văn.
Thang lão phu nhân ho nhẹ.
Đinh Tú Huệ vội hỏi: “Ngày mai là ngày mừng thọ bà nội cháu, trong nhà đã chuẩn bị váy lễ phục xong cả rồi. Tới lúc đó những người trong Nam Thành cũng sẽ tới nhà chúc thọ. Nếu cháu cảm thấy gò bó thì tới lúc đó đi theo chị cháu là được.”
Thang Tư Lan liếc xéo về phía Thang Tích Diễm, đôi môi mỏng như dao gọt giật một cái, gật đầu.
“Lần này từ bên ngoài về, vừa hay mang cho em ít đồ. Tư Lan, đi theo chị lên đây.”
Thang Tích Diễm vẫy tay với Thang Tư Lan, sau đó xoay người đi lên lầu.
Thang Tư Lan đi lên theo.
Trên hành lang lầu hai chỉ có tiếng bước chân nặng nề của hai người, không ai mở miệng nói chuyện.
Tới cửa, Thang Tích Diễm bỗng ngoảnh lại: “Đúng rồi, còn nhớ Du thiếu lần trước gặp không?”
Thang Tư Lan cau mày.
Du Minh Dương, một tên playboy chính hiệu, cùng một kiểu với Tần Bạc Thừa.
Hai người này có tiếng nói chung.
Trước đó, Thang Tích Diễm chào hàng mình trước mặt vị Du thiếu kia không ít, thậm chí có cảm giác ước gì mình tới nhà họ Du vậy.
Nhà họ Du và nhà họ Thang có mối liên hệ lợi ích. Nghe nói công ty bảo vệ bây giờ của Thang Tích Diễm có hợp tác với bên nhà họ Du, ngấm ngầm làm vài mối mờ ám.
Nếu có thể mượn cách thông gia để lấy được nhiều lợi ích từ trên người đối phương hơn thì nhà họ Thang rất sẵn lòng.
Dù là gặp dịp thì chơi với Thang Tư Lan thì nhà họ Thang cũng gật đầu đồng ý.
Chỉ cần có thể mang tới lợi ích cho nhà họ Thang.
Kiếp trước, chẳng phải họ đều làm thế sao?
Thang Tư Lan đứng trước mặt Thang Tích Diễm, khóe môi cong lên thành một nụ cười mỉm: “Du thiếu à? Nhớ chứ.”
“Ngày mai anh ta cũng sẽ tới. Em cũng là một thành viên trong gia đình, tới lúc đó thay thế người nhà tiếp đãi cho tốt, cũng xoa dịu chút không vui lần trước giữa các em, coi như là giúp chị có được không?”
Mắt Thang Tư Lan lạnh đi nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì: “Tôi sẽ tiếp đãi Du thiếu thật tốt.”
Thang Tích Diễm cười hài lòng, mở cửa: “Vào xem quà chị chọn cho em đi!”
Thang Tích Diễm đưa cho cô một bộ váy trắng số lượng có hạn.
Thang Tư Lan thấy thì chỉ nói một câu cảm ơn chứ không có vẻ thích thú.
Thang Tích Diễm đi xuống lầu với Thang Tư Lan, không kiềm được mà quan sát cô.
Cảm giác lần này về nhà Thang Tư Lan có thay đổi một chút.
Thang Chinh và Thang Gia Luân về cùng nhau.
Thanh Chinh là người đàn ông nghiêm túc nói năng thận trọng, khí chất có mấy phần giống Thang lão phu nhân.
Thang Tư Lan chuyển tầm mắt từ trên người Thang Chinh sang Thang Gia Luân. Thang Gia Luân gia nhập vào công ty đã trưởng thành chững chạc hơn, hình cao gầy, ngũ quan thanh nhã lộ ra mấy phần trí thức.
Lúc hàng lông mày lưỡi mác hếch lên hơi có cảm giác sắc bén.
Thấy hai người Thang Tư Lan đi từ trên lầu xuống, anh ta kết thúc chủ đề đã nói xong với Thang Chinh, nở nụ cười ôn hòa: “Nếu không phải ngày sinh nhật của bà nội thì e rằng em không về đâu.”
“Anh cả.”
Thang Gia Luân gật đầu với cô, nói tiếp: “Lần đầu tiên thấy em dẫn bạn về nhà!”
“Chỉ là trợ lý mà thôi.”
Thang Tư Lan nhìn về phía Ban Giai Giia đang mất tự nhiên, đầy bất an.
Thang Chinh nghiêm túc, nghiêm mặt ngồi trên sô pha nói chuyện với bà cụ, cũng không thèm để ý tình hình bên này.
Sau bữa cơm tối.
Thang Tư Lan về phòng, tắm xong nằm trên giường, cả người khó chịu.
Cái giường đã ngủ mười năm ở kiếp trước, kiếp này nằm kiểu gì cũng thấy khó chịu.
Cô mở cửa, ra ngoài hành lang ngắm cảnh.
Một bóng dáng lướt qua cửa. Thang Tư Lan đứng trước khe cửa, cong đôi môi mỏng.
Ban Giai Giai rất khéo léo lách vào phòng Thang Tích Diễm, đóng cửa thật chặt.
Khoảng mười phút sau, Ban Giai Giai đi ra, giả vờ như ra cửa tìm nước uống, trong tay còn cầm một ly nước lọc.
Thang Tư Lan bỗng nhiên mở cửa khiến Ban Giai Giai vừa hay đi ngang giật nảy mình, suýt chút nữa ném cái ly trên tay đi.
Thang Tư Lan híp mắt nhìn hành động rất nhỏ của cô ta, đó là đề phòng nên chuẩn bị trước.
Các giác quan của Thang Tư Lan trở nên vô cùng nhạy bén trong khoảnh khắc đó. Đôi con ngươi đen nhanh nhìn Ban Giai Giai trước mặt chăm chú.
“Cô… cô làm tôi sợ giật cả mình.”
“Làm việc trái với lương tâm sao?” Thang Tư Lan cười như không cười.
Ban Giai Giai bối rối lắc đầu: “Tôi đâu có làm gì. Có điều, tôi chưa từng ở biệt thự đẹp như thế… rất không quen.” Dứt lời, cô ta luống cuống gãi đầu.
Thang Tư Lan cười nói: “Sau này sẽ có nhiều cơ hội ở biệt thự như thế hơn.”
Vẻ mặt Ban Giai Giai đầy nghi ngờ nhìn cô.
“Thôi, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải đối phó.”
Thang Tư Lan đóng cửa lại, mắt lập tức lạnh đi.
Quả nhiên Ban Giai Giai là người của cô ta.
Lúc cô nhìn thấy chiếc xe kia ở bên ngoài đã nghi ngờ.
Kiếp trước vậy mà mình không phát hiện, rốt cuộc là vì sao?
Cô cũng không nghĩ kiếp trước mình ngu ngốc như vậy.
Trở lại năm mười tám tuổi, cô chỉ tưởng mình trải qua nhiều chuyện như thế nên mới nhạy cảm như vậy.
Bây giờ nghĩ lại dường như cũng không phải thế.
Mức độ nhạy cảm của mình càng ngày càng mạnh, ngay cả thân thủ cũng càng lúc càng tốt dần theo quá trình quay, như thể đã thức tỉnh vậy.
Hôm sau.
Từ sáng sớm nhà nhà họ Thang đã bắt đầu ồn ào. Thang Tư Lan xuống lầu lúc bảy giờ.
Trong nhà toàn là người giúp việc đang vội vàng sắp xếp.
Các chủ nhân cũng không ở nhà.
“Tư Lan tiểu thư, đại tiểu thư đã dẫn trợ lý của cô ra ngoài, nói là cô dậy thì cùng đi tới tiệm thẩm mỹ làm tóc. Dù sao cô cũng là người nhà họ Thang, vẫn phải có sự phô trương.”
Thím Hồng đưa danh thiếp cho Thang Tư Lan, không định phái xe đưa cô đi qua đó, dáng vẻ lạnh nhạt.
Thang Tư Lan nhận tấm danh thiếp, liếc nhìn địa chỉ trên đó, xoay người ra cửa.
Thím Hồng thấy Thang Tư Lan đi xa thì cau mày. Không người giúp việc nào trong nhà thích Thang Tư Lan cả.
Thang Tư Lan ra cửa, gọi xe. Vào lúc này đường ở Nam Thành đang tắc, dân công sở đều chen chúc đi làm vào lúc này khiến xe của Thang Tư Lan vẫn bị kẹt giữa đường không nhúc nhích được.
Cô kiên nhẫn tựa vào cửa kính xe, nhìn đám người vội vàng xao động bên ngoài.
Phía đối diện, một chiếc xe màu đen có rèm che từ từ đi về phía trước, vô cùng khiêm tốn trong đống xe.
Cửa sổ xe nửa mở, người ngồi phía sau lộ ra nửa cái đầu.
Thang Tư Lan liếc mắt một cái, khó mà thu hồi tầm mắt.
Giang Hải Lâu.
Cô vốn không nghĩ nhiều, ném tiền cho tài xế rồi vội vàng mở cửa xe đi ra ngoài. Tài xế khó xử kêu vài tiếng.
Xe đằng sau thấy có người bước xuống xe thì động tác bấm còi mạnh hơn.
Thang Tư Lan vượt qua lan can, đuổi theo chiếc xe màu đen kia, suýt chút nữa thì bị cảnh sát giao thông chặn lại.
Trong xe.
Vân Mậu Lâm liếc người đàn ông ngồi ghế sau từ ghế phụ: “Hình như là Thang tiểu thư ở đằng sau. Anh có muốn dừng xe không?”
Người đàn ông lạnh lùng ngồi ngay ngắn trên vị trí ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, không nói không rằng như thể không nghe thấy người ngồi trước nói gì.
Vân Mậu Lâm nhún vai: “Nhỡ may xảy ra chuyện, ông chủ sẽ hối hận.”
“Cậu nói nhiều quá.”
Giọng người đàn ông thuần hậu lại xen lẫn chút lạnh lẽo.
Vân Mậu Lâm ngậm miệng.
Thang Tư Lan bước nhanh đuổi theo khiến người đi đường quẳng ánh mắt khác thường theo.
Nhưng cô mặc kệ rồi.
Đuổi cũng đã đuổi, sẽ không dừng lại.
Giang Hải Lâu tức giận thật cũng được, giả cũng được.



