Lúc vào đoàn làm phim, Thang Tư Lan thấy Úc Cảnh Nhuận đã không kiềm được mà bộc bạch tình cảm tốt và sự ưa thích của mình với anh ta!
Sau đó mọi người hay dùng fan siêu cấp để trêu cô và Úc Cảnh Nhuận. Bây giờ Thang Tư Lan cũng không giải thích điều này nữa.
Cô cũng không thể thay đổi những lỗi lầm đã phạm phải trước đó.
Có điều lời này của Liễu Lỵ cũng khiến Úc Cảnh Nhuận lúng túng.
Vì vốn anh ta không thể thích người như Thang Tư Lan. Tuy cô rất xinh đẹp nhưng anh ta thích kiểu thanh nhã hơn.
“Anh Cảnh Nhuận không còn chuyện gì thì tôi đi làm chuyện của mình đây.” Thang Tư Lan khẽ cúi người, lui ra ngoài trước để tránh câu tiếp theo của Liễu Lỵ khiến càng xấu hổ hơn.
Thực ra Thang Tư Lan cũng không có việc gì để làm. Mười cảnh đã quay xong, lời thoại lác đác lơ thơ, càng không cần phải dựa vào kỹ thuật diễn gì.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong mấy phút đồng hồ, đều chỉ là cảnh đánh nhau.
Lúc cô vào đoàn còn bị Tạ Lâm chế giễu là tới để bị đánh. Vì bộ phim này là quay cùng Úc Cảnh Nhuận nên lúc đó cô cũng không thấy vất vả mà lại cảm thấy ngọt ngào.
Hôm sau, đạo diễn Vương đặc biệt đẩy nhanh tốc độ quay cảnh của cô và Úc Cảnh Nhuận. Nói cách khác có thể hôm nay phần diễn của cô sẽ xong.
Quả nhiên.
Đạo diễn Vương dùng tốc độ nhanh nhất để kết thúc cảnh cuối cùng của cô.
Lúc hạ xuống, Thang Tư Lan vừa được cởi dây cáp trên người thì cơ thể đã nghiêng về một bên.
Vừa hay cô va vào lòng Úc Cảnh Nhuận, bên dưới truyền tới một trận tiếng kêu la.
May mà Úc Cảnh Nhuận ôm eo cô, ổn định lực va chạm của cô.
Trong đám người sau lưng, có người đưa di động lên, chụp cảnh này lại.
“Cô không sao chứ.”
“Không sao, cảm ơn!” Thang Tư Lan hơi hoảng hồn.
Hai lần mình xảy ra sai lầm, bây giờ cô nghi ngờ có người trong tổ đạo cụ ghi hận mình trong lòng.
Người vừa mới xuống dưới, tất cả mọi người quan tâm hỏi han tượng trưng một câu, biết cô không sao thì không hỏi nữa.
Ngược lại bên phía Úc Cảnh Nhuận lại nhanh chóng có người hỏi han.
Cô là một vai phụ, đạo diễn Vương chỉ mắng người trong tổ đạo cụ cho chứ không được hưởng thụ những thứ khác.
Phần diễn của cô đã hạ màn rồi.
Sau đó cô lại rảnh rỗi chờ có nhân vật thích hợp với mình.
Bình thường cô sẽ nghĩ phải làm thế nào để nhận phần diễn có liên quan tới Úc Cảnh Nhuận. Nhưng giờ thì cô là người đầu tiên gấp rút muốn rời khỏi đoàn làm phim để đi gặp người đàn ông kia.
Ít nhất cô có thể nói một tiếng cảm ơn và xin lỗi anh.
Thang Tư Lan chào hỏi đạo diễn Vương xong thì rời đi. Trước khi đi, Vương Khánh Uy bỗng đưa cho cô một tấm danh thiếp, nói qua một thời gian ngắn nữa sẽ tìm cô.
Thang Tư Lan không ngạc nhiên vui mừng mà tâm bình khí hòa nhận lấy tấm danh thiếp, lặng lẽ rời khỏi đó một mình.
Cô biết ý Vương Khánh Uy khi đưa tấm danh thiếp cho mình là gì.
“Chúng ta cứ rời đi như thế?” Không chào hỏi những người khác?
“Cô còn muốn để đạo diễn Vương cho tôi diễn thêm?” Thang Tư Lan tự giễu, nói.
Ban Giai Giai bĩu môi.
Vừa ngồi lên xe taxi, điện thoại của Thang Tư Lan đã kêu lên.
Thấy số hiển thị, đôi con ngươi đen láy của Thang Tư Lan hơi co lại, một hơi thở lạnh lùng tản ra dọa Ban Giai Giai giật mình: “Sao thế?”
Thang Tư Lan lắc đầu, bắt máy.
“Đóng máy chưa? Vừa hay hôm nay anh trai con từ công ty về, nói muốn đi đón con về nhà.”
Nghe thấy giọng nói này, Thang Tư Lan siết chặt di động trong tay, dạ dày cuồn cuộn bốc lên cơn buồn nôn.
Hồi lâu sau, Thang Tư Lan mới tìm được giọng nói của mình: “Còn mấy cảnh nữa, sẽ lỡ.”
Người bên kia không thấy vẻ mặt cô, cũng không biết lúc Thang Tư Lan nói câu này phải cố gắng đè nén cỡ nào.
Ban Giai Giai liếc nhìn, thấy cô đã nắm chặt tay tới mức trắng bệch thì ngây ngẩn cả người.
“Gần đây chị con đang chuẩn bị thi, trong nhà vắng tanh vắng ngắt, còn trông mong con có thể về nhà nhiều chút. Chỗ như giới giải trí dù sao cũng không phải là chỗ lâu dài. Nếu con mệt thì về giúp chị một tay, chị con đã chuẩn bị đường lùi cho con lâu rồi.”
Đường lùi?
Là đường cùng thì có.
Giọng điệu người phụ nữ rất dịu dàng, không nghe ra nửa phần đay nghiến và sự chán ghét đứa con gái riêng của bà ta.
Y như Thang Tích Diễm, có kỹ thuật diễn giống hệt ảnh hậu.
Ngôi sao nữ trong giới giải trí mà cô lăn lộn cũng không so được.
Đúng là châm chọc!
“Cảm ơn dì, có rảnh tôi sẽ về thăm. Bên tôi sắp khai máy, không nói chuyện nhiều nữa!”
Trước khi cúp điện thoại, người phụ nữ lại dọi dàng quan tâm: “Được rồi, con chăm sóc mình đi! Nếu con về mà gầy đi thì bố con sẽ đau lòng!”
Thang Tư Lan đáp qua loa một câu, đè lại cảm giác buồn nôn từng đợt rồi lại từng đợt, thở phàp một hơi.
Thấy ánh mắt của Ban Giai Gia, cô lắc điện thoại trong tay, nói: “Người trong nhà. Mấy ngày nay cô vất vả rồi. Cô về ký túc trước đi.”
Thang Tư Lan ở ký túc xá do công ty cấp cho. Tuy không quá rộng rãi nhưng dù sao cũng là từ nhà tập thể biến thành phòng ký túc đơn hơn năm mươi mét vuông, có thể đủ chỗ cho một người nương náu.
Trợ lý Ban Giai Giai này theo cô từ nửa năm trước sau khi tốt nghiệp. Trước kia Thang Tư Lan toàn đi một mình.
Ban Giai Giai định hỏi phía công ty có sắp xếp gì không nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng. Vẻ mặt của Thang Tư Lan lúc này hơi u ám, khuôn mặt lạnh lùng càng sắc bén dọa người hơn.
Danh tiếng của Thang Tư Lan cũng không cao lắm. Ngoài cái danh ác độc ra thì cô không có thu hoạch nào tốt hơn.
Cho nên bình thường cô cũng không quá muốn ra ngoài vì kiểu gì cũng sẽ đụng phải vài kẻ điên không có lý trí, làm vài hành động điên cuồng với cô.
Có lần cô về bị người ta dùng đá đập khiến đầu bị thương, phải đến bệnh viện khâu mấy mũi.
Ban Giai Giai chưa từng biết chuyện đó nhưng đã thấy cảnh tượng đáng sợ trên tin tức.
Lúc bị phân tới chỗ Thang Tư Lan, Ban Giai Giai còn phản đối, không vui.
Dần dà, cô ta cũng chấp nhận số phận.
Ban Giai Giai xuống xe, nói với Thang Tư Lan một câu: “Nếu cô có chuyện gì thì phải gọi điện cho tôi đấy.”
Thang Tư Lan gật đầu, dặn dò tài xế lái xe tới một chỗ.
Đó là địa chỉ Giang Hải Lâu đưa cho cô kiếp trước. Nghe nói đó là khu riêng, cũng là nguyên nhân khiến cô nhận địa chỉ kia thì liều mạng cũng muốn rời khỏi đối phương lúc trước.
Dù quyền thế của anh có lớn hơn nữa thì bây giờ cũng không lớn như bảy năm sau.
Nhưng một câu nói của anh cũng có thể khiến cô chết không có chỗ chôn.
Lúc đó sự sợ hãi của cô có thể nghĩ là biết. Bây giờ cô ước gì có thể lập tức gặp anh.
Mong là còn kịp thấy anh.
Khoảnh khắc nói địa chỉ, Thang Tư Lan cảm nhận được ánh mắt khác thường của tài xế xe taxi.
Biệt thự ở sườn núi.
Biệt thự Thanh Hạc ở khu bất động sản Kim Thắng, nghĩa cũng hay như tên, vì vài nguyên nhân mà bây giờ nói ra cũng hơi châm chọc những người ở đây.
Từ cánh cổng sắt đồ sộ là có thể thấy núi giả hùng vĩ, ao nước, bãi cỏ, một biển hoa như gấm được xây trong biệt thự, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Giang Hải Lâu vì để tàng kiều mà đã vung một khoản lớn. Cứ nghĩ chỗ này là chuẩn bị cho mình, lòng Thang Tư Lan lại ngổn ngang.
Cô lấy hết can đảm nhấn chuông cửa.
Cô đã sẵn sàng để bị đối phương lạnh lùng châm chọc.
Một cô gái xinh tươi như lửa, vóc người cao gầy ra mở cửa. Cả người Thang Tư Lan như bị sét đánh, đứng cứng ngắc tại chỗ.
Người phụ nữ xinh tươi bốc lửa quan sát Thang Tư Lan từ trên xuống dưới, nụ cười tràn đầy trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa: “Đúng là lần đầu gặp người thật! Nhớ Giang tiên sinh mà gần đây tiếng tăm của cô rất cao! Tôi nghĩ tôi cũng không cần tự giới thiệu mình nữa!”
Thang Tư Lan như không nhận ra sự khó chịu trong lòng, cười nói: “Xin chào tiền bối Diệp!”
Diệp Yến Lan, ngôi sao hạng hai trong giới giải trí, từng được nhiều vị đạo diễn lớn khen ngợi, cũng có rất nhiều người ví Thang Tư Lan là Diệp Yến Lan nhỏ.
Thực tế, cô ta chỉ giống chữ “Lan” trong cái tên Diệp Yến Lan của mình chứ con đường phát triển và vẻ ngoài không giống nhau chút nào.
Thang Tư Lan chuyên diễn cung đấu còn cô ta thì phát triển theo hướng ngôn tình.
Thật ra, trước khi về lại nhà họ Thang, tên cô không phải Thang Tư Lan.
Đối phương diễm lệ như lửa, Thang Tư Lan lạnh lùng thanh nhã.
Nhìn thì có vẻ là cùng một loại nhưng thực ra lại trái ngược nhau.



