Phong Lạc Lạc tranh thủ lúc Thẩm Thiên Mặc đi tắm thì lén lút chơi điện thoại di động một chút.
Miên Miên biết rõ cô không thường xuyên xem điện thoại di động, vậy nên đã gửi gửi rất nhiều chữ báo cáo liên quan đến sự cố ở trên Weibo cho cô, cũng không khác biệt lắm với lời mà Thẩm Thiên Tầm nói.
Cuối cùng Miên Miên còn dặn dò cô, nhất định phải lên Weibo đích thân làm sáng tỏ, thậm chí còn gửi cho cô một bản mẫu để nói.
Phong Lạc Lạc nhắn trả lời một chữ “Được”, sau đó đăng nhập vào Weibo.
Đúng như bọn họ nói, dưới cái Weibo buổi chiều kia của cô có gần một trăm nghìn bình luận, nhưng mà bình luận ác ý đã bị fans của cô ấy quét hết rồi, bây giờ phong cách ở bên dưới vô cùng hài hòa ấm áp.
Bình luận hàng đầu xuất phát từ “Nhóm cứu viện cho các fans của Bà ngoại”, cô vừa ấn vào thì đã thấy, từ trang đầu tới trang cuối cùng, tất cả đều liên quan đến tin tức của cô.
Từ ảnh chụp cô xuất hiện ở bệnh viện Nhân Hòa cho đến ảnh bây giờ đều có, hơn nữa đều trều đùa vô cùng vui vẻ, còn có đủ loại lời nói ủng hộ cô.
Phong Lạc Lạc nghĩ đến Weibo của mình, hình như từ trước đến nay ngay cả hình ảnh cũng không có, dường như sơ sài quá rồi.
Cô ấn mở trang đầu của Weibo, tùy ý lưu lại một bức ảnh HD, sao đó kèm thêm chữ viết đăng lên Weibo.
Bà ngoại Hồ tiên: Trước đó cũng không chắc chắn đường hầm sập xuống, tôi chỉ muốn quan sát một chút nên đã bảo tài xế dừng xe, chuyện xảy ra sau đó tôi cũng rất bất ngờ.”
Những lời cô nói đều là sự thật, có lẽ đường hầm đã sập xuống một đoạn, sau đó chiếc xe đen đi vào thì lại đổ sập xuống một lần nữa.
Đối với chủ xe đã tử vong kia, cô cũng thương xót mà không giúp được gì.
Sau khi Phong Lạc Lạc đăng lên thì mới nhớ ra mình mình dùng bản mẫu mà Miên Miên gửi tới.
Cô suy nghĩ một chút, bản mẫu đó ít nhất cũng phải có hơn một trăm chữ, hay là thôi đi.
Thực ra cô cũng không muốn làm sáng tỏ cái gì cả, chỉ đơn giản kể lại một chút thôi.
Cô đăng cái Weibo kia chưa được bao lâu, bình luận cũng mãnh liệt xuất hiện.
“Bà ngoại, cô không cần nhiều lời gì cả, chúng tôi vẫn luôn ủng hộ cô! Những lời antifans nói cô đừng để trong lòng!”
“Video livestream đã được cắt ra và đăng lên, cũng có thể nghe thấy được một vài tiếng chủ xe màu đen mắng người, người không có tố chất như vậy, cho dù bà ngoại có nhắc nhở thì anh ta cũng chưa chắc đã tin, chỉ có thể nói mỗi người đều có số mệnh của mình.”
“Tôi cảm thấy việc bà ngoại livestream thường xuyên dẫn tới tranh chấp đạo đức, có chút kích động nổi lên bị đáng bại không tin được.”
“… Chỉ có tôi chú ý tới hình ảnh của bà ngoại sao, là nam thần của tôi đó, hơn nữa bà ngoại, ngay cả nam thần ngay cả vết thương của nam thần cô cũng không xóa đi nha, hihi…”
“Lầu trên, tôi cũng rất muốn nói đến, nhưng mà thấy mọi người nghiêm túc như vậy lại không tiện xiêu vẹo…”
…
Những bình luận sau đó cũng hoàn toàn nghiêng về bức ảnh ở phía trên.
Phong Lạc Lạc không hiểu về những minh tinh nổi tiếng, vừa nãy cô tùy tiện lưu lại ảnh chụp, không ngờ đúng lúc lại là một chú gà con đang “hot”.
Cô ấn mở hình ảnh ra, lại chăm chú nhìn vào tấm hình đó, thực ra chỉ có một góc nghiêng của gương mặt màu đen.
Nhưng mà ngũ quan của minh tinh nam này rất lập thể, đường nét góc nghiêng đẹp tuyệt vời, nhìn qua trông rất vui tai vui mắt.
Nhưng mà cô cảm thấy, góc nghiêng của Thẩm Thiên Mặc còn đẹp hơn so với anh ta.
Sau khi Thẩm Thiên Mặc bước ra khỏi phòng tắm thì Phong Lạc Lạc đã ngoan ngoãn nằm nhoài ở trên giường.
Cô khẽ híp đôi mắt lại, chiếc đuôi dài xù lông hơi cuộn lại, dáng vẻ cực kỳ lười biếng.
“Ô a.” Cô kêu lên một tiếng với anh, mềm mại vô cùng.
Đôi mắt đen của Thẩm Thiên Mặc đông cứng lại, anh bước tới, ngón tay vuốt nhẹ nhàng một chút, sau đó đi đến phía trước giường, ôm cô vào trong lồng ngực, bàn tay lớn vuốt ve bộ lông màu trắng mềm mại của cô.
“Ô a.” Móng vuốt của Phong Lạc Lạc theo thói quen đặt lên trên lồng ngực rắn chắc của anh, hương thơm trên người anh làm cô cũng muốn ngâm trong bồn tắm.
Thẩm Thiên Mặc ngắm nhìn móng vuốt của cô, cũng không hề dời đi.
Anh cầm di động, nhìn thoáng qua nhắc nhở phía trên Weibo, đáy mắt sâu thẳm và bình tĩnh rõ ràng đã lóe sáng.
Gần đây thật ra cô rất thường xuyên lên Weibo.
Ngón tay anh ấn vào xuống màn hình, nhấn mở cái nhắc nhở kia, lồng ngực cáo trắng có chút bất an, cái miệng nhỏ nhắn nhanh chóng mở cổ áo ngủ của anh ra.
Anh chỉ có thể dựa vào đầu giường, đồng thời kéo cáo trắng nhỏ xuống bụng: “Tiểu Bạch, đừng lộn xộn.”
“Ô oa.” Phong Lạc Lạc giẫm lên phần bụng rắn chắc của anh, cuộn tròn cơ thể lại ngoan ngoãn làm ổ.
Lúc này Thẩm Thiên Mặc mới nhìn vào màn hình di động, trong giây lát, đôi mắt của anh lại trở nên u ám không rõ ràng.
Anh không biết quá nhiều nghệ sĩ nam, nhưng vừa hay lại biết người mà Phong Lạc Lạc vừa mới đăng lên, là Mộc Trị Quyền.
Bởi vì dị năng của anh ta không khác biệt lắm so với Thiên Tầm.
Nếu như anh nhớ không lầm thì người này có lẽ cũng ba mươi tuổi rồi.
Thì ra người đàn ông ở trong miệng cô chính là anh ta.
Trong lòng anh có chút buồn bực, anh vứt cái điện thoại di động xuống một bên, hạ mắt thì mới phát hiện cáo trắng nhỏ đã nhoài người ngủ say như chết ở trên người anh.
“Nhóc con…” Thẩm Thiên Mặc duỗi tay ôm lấy cáo trắng thành một cục, cái cằm cọ một chút lên lỗ tai mềm mại.
“… Ô oa.” Cáo trắng nhỏ há mồm kêu lên một tiếng, đôi mắt màu lam băng híp lại thành một cái lỗ rồi lại nhắm chặt.
——
Bởi vì đã gần đến đêm trăng máu, ba ngày hai đêm nay Thẩm Thiên Mặc cũng không về nhà.
Anh sợ Thẩm Thiên Tầm ngày đêm đảo ngược không thể chăm soc được cho cáo trắng nhỏ, vậy nên đã dặn dò đầu bếp ở trong nhà chuẩn bị đồ ăn cho nó, còn thiết lập chương trình cho robot quản lý việc gia đình đúng giờ đưa cơm cho nó.
Quả thực còn quan tam đến nó hơn Thẩm Thiên Tầm.
Lúc mà Thẩm Thiên Tầm biết được, gương mặt đẹp trai của cậu ta vô cùng ghen tỵ, nhưng mà bị một câu nói của Thẩm Thiên Mặc chặn ngược lại.
Hắn nói: “Việc thức dậy của em đã phá hủy mười con robot quản lý việc nhà.”
Gương mặt Thẩm Thiên Tầm cứng đờ, cậu ta ngẩn ngơ không phản bác lại được câu nào.
Vì thế, Thẩm Thiên Tầm ghen tỵ đã quyết định sẽ lạnh nhạt với cáo trắng nhỏ mấy ngày.
Vì thế, Phong Lạc Lạc cũng được sống nhàn nhã một vài ngày nữa.
Buổi sáng lúc Thẩm Thiên Tầm còn chưa thức dậy thì Phong Lạc Lạc đã lén lút ra khỏi nhà.
Hôm nay cô hẹn người đi xem nhà, cũng ở trong khu vực này.
Cô liếc nhìn địa chỉ ở trên điện thoại di động, đi tới một dãy biệt thự cách nhà họ Thẩm khoảng một trăm mét ở phía chếch đối diện.
Nhưng mà cô đoán người môi giới còn chưa tới, vậy nên chỉ có thể chờ một lát.
Nhưng mà cô không nghĩ tới, lần này lại chờ đến lúc Thẩm Thiên Mặc quay về.
“Tại sao cô lại ở đây?” Lúc ánh mắt của Thẩm Thiên Mặc quét đến cô, rõ ràng có một tia bất ngờ, nhưng giọng điệu của anh vô cùng bình tĩnh, bước đi thong thả hướng về phía cô.
Phong Lạc Lạc hơi mím môi lại, cô chỉ căn biệt thự ở trước mặt rồi nói: “Tôi xem nhà.”
“Có cần giúp đỡ không?” Anh hỏi, đôi mắt đen bình tĩnh chăm chú nhìn cô, nhưng giọng điệu lại không có một chút cảm xúc nào.
Phong Lạc Lạc suy nghĩ một chút, cuối cùng cô vẫn gật đầu.
Thực ra cô đã xem qua ảnh chụp, thiết kế của căn biệt thự gần như giống hệt như của nhà họ Thẩm, cô không có gì muốn xem cả.
Nhưng mà anh vừa mới mở miệng như vậy, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú, lời từ chối sững lại không nói ra được thành lời.
Rất nhanh người môi giới đã đi tới, lúc nhìn thấy hai người thì có chút ngạc nhiên, nhưng mà đạo đức nghề nghiệp không tệ, anh ta nhanh chóng dẫn hai người bước vào như không có chuyện gì xảy ra.
“Đêm nay livestream sao?” Thẩm Thiên Mặc hơi nghiêng mặt hỏi cô.
Phong Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn anh, cô gật đầu: “Ừm.”
Thẩm Thiên Mặc khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Nguy hiểm lắm, đừng ra ngoài.”
Mặc dù biết năng lực của cô không hề tệ, nhưng anh vẫn không muốn cô đi khắp nơi ở trong đêm có trăng máu.
“Tôi không sợ.” Phong Lạc Lạc nhếch môi mỉm cười, lông mày cong cong, trong đôi mắt có ánh sáng nhạt của ánh mặt trời chiếu xuống, có hơi chói mắt.
Yết hầu của Thẩm Thiên Mặc khẽ trơn trượt di chuyển, anh thu hồi ánh mắt ở trên mặt cô, không nói thêm gì nữa.
Sau khi đi dạo một vòng biệt thự, Phong Lạc Lạc vô cùng hài lòng, lập tức quyết định ở ngay tại chỗ.
Nhưng mà biệt thự đang trống không, tạm thời vẫn chưa thể vào ở, sau này cô còn phải mua thêm rất nhiều đồ gia dụng.
Vậy nên tiếp theo còn phải kiếm một khoản tiền.
Cô vừa tính toán ở trong đầu vừa đi ra ngoài.
Thẩm Thiên Mặc trầm tĩnh ít nói quen rồi, suốt cả đường đi cũng không lên tiếng, hoàn toàn coi cô thành vô hình.
Thấy cô mơ màng đi về phía nhà họ Thẩm, anh khẽ híp đôi mắt đen lại, cất tiếng hỏi: “Cô chắc chắn, muốn về nhà cùng với tôi?”
“Hả?” Phong Lạc Lạc cắt đứt những tính toán ở trong đầu, cô mờ mịt ngẩng đầu lên thì mới phát hiện mình đã đi theo sau Thẩm Thiên Mặc tới phía trước cổng lớn của nhà họ Thẩm.
“…” Bất chợ cô nhớ ra gì đó, sau đó vẫy tay với anh: “Ngại quá, vừa rồi tôi đang suy nghĩ vài thứ, vậy tôi đi trước đây!”
Thấy dáng vẻ có chút gấp gáp của cô, Thẩm Thiên Mặc gật đầu, gương mặt không chút cảm xúc đáp lại một tiếng: “Ừm.”
Phong Lạc Lạc xoay người nhanh chân bỏ chạy.
Thẩm Thiên Mặc nhìn bóng dáng nhỏ bé mềm mại kia dần biến mất, cũng không có ý định đuổi theo.
Bởi vì trước đó anh đã từng thử mấy lần, ngược lại năng lực trinh sát của cô rất mạnh, đều có thể thoát khỏi sự theo dõi của người khác.
Chờ đến khi cô gái đã hoàn toàn toàn biến mất, ánh mắt của anh lại hướng về phía căn nhà chếch ở phía đối diện.
Thật ra anh cảm thấy rất bất ngờ, vậy mà cô lại đang có dự định mua nhà ở đây.
Bên này, sau khi Phong Lạc Lạc chạy được một khoảng thì vội vàng rẽ vào con đường nhỏ, sau đó lướt qua tường trở về nhà họ Thẩm.
Sau khi cô quay lại phòng khách, Thẩm Thiên Mặc mới từ hành lang bước vào.
“Ô oa.” Cô giẫm lên trên ghế sa lon kêu lên một tiếng với anh.
Thẩm Thiên Mặc đi tới trước mặt cô, ôm lấy cô rồi đi lên tầng.
Sau khi trở về phòng, anh lại nhìn thấy một cái đùi gà được đặt cẩn thận ở chiếc bàn nhỏ trên mặt đất.
“Tiểu Bạch, không ăn cơm trưa à?” Anh đã thiết lập robot quản lý việc nhà đưa đồ ăn đúng giờ.
“Ô oa.” Cô dự định quay về sẽ ăn, ai ngờ anh sẽ về chứ.
Thẩm Thiên Mặc để cô xuông rồi bảo: “Ăn đi.”
Phong Lạc Lạc cũng không khách khí, ngậm cái đùi gà lên rồi ăn.
Nhưng mà Thẩm Thiên Mặc về chưa được bao lâu thì lại rời đi, Phong Lạc Lạc cảm thấy trong biệt vắng vẻ một cách khác thường, Thẩm Thiên Tầm ngủ váng đầu ở trong phòng, trong phòng khách chỉ có robot quản lý việc nhà lặng im không nói gì, di chuyển dọn dẹp giống như máy móc vậy.
Phong Lạc Lạc ngồi ở trên ghế sô pha xem Anime, cô lại vẫn cảm thấy có chút nhàm chán, suy nghĩ một lát, sau này nhất định phải đưa Tiểu Thiên Mạch đến sống cùng trong nhà mới.
Bầu trời dần dần tối lại, lại là một đêm mười năm trăng tròn.
Điều mà Phong Lạc Lạc quan tâm chính là trăng máu lại sắp xuất hiện.
Xét thấy chuyện ngoài ý muốn gặp phải ở trăng máu lần trước, lúc này khán giả mãnh liệt yêu cầu cô livestream ở nhà là được rồi, nhưng mà cô vẫn quyết định ra ngoài đi dạo một vòng.



