Có điều…
Sao Diệp Yến Lan lại xuất hiện ở đây?
Thang Tư Lan nâng đôi con ngươi đen nhánh lên, nhìn về một góc ở lầu hai biệt thự.
Diệp Yến Lan nhận ra tâm trạng của cô, cười tới mức hơi run rẩy hết cả người: “Cô tới tìm Giang tiên sinh à? Mấy ngày trước Giang tiên sinh đã giao chỗ này cho tôi! Tôi biết trước đó Giang tiên từng theo đuổi cô.” Vừa nói chuyện, mắt cô ta vừa thỉnh thoảng liếc qua người Thang Tư Lan khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Vài ngày trước?
Chẳng phải là khoảng thời gian sau khi cô và anh bàn bạc à?
“Cô rất trẻ, đã hai mươi chưa?”
“Mười tám.”
Diệp Yến Lan không ngờ Thang Tư Lan còn trẻ vậy, sửng sốt hồi lâu mới lên tiếng: “Giang tiên sinh chỉ ham sự trẻ trung mới lạ, ngoảnh lại vẫn cảm thấy mình thích kiểu trưởng thành biết điều. Tôi cũng nghe nói cô đã từ chối Giang tiên sinh rất quyết tuyệt.” Ánh mắt ý tứ hàm xúc của cô ta lại quét tới lần nữa: “Cô là người phụ nữ đầu tiên dám từ chối Giang tiên sinh!”
Thang Tư Lan cười nói: “Hôm nay tôi đi ngang đây, nhớ trước kia Giang tiên sinh đã tặng tôi không ít đồ đắt tiền nên đặc biệt qua nói một tiếng cảm ơn với anh ấy. Tiền bối Diệp đừng hiểu lầm.”
Nụ cười của Diệp Yến Lan càng đẹp hơn: “Tôi sẽ chuyển lòng biết ơn của cô tới Giang tiên sinh. Hôm nay anh Giang không ở đây. Anh ấy ra ngoài bàn chuyện làm ăn, có thể trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về.”
“Vậy tôi chờ anh ấy về sẽ nói tiếng cảm ơn với anh ấy. Bắt người tay ngắn, không cảm ơn một tiếng tôi sẽ thấy áy náy. Tiền bối Diệp sẽ không để ý chuyện tôi gặp mặt Giang tiên sinh một lần chứ?” Thang Tư Lan không chịu thua chút nào, cười hỏi ngược lại.
Diệp Yến Lan phóng khoáng nói: “Đây là tự do của Thang tiểu thư.”
Thang Tư Lan xoay người rời đi, vẻ mặt khó coi!
Cảnh tượng cô nghĩ tới đã không xảy ra nhưng khi gặp lại chấn động đến mức này.
Quả thật, người như Diệp Yến Lan sẽ phóng khoáng, ngoan ngoãn nghe lời hơn. Là tự cô cương quyết từ chối Giang Hải Lâu. Cô cũng không là gì của Giang Hải Lâu, cuối cùng cũng không thể xen vào việc riêng của đối phương.
Tuy nói thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không quá dễ chịu.
Cô cầm di động ngồi xổm ven đường, nhiều lần thử gọi vào số anh cho cô trước kia, kết quả lại nhận được câu trả lời là số không tồn tại.
Sắc mặt Thang Tư Lan càng khó coi hơn.
Kiếp trước mình không gọi số này bao giờ nên không biết là số không tồn tại. Quả thực không thể tin lời của đàn ông!
Đặc biệt là loại người què này!
Thang Tư Lan giận dữ mắng hai câu, lại cảm thấy không nên.
Là mình coi thường, mắng người ta chạy rồi lại muốn dính vào
Nhưng đúng là cô không có suy nghĩ muốn được anh bao nuôi, mà thật sự chỉ muốn nói một tiếng cảm ơn và xin lỗi với anh. Rất có thể là nhờ duyên với anh nên mình mới có thể quay lại kiếp trước.
Cô thở dài một hơi, ổn định tâm trạng rồi xoay người gọi cho người đại diện của mình, hỏi xem tiếp theo có kịch bản hợp nào với mình không.
———————
Hải Thành.
Dinh thự của nhà họ Giang.
Trang viên này nằm ở ngoại thành, giống y như mê cung. Mấy đời trước của nhà họ Giang đều thiên về phong cách Bắc Âu, đến thế hệ này thì không chỉ chiếm diện tích lớn mà ngay cả căn biệt thự theo phong cách cổ cũng dần dần nhiều lên.
Trong căn phòng dùng làm phòng làm việc ở lâu đài theo phong cách châu Âu, một hàng xe sang đậu ngay ngắn ở cửa chính lại thêm mấy phần nghiêm túc và trang trọng.
Ở phòng khách lầu một xa hoa bày đầy chỗ ngồi phân theo cấp bậc rõ ràng. Bầu không khí trong đại sảnh âm u tới mức nhỏ nước như màn đêm bị đè nén ngoài kia.
Một vị “tộc trưởng” đang ngồi ở ghế chủ trì việc bàn bạc.
Ông ta sáu mươi tuổi, mặc áo Tôn Trung Sơn màu xám, tóc chải bóng loáng, lộ ra khí thế “tộc trưởng” của mình.
Hôm nay tất cả lớn nhỏ huyết thống trực hệ của nhà họ Giang đều ngồi ở đại đường. Mắt vị “tộc trưởng” chuyển về phía bên trái mình.
Bóng dáng thon dài màu đen ngồi im bất động trên xe lăn, đến cả hơi thở cũng ổn định như thể người làm ra chuyện máu tanh đáng sợ lúc trước không phải là anh.
Sao người này có thể bình tĩnh như thế!
“Tộc trưởng” chỉ trích nói: “Hải Lâu, lần này cháu quá đáng rồi.”
Giang Hải Lâu khẽ nâng cái cằm tuấn tú sắc bén, đôi con ngươi lạnh lùng đen kịt tựa màn đêm như thể trào lên vô số lưỡi dao lạnh thấu xương, ánh mắt không chút tình cảm khiến người bị quét đến có ảo giác như bản thân là đống thịt chết trong mắt anh!
Thật là đáng sợ.
Bàn tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng khẽ đặt ở nút bấm trên tay vịn, lòng bàn tay vô thức khẽ nhấn.
Lúc này, vợ Giang Hải Tuyền là Thời Mỹ Phân nhảy ra chỉ về phía Giang Hải Lâu, mí mắt giật mạnh.
“Chú Tần, lần này chú nhất định phải lấy lại công bằng thay chúng con. Lần này Hải Lâu thật sự quá đáng! Tất cả mọi người đều là con cháu nhà họ Giang. Nhà họ Giang cũng không chỉ có mình anh ta là dòng chính. Nếu ông cụ biết sau khi ông đi, Hải Lâu làm việc quá quắt như thế thì chắc chắn sẽ chết không nhắm mắt.”
Thời Mỹ Phân giả mù sa mưa giơ tay lên che mắt, dáng vẻ chịu hết ấm ức, thật sự khó coi.
Đàn bà đúng là đàn bà.
Giang Hải Tuyền lạnh lùng liếc vợ một cái rồi chuyển mắt về phía Giang Hải Lâu từ đầu tới cuối vẫn không nói gì: “Hải Lâu, cậu là huyết mạch duy nhất chú Hai để lại, cũng là người nhỏ tuổi nhất. Chúng ta là anh em nên cũng đã san sẻ một phần cho cậu. Nhưng cậu lại chẳng đáp lễ nổi chúng tôi ba phần. Chuyện này chúng tôi chỉ cần một lời giải thích và nói rõ ràng.”
Tần Vĩnh Đông gật đầu, ném một câu nhẹ nhàng: “Hải Tuyền nói không sai. Hôm nay chúng ta tập trung ở đây đơn giản chỉ là để bảo cháu nói rõ cho mọi người. Đều là người trong nhà, nào có thù qua đêm.”
Một câu nói nhẹ nhàng bỏ qua mọi chuyện, sao có thể được!
Thời Mỹ Phân không cam lòng, nói xen vào: “Hải Lâu, bình thường có khi nào chị dâu cả làm thế với cậu? Cậu vừa mới ngồi xe lăn là cả nhà chúng tôi đã dốc sức quan tâm đến cậu. Bây giờ người nhà mẹ tôi vì “sơ suất” của cậu mà còn nằm trong bệnh viện chưa tỉnh. Còn cả mấy người họ hàng cũng vì cậu mà có nhà riêng lại không thể về, việc làm ăn bị cắt đứt, tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Chúng tôi chỉ muốn một lời nói rõ ràng cũng đâu có gì quá đáng?” Đây là đang nói Giang Hải Lâu vong ơn bội nghĩa.
Câu nói này của Thời Mỹ Phân kéo được sự thông cảm của mọi người, khiến sát khí trong ánh mắt mọi người nhìn Giang Hải Lâu càng đậm thêm.
Họ hoàn toàn không muốn nói rõ ràng gì. Nếu có thể thì họ thật sự mong bắn cái gã ngồi xe lăn này thành cái sàng!
Hôm nay người đứng ở đây không ai dẫn con cái tới. Chỉ cần sợi dây kéo căng này bị đứt thì hiện trường sẽ biến thành cảnh tượng ma quỷ ngay.
Bầu không khí căng thẳng lên.
Ngón tay khớp xương rõ ràng bỗng nhấc lên, vẽ ra một độ cong đáng sợ khiến tất cả mọi người đang nói ở hiện trường nín lặng.
Có người căng thẳng sờ vào eo vì hành động này, ở đó có giấu súng.
Chỉ là một người ngồi trên xe lăn thấp bé hơn họ vài phần, nhưng sự uy hiếp nhuốm đầy máu tanh trên người vẫn ép tới khiến không ai trong họ thở được.
Rõ ràng người ở đây có nhiều bề trên dày dạn kinh nghiệm hơn anh nhưng vẫn không áp chế nổi con sư tử có thể bùng nổ bất cứ lúc nào này.
Giang Hải Lâu hơi nghiêng khuôn mặt đầy sức mạnh, lạnh cứng lên, đặt ánh mắt lạnh ngắt sắc bén như lưỡi dao bắn lên người Thời Mỹ Phân.
Cơ thể Thời Mỹ Phân khẽ run rẩy, mặt trắng bệch đứng nấp sau lưng chồng mình là Giang Hải Tuyền, né tránh ánh mắt lạnh như băng của anh quét tới.
Chờ Thời Mỹ Phân nhìn qua lần nữa thì người đàn ông kia vẫn đặt ngón tay lên cái nít, không nói một lời nào, cụp mắt xuống.
Đúng là người đàn ông lạnh lùng.
“Hải Lâu, cháu không có điều gì muốn nói?” Tần Vĩnh Đông ho khan, nhắc nhở anh đừng chọc giận người ở đây, đừng để đến lúc đó ngay cả ông ta ra mặt cũng không áp chế nổi cảnh tượng này.
Nghe nói lúc Tần Vĩnh Đông còn trẻ đã bái ông cụ cả nhà họ Giang làm anh em kết nghĩa cho nên chiếm được một vị trí ở nhà họ Giang, động một chút là dùng thân phận “tộc trưởng” ra dọa người khác, bảo vệ lẽ phải.
Ông ta ngồi ở vị trí trên trong cảnh tượng hôm nay, rất có khí thế chỉ đông chỉ tây.
“Chú Tần, xem ra lão Tứ không muốn giải quyết chuyện này với chúng ta một cách dễ dàng.”
Khuôn mặt Tần Hải Tùng âm u, cười khẩy với Giang Hải Lâu: “Vậy thì chúng ta dùng cách của mình để giải quyết là được rồi.”
Đám phụ nữ ở hiện trường mặt trắng không còn chút máu nhưng họ là người nhà họ Giang, biết những người này là ma quỷ nên không dám thở dốc.
Một khi giằng co thì các cô chỉ có thể chạy trước.
Mắt thấy cảnh tượng máu tanh sắp xảy ra, Tần Vĩnh Đông cau mày nhìn Giang Hải Lâu không hề có động tĩnh gì.
Giang Hải Lâu nâng đôi mắt lạnh lùng sắc bén lên, liếc qua người họ, tổn thương người như lửa lại rét lạnh như băng.
Quả thực khiến người ta không biết làm thế nào!
“Chú Tần, tôi không có lời gì để nói. Anh Hai muốn dùng cách của mình để giải quyết tôi cũng không còn gì để nói. Có điều…” con ngươi hờ hững đảo qua già già trẻ trẻ trong phòng, ánh mắt không có chút độ ấm, đặc biệt là khi nhìn phụ nữ và trẻ em như nhìn vật chết: “Anh cả và anh hai đều có nhà có cửa, khó tránh khỏi sẽ bị hạn chế. E rằng tới lúc đó người bị thương sẽ là đám các chị dâu…” Còn anh thì không vướng bận, một thân một mình, không có gì để mất.
Sắc mặt Giang Hải Tuyền, Giang Hải Tùng và mọi người thay đổi nhanh chóng!
“Giang Hải Lâu…”
Thời Mỹ Phân vừa gầm lên đã bị Giang Hải Tuyền kéo lại, dùng ánh mắt cảnh cáo cô ta yên phận.
“Lão Tứ, ý cậu là gì?”
“Chẳng qua tôi chỉ chơi một trò chơi với anh cả và anh hai thôi, các anh cần gì phải tính toán rõ ràng. Tôi cũng rất thích đi hầu.” Thái độ không đếm xỉa gì của Giang Hải Lâu làm Giang Hải Tuyền, Giang Hải Tùng nhớ tới một chuyện. Trái tim hai anh em thắt lại, mặt u ám mang theo sát khí.
Giang Hải Lâu cong đôi môi mỏng, cuối cùng ngón tay thon dài nhấn xuống cái nút được anh nghịch từ nãy đến giờ.
Chiếc xe lăn đa năng nhẹ nhàng linh hoạt chuyển động, từ từ lăn ra ngoài.
Bỗng nhiên.
Tất cả mọi người chuyển mắt từ phía bóng lưng người đàn ông kia về phía hai anh em Giang Hải Tuyền. Họ không động đậy, không ai dám động đậy.
Ác ma!
Anh chính là ác ma!
Giang Hải Tuyền và Giang Hải Tùng nhìn chằm chằm vào Giang Hải Lâu đang ra ngoài, cố gắng đè nén cơn giận dữ sắp bùng nổ trong cơ thể!



