Skip to main content

Trang chủ Phu Nhân Đại Boss Có Chút Tàn Nhẫn Chương 17: 17

Chương 17: 17

6:41 chiều – 17/08/2025

Một chiếc điện thoại màu đen hiếm có, xa xỉ được một bàn tay với những khớp xương rõ ràng cầm lên, ấn mở mật khẩu trên màn hình.
Khung tin nhắn xuất hiện mấy tấm ảnh chụp rõ nét, có những cảnh quay đánh nhau kịch liệt, một số nhếch nhác chật vật, cũng có sắc bén, tấm cuối cùng lại khiến đôi mắt u ám, sâu thẳm, hẹp dài của người đàn ông híp lại, vừa thần bí vừa nguy hiểm.
“Ông chủ.”
Người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo rộng màu xám gập tay khom người, cầm một chiếc khăn lông màu trắng, đảo mắt một cái rồi nghiêm túc đi bước vào.
Giang Hải Lâu đặt úp điện thoại di động trong tay xuống bàn, nhướn mày sắc, giọng điệu không có bất cứ cảm xúc nào: “Bên ngoài có chuyện gì?”
Lúc nãy, bên ngoài cổng lớn thấp thoáng vang lên tiếng ồn ào gì đó.
Mã Tam Lập, quản gia luôn kề cận Giang Hải Lâu, đưa chiếc khăn trong tay cho anh: “Là mợ cả của dòng chính đưa người cháu trai bị thương đến đây khóc lóc mấy tiếng, đã đuổi đi rồi ạ.”
Hai hàng lông mày anh tuấn của Giang Hải Lâu nhíu chặt: “Đến đây làm ầm ĩ, đánh gãy chân rồi ném ra ngoài.”
“Bọn họ sẽ không đến đây nữa đâu, ông cả sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nữa.”
Tầm mắt của Mã Tam Lập rơi vào chiếc điện thoại di động trên bàn, bình thản rời đi, nói: “Lần trước sau khi rời đi, Diệp tiểu thư vẫn không liên lạc với ngài…”
Giang Hải Lau vứt khăn lông đi, hai tay khống chế độ mạnh yếu cực tốt, chuyển động xe lăn, mắt ánh lên nét lạnh: “Có vẻ chú rất để ý đến những người phụ nữ đó nhỉ?”
Khuôn mặt già nua của Mã Tam Lập cứng đờ, giật mình: “Tôi chỉ lo cho ông chủ có nhu cầu gì đó thôi.”
“Chú cảm thấy một người tàn phế ngồi xe lăn có thể làm gì với một người phụ nữ?” Giang Hải Lâu lạnh lùng giễu cợt.
Mã Tam Lập toát mồ hôi lạnh: “Ông chủ cường tráng khoẻ mạnh, cho nên không cần lo lắng đến vấn đề này.”
Giang Hải Lâu cười như không nhìn Mã Tam Lập.
Mã Tam Lập đờ cả người.
“Đừng bao giờ kéo loại phụ nữ đó đến làm chướng mắt tôi nữa, tôi không thể đảm bảo rằng mình sẽ không bóp chết đối phương đâu.”
Giang Hải Lâu có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng với phụ nữ. Mã Tam Lập đã đi theo bên cạnh anh từ lúc anh còn rất nhỏ, cũng đã từng sắp xếp không ít nam nữ cho anh khi anh còn khoẻ mạnh, nhưng tất cả đều bị từ chối.
Thậm chí ông còn mời bác sĩ lén lút kiểm tra cho anh, phương diện kia hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Nữ không được mà nam cũng không xong.
Mã Tam Lập cho rằng Giang Hải Lâu bị bệnh tâm lý nghiêm trọng.
Sau khi biết anh chủ động đi trêu chọc một minh tinh nhỏ, ông kích động đến mức nhúng tay vào, nhưng lúc ấy lại bị Giang Hải Lâu phái ra nước ngoài xử lý một số chuyện khó giải quyết nên đã bỏ lỡ.
Chờ đến khi ông về, anh đã trở về với dáng vẻ ban đầu.
Đôi mắt đen láy của Giang Hải Lâu liếc nhìn điện thoại, giọng điệu hờ hững: “Chú Mã, phía bên Trung Đông vẫn còn cần chú, tôi ở Hải Thành rất an toàn.”
Ý là muốn đuổi ông đi lần nữa sao?
Khoé mắt Mã Tam Lập lại liếc đến chiếc điện thoại trên bàn: “Tôi thu xếp xong công việc ở bên này rồi sẽ đi qua ngay.”
“Mấy người Phí Vụ sẽ xử lý, tối nay chú đi ngay đi.”
Gấp như thế sao?
Khi nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, ánh mắt Mã Tam Lập hơi loé lên: “Tôi đi chuẩn bị ngay.”
*
Sau khi bước ra khỏi cổng biệt trang, nhìn chiếc trực thăng đang kêu vù vù trên bãi đỗ, Mã Tam Lập khó hiểu, lấy điện thoại ra gọi điện cho Quản Tông Thịnh.
“Cô minh tinh kia thế nào rồi?”
“Cái quái gì vậy?” Quản Tông Thịnh đang bận điên lên nhướn mày, một lúc lâu sau mới nhớ ra giọng nói này là của ai: “Là chú Mã đấy à, chú nói cô minh tinh kia là sao?”
“Gọi là gì Lan đi?” Mã Tam Lập đột nhiên không nhớ ra tên người kia.
“Diệp Yến Lan?”
“… Họ Thang.”
“Ồ, cô ta à, cháu không biết.” Quản Tông Thịnh trở giọng: “Chuyện này có lẽ Phí Vụ sẽ biết rõ đấy.”
Mã Tam Lập cúp điện thoại, sau đó gọi cho Phí Vụ: “Phí Vụ à?”
Bàn tay đang lau dao của Phí Vụ run lên, khuôn mặt rắn rỏi như kiếm cũng run run: “Chú Mã.”
“Cô minh tinh họ Thang kia…”
“Không có gì đâu ạ.”
“Tôi vẫn chưa hỏi mà.”
“Không có chuyện gì cả.”
“Không phải là…”
“Chú Mã? Alo? Chú Mã, tín hiệu chỗ cháu không tốt lắm… Chú Mã… Alo alo…”
Mã Tam Lập: “…”
Phí Vụ ném điện thoại di động lên bàn, sau khi suy nghĩ một lát lại cầm lên tắt máy, tiếp tục kiên định lau con dao bảo bối của mình.
Lão già họ Mã này lần nào xuất hiện cũng bày ra dáng vẻ này, không thể để cho ông chủ bọn họ yên tâm gây dựng nghiệp lớn được sao?
Cứ khăng khăng đòi nhét phụ nữ lên giường ông chủ, cái cô Diệp Yến Lan kia là do ông ấy tự ý nhét vào đúng không? Ông chủ cũng quá rộng rãi, đưa luôn người đến biệt thự ở Nam Thành.
Đội trưởng đội vệ sĩ Vân Mậu Lâm mặc một bộ quần áo màu đen đơn giản thoải mái chạy đến: “Chú Mã, ông chủ bảo cháu đến đây đón chú đi ra ngoài.”
Mã Tam Lập nhìn chằm chằm vào Vân Mậu Lâm: “Cậu vẫn luôn đi theo bên cạnh ông chủ, vậy có biết một cô minh tinh họ Thang không?”
“Thang Tư Lan?” Vân Mậu Lâm bày ngay vẻ lặng băng băng ra, lắc đầu: “Cháu chỉ mới nghe nói, chưa từng nhìn thấy, nếu chú Mã muốn biết thì có thể đi hỏi Phí Vụ, những chuyện như thế này anh ấy hiểu rõ nhất.”
Mã Tam Lập: “…”
“Chú Mã, đến giờ rồi, đi thôi.”
Vân Mậu Lâm nghiêm túc xua tay chặn lại, dáng vẻ lạnh lùng không muốn nói nhiều.
Mã Tam Lập coi Giang Hải Lâu như người thân của mình, rất quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của anh.
Lúc trước khi nghi ngờ Giang Hải Lâu thích đàn ông, ông ấy còn đổi đủ trò tìm trai đến, khiến người bên cạnh Giang Hải Lâu lúng túng không thôi.
Sau khi tiễn Mã Tam Lập đi, Vân Mậu Lâm quay lại tầng lầu, gõ cửa phòng Giang Hải Lâu.
“Đi chưa?”
“Đi rồi ạ!”
Vân Mậu Lâm mắt nhìn thẳng, thưa to.
Giang Hải Lâu ừ một tiếng: “Vất vả rồi.”
Không vất vả!”
“Con người chú Mã hơi dài dòng một chút nhưng năng lực vẫn còn đó.” Câu nói không rõ ý của Giang Hải Lâu khiến cả người Vân Mậu Lâm chấn động.
“Chúng tôi không có ý khinh thường chú Mã.”
“Nói bao nhiêu rồi?” Giang Hải Lâu cầm điện thoại di động, tiếp tục lướt xem.
Ánh mắt sắc bén của Vân Mậu Lâm liếc nhìn hình ảnh trên điện thoại một cái, hai mắt mở to, nói: “Không nhiều, chỉ để lộ tên thôi.”
“Mấy ngày nay tôi cứ mơ đi mơ lại một giấc mộng.” Ánh mắt sâu thẳm của Giang Hải Lâu hướng ra ngoài cửa sổ.
Vân Mậu Lâm nhíu mày, rất muốn rời khỏi phòng, không muốn nghe anh kể lại giấc mơ đó, kiểu nói chuyện này thực sự không phù hợp với một ông chủ lạnh lùng vô tình!
“Trong giấc mộng của tôi, có một người…” đã chết.
Nói đến đây, đôi mắt Giang Hải Lâu thâm sâu như biển, xua tay: “Không có gì, đi ra ngoài đi.”
Vân Mậu Lâm như được trút bỏ gánh nặng, bỏ chạy, tình trạng hôm nay của ông chủ có gì đó không đúng lắm.
Anh ta có nên thông báo cho mấy người kia rồi lên kế hoạch xúi họ tạo phản không?
Nhưng nghĩ đến mức khả thi, Vân Mậu Lâm cảm thấy phải chờ đến khi người đàn ông này hoàn toàn tắt thở, mấy người bọn họ mới có cơ hội thoát khỏi nanh vuốt của ngài ấy!
Người đàn ông ngồi trên xe lăn kia còn khó trêu vào hơn cả Diêm Vương!
Sáng sớm, Thang Tư Lan mới rửa mặt xong mở cửa ra thì thấy Ban Giai Giai đang đỏ mắt co cụm ngoài cửa thì chớp đôi mắt đẹp.
“Tư Lan.”
Vẻ mặt Ban Giai Giai cực kỳ ấm ức, khó chịu nhìn Thang Tư Lan.
Mới sáng sớm, ai không biết còn tưởng cô ăn hiếp cô ta.
“Tôi… Tôi đã đi tới khách sạn theo ý cô nhưng vị Thừa thiếu kia…” Nói tới chỗ ấm ức, mắt Ban Giai Giai càng đỏ hơn.
Cửa phòng cách vách mở ra, là Diệp Yến Lan ra ngoài.
“Vào rồi nói.”
Thang Tư Lan liếc qua rồi lùi lại.
Ban Giai Giai cũng thấy Diệp Yến Lan ra ngoài nên cắn răng, đi vào theo.
Thang Tư Lan vừa đóng cửa đã nhìn Ban Giai Giai từ trên xuống dưới.
Cũng ghê gớm đấy.
Khuôn mặt Ban Giai Giai cũng không tệ, Tần Bạc Thừa có thể dễ dàng bỏ qua cho miếng thịt đã đưa đến miệng vậy à?
Thật là ly kỳ.
“Sao cô… cô lại nhìn tôi như thế?”
Ban Giai Giai rụt lại sau.
Thang Tư Lan nhún vai: “Anh ta không làm gì với cô chứ?”
“Không. Chỉ là mắng chửi rất thậm tệ, nhưng tôi đã quen, không sao.”
Đây là đang vòng vèo ám chỉ tới mình.
“Cảm ơn cô về chuyện hôm qua. Hôm nay cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Như vậy sao được. Cảnh ngoài trời hôm nay rất quan trọng. Tôi không có mặt ở đó thì cô không có ai kề bên chăm sóc.” Ban Giai Giai vội vàng lau khóe mắt, đi theo Thang Tư Lan ra ngoài.
Thang Tư Lan híp mắt lại, thốt lên lời nói đầy ý vị: “Tùy cô.”
Cô rất hiểu Tần Bạc Thừa là hạng người gì.
Trước kia cô chỉ nghi ngờ, hôm qua vừa hay có cơ hội thử một lần.
Quả nhiên, kiếp trước mình thua người khác cũng là vì bản thân quá sơ suất. Cô còn nhớ Ban Giai Giai ở bên mình hơn ba năm.
Cô giấu ánh mắt đi, xoay người ra khỏi cửa.
*