Phong Lạc Lạc định giá viên đá lần này quý giá gấp đôi so với lần trước nhưng vẫn có người hạ gục trong nháy mắt, chứng tỏ rằng hai lần giá cả cô điền đều không đắt, xem ra lần sau còn có thể tăng lên gấp đôi.
Sau đó rất nhanh cô sẽ có thể mua được nhà rồi!
Phong Lạc Lạc nghĩ đến căn nhà lớn mà mình đã nhìn trúng thì có chút nhiệt huyết sôi trào, cô vẫn không nhịn được lăn lộn ở trên giường.
Một lúc lâu sau, cô mới nhớ tới dùng điện thoại xem một chút, lúc này tin tức về chuyện sập đường hầm ở núi Dương Sơn đã được đăng lên.
Cô phóng to một trong những bức ảnh được chụp, khóe miệng không nhịn được co giật một cái.
Hình ảnh rất gây cười, cô và Thẩm Thiên Mặc đều vác một người.
Nhưng mà xem ra cô buồn cười hơn, bởi vì người phụ nữ trên vai cô tương đối nhiều thịt, hoàn toàn đè bẹp cô.
Cô kéo xuống xem dòng chữ nội dung, biết được trong thời gian đường hầm sập xuống chỉ có một chiếc xe ở đó, tài xế tử vong tại chỗ, còn hai người ở ghế sau đều được cứu.
Có rất ít bình luận ở bên dưới tin tức, tất cả đều là cảm thấy có chút đáng tiếc và thương cảm thay cho người chết.
Phong Lạc Lạc thở dài một cái, cô đăng nhập vào v-blog, nhìn thấy có nhiều người nhắn tin riêng quan tâm đến cô như vậy, vì vậy cô đã chủ động đăng một bài thông báo bình an lên Weibo.
Bà ngoại Hồ tiên: Tôi về đến nhà rồi, không bị thương, cảm ơn đã quan tâm.
“Bà ngoại không sao là tốt rồi! Nhìn thấy tin tức thì lo lắng thôi rồi luôn!”
“Bà ngoại quái lực thật là lợi hại, may mà dừng xe kịp lúc, nếu không thì đúng là một bi kịch lớn rồi, bốn chiếc xe, mười mấy người đó!”
“Tiểu tiên nữ vẫn nên ngồi thiền ở nhà là được rồi, để cho tuổi thọ trái tim của chúng tôi được lâu một chút.”
“Chỉ có tôi tò mò người đàn ông kia là ai sao? Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt nhưng mà vóc dáng rất đẹp, nhất định giá trị nhan sắc rất cao đấy!”
“Tò mò +1!”
…
Phong Lạc Lạc nhìn thấy những bình luận này thì lại ấn mở ảnh chụp Thẩm Thiên Mặc ra xem thử.
Để không tạo nên một cơn sóng giá khác, cuối cùng cô quyết định sẽ không tiết lộ anh chính là người đàn ông ba mươi tuổi mà cô đã nhắc tới trong Weibo.
Nhưng mà chỉ trong chốc lát vấn đề vẫn chủ động tìm đến tận cửa.
Trong lúc livestream bỗng nhiên cô dừng xe ở phía trước đường hầm, còn nhắc tới vấn đề đường hầm bị sập xuống, nhưng lại không kịp thời ngăn cản chiếc xe màu đen tiến vào trong đường hầm.
Một vài antifans trên mạng cũng đã túm chặt vào điểm này, điên cuồng chửi rủa Phong Lạc Lạc.
“Mẹ nó, tại sao lúc đấy lại không bảo chiếc xe kia dừng lại? Nếu như bảo dừng lại không phải sẽ không chết người hay sao? Cô đã hai một mạng người đó có biết không hả?”
“Ác độc! Trơ mắt nhìn người khác lái xe đi vào, cuối cùng nhìn thấy không sao rồi thì lại chạy vào làm anh hùng, không biết xấu hổ!”
“Ha ha, đây là thể chất sao chổi rồi, đến chỗ nào là chỗ đó gặp chuyện không may! Xin cô đừng tiếp tục ra ngoài gây tai họa cho người khác nữa!”
…
Phong Lạc Lạc nhìn mấy cái bình luận, cô nhàm chán ném cái điện thoại đi.
Trình độ mắng người thật sự không ra gì cả.
Cô nằm nghỉ ngơi ở trên giường một lát rồi mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Quán bar Lãng Tử.
Phong Lạc Lạc lắc mình biến hóa, trong nháy mắt đã biến thành một tên đàn ông râu quai nón to con mặc áo ba lỗ và quần đùi,bề trong trong cực kỳ dữ dằn, rất khó dây vào.
Lúc này cô tiến thẳng vào trong phòng riêng đã đặt trước.
Lần trước lúc cô cầm khoản tiền kia đi gửi, nhân viên ngân hàng đã kiểm tra rất lâu.
Thì ra bọn họ còn phải xác nhận xem có phải tiền giả hay không.
Vậy nên lần này cô cũng phải kiểm tra một chút để tránh bị lừa.
Bảy giờ đúng, cửa phòng riêng bị đẩy ra, một người đàn ông trưởng thành có vóc dáng cao lớn bước vào, gương mặt của anh ta có chút u ám.
Phong Lạc Lạc vừa mới nhìn sang, sắc mặt cô khẽ thay đổi, thật sự, là Tô Minh Đường nha!
Hai người đặt hàng liên tiếp đều là người quen, cô chỉ có thể cảm thán thế giới này nhỏ bé quá.
“Cửu trùng thiên?” Tô Minh Đường nhìn về phía cô, tiện tay ném cái vali ở trong tay xuống ghế sô pha bên cạnh cô, dáng vẻ kiêu ngạo đó, dường như không sợ cô sẽ không lấy viên đá năng lượng ra.
Chính là anh ta quá tự tin về mình, cảm thấy sẽ không bị gài bẫy.
Người dị năng ở thế này gần như đều có cái tật xấu đó.
Phong Lạc Lạc mở cái vali tiền mặt ra, cô chìa tay lật đi lật lại mấy lần ở phía trên rồi mới đứng dậy.
Cô lấy cái hộp, mở ra cho anh ta xem một chút.
Dường như Tô Minh Đường không muốn tốn thời gian với cô, anh ta cứ thế cầm lấy viên đá năng lượng, nhét vào cái hộp mình đã chuẩn bị sẵn, sau đó bước ra ngoài.
Đúng thật là thẳng thắn dứt khoát.
Chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên anh ta xoay người lại, ánh mắt u ám trông có vẻ nham hiểm rơi lên trên người cô: “Sau này có hàng có thể tìm tôi, tôi sẽ đưa cho anh giá cao.”
“Được.” Lại là một thổ hào.
Phong Lạc Lạc nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh ta, cô khẽ hừ một tiếng, sau đó xách cái vali lên, nhanh chóng đi ra khỏi phòng riêng.
Nhưng mà, cô đi được một đoạn thì lại bước tới phòng vệ sinh nam.
Tô Minh Đường quả nhiên là gian xảo, anh ta vẫn còn theo dõi cô.
Vì thế, sau khi người đàn ông vạm vỡ râu quai nón hèn hạ bước vào trong vệ sinh, lúc ra ngoài lại biến thành một người đàn ông trung niên.
Phong Lạc Lạc cứ như vậy nghênh ngang rời đi.
——
Bảy giờ rưỡi tối, Phong Lạc Lạc về tới nhà họ Thẩm, cô đi thẳng vào trong phòng phòng của Thẩm Thiên Mặc từ cửa sổ.
Quả nhiên anh vẫn còn chưa quay về.
Cái bụng của cô có hơi đói, cô đi tới phòng của Thẩm Thiên Tầm.
Hình như cậu ta đã ngủ cả một buổi chiều vừa mới dậy, đôi mắt thâm quầng, một sợi tóc vểnh lên trên cái đầu ổ gà, trông rất lừ đừ.
“Ô oa.” Cô liếc mắt nhìn cậu ta, nhảy lên tủ đồ ăn vặt.
“Tiểu Bạch, đồ ăn vặt của ngươi đã bị tịch thu rồi, cái đó đều là của ta!” Thẩm Thiên Tầm dụi mắt đi tới.
Đôi mắt màu lam băng của Phong Lạc Lạc liếc cậu ta một cái, ngậm hai cái đùi gà túi lên rồi chậm rãi rời đi.
“… Ngươi thật là hung hăng!” Thẩm Thiên Tầm làm ra vẻ muốn bước tới tóm cô.
Phong Lạc Lạc vung vẩy cái đuôi, thân hình màu trắng rời khỏi phòng cậu ta giống như một tia chớp.
Gương mặt của Thẩm Thiên Tầm ngẩn tò te, vừa nãy cậu ta bị hoa mắt hả?
Cậu ta dụi dụi mắt, nhưng thật ra cũng không đuổi theo, chỉ trêu đùa cáo trắng nhỏ một chút thôi.
Phong Lạc Lạc ngậm đùi gà chuẩn bị đến phòng sách, nhưng lúc này lại nghe được tiếng bước chân, cô xoay người chạy về phía cầu thang, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Thiên Mặc.
“Ô oa.” Cô vứt cái đùi gà trong miệng đi, ngoan ngoãn kêu lên một tiếng với anh.
Bên này Thẩm Thiên Tầm cầm túi khoai chiên thò đầu ra: “Anh, anh về rồi.”
Thẩm Thiên Mặc bước lên bậc thang cuối cùng, ánh mắt anh di chuyển từ trên gương mặt của Thẩm Thiên Tầm sang người cáo trắng nhỏ.
Một lớn một nhỏ giống như trẻ con gào khóc đòi ăn vậy, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh.
“Đến phòng ăn ăn cơm, đừng có lúc nào cũng ăn đồ ăn vặt nữa.” Thẩm Thiên Mặc nói xong thì khom người bế cáo trắng nhỏ lên.
Thẩm Thiên Tầm móc ra một vốc khoai chiên ngửa đầu ăn, cậu ta bước tới, nói mơ hồ nghe không rõ: “Một mình em không muốn ăn cơm, đồ ăn vặt là được rồi.”
Thẩm Thiên Mặc liếc cậu ta một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tiểu Bạch sẽ đói bụng.”
Móng vuốt của Phong Lạc Lạc vỗ vỗ ở trước ngực anh, vô cùng đồng ý với lời nói của anh.
“Ô oa.” Đúng, sẽ đói bụng.
Chỉ có bé con mặt đơ ở nhà thì cô mới có thể ăn cơm bình thường.
“…” Thẩm Thiên Tầm nổi giận vứt túi khoai chiên đã hết xuống dưới, địa vị của cậu ta còn không bằng một con thú cưng hay sao?
Trên bàn ăn, Thẩm Thiên Tầm bất chợt nhớ tới gì đó hỏi anh: “Anh, đường hầm bị sập ở núi Dương Sơn là chuyện gì xảy ra vậy? Anh cũng đến đó à? Không phải việc này không thuộc sự quản lý của các anh hay sao?”
Thẩm Thiên Mặc nghe thấy vậy, đáy mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng, nhưng sắc mặt lại không thay đổi chút nào, anh đáp lại: “Anh đi ngang qua.”
“Hả, em còn tưởng anh cũng quen biết bà ngoại đó chứ?” Thẩm Thiên Tầm lẩm bẩm: “Rõ ràng Miên Miên cũng quen mà sống chết cũng không chịu dẫn em theo làm quen, hừ, em cũng không thèm …”
Phong Lạc Lạc nghe thấy cậu ta nhắc đến mình, cô ngẩng đầu liếc cậu ta một cái, thực ra Miên Miên đã từng nói muốn dẫn cô đi gặp cậu ta, nhưng mà thôi, cô cảm thấy tạm thời không cần thiết phải như vậy.
Dù sao, bây giờ cả ngày cô đối mặt với cái khuôn mặt tiều tụy và quầng thâm mắt đó đã đủ rồi.
Thẩm Thiên Mặc nhìn cậu em trai đang oán hận sâu sắc, anh hờ hững không chút để ý hỏi một câu: “Em thích cô ấy à?”
Cậu ta ngẩn người, ngước đôi mắt mờ mịt lên, bĩu môi hỏi: “Thích ai cơ?”
Khóe miệng Thẩm Thiên Mặc nhếch lên, anh nói: “Không có gì.”
“Hả.” Thẩm Thiên Tầm sờ sờ sau gáy rồi tiếp tục nói: “Anh nói xem, tại sao lúc nào bà ngoài phát sóng cũng gặp phải chuyện bất trắc chứ, bọn họ đều nói rằng cô ấy lăng xê bản thân, nhưng mà em cảm thấy là sự thật, nói không chừng đó chính là dị năng của cô ấy, xui xẻo quấn quanh người gì đó?”
“… Ngoan ngoãn ăn cơm đi.” Thái dương của Thẩm Thiên Mặc khẽ giật.
“… Ô oa.” Phong Lạc Lạc nhìn chàng trai trẻ với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Cậu ta mới là xui xẻo quấn quanh người thì có.
“Nhưng mà cô ấy nổi tiếng quá nhanh, có quá nhiều người mê mẩn, chuyện hôm nay lại bị người ta nghi ngờ.” Giọng điệu của Thẩm Thiên Tầm có chút đáng tiếc.
“Hả?” Dường như Thẩm Thiên Mặc cảm thấy hứng thú, anh nhìn cậu ta.
Thẩm Thiên Tầm chủ động kể hết mọi chuyện ở trên Weibo cho anh nghe, cuối cùng kết luận lại: “Dù sao thì cũng chính là nhịp điệu của thủy quân, nhưng các fans hâm mộ của bà ngoại rất nỗ lực, đã đè nén được rồi.”
“Ừm.” Lại là một giọng trầm thấp qua loa của Thẩm Thiên Mặc.
Nhưng thật ra Phong Lạc Lạc nghe thấy vậy thì rất vui, vốn dĩ cô còn lo lắng có nhiều người mắng cô như vậy, có thể sẽ có ít người xem livestream đi hay không, bây giờ xem ra có lẽ sẽ không như vậy rồi nhỉ?
——
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Thiên Mặc ôm cáo trắng nhỏ trở về phòng.
Hôm nay bị dính mưa, anh chỉ thay quần áo, vẫn chưa được tắm rửa nên luôn cảm thấy không thoải mái.
Vừa vào đến cửa, anh đặt cáo trắng nhỏ lên trên giường, cứ thế cởi quần áo ra để trần, lộ ra phần thân trên vạm vỡ.
Lúc này mái tóc ngắn màu đen của anh có chút lộn xộn, một vài sợi tóc che đi đôi mắt đen sâu thẳm, cánh tay lại đang để trần, vậy nên nhìn qua cũng không còn mùi vị cấm dục bình thường nữa, mà có thêm mấy phần hung hãn và hoang dã hơn.
Phong Lạc Lạc vừa mới ngồi vững vàng, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cảnh tượng sinh động tươi đẹp như vậy, cô lập tức cảm thấy đầu óc bị nhồi máu, mũi có chút ngứa ngáy.
Có lẽ ánh mắt của cô nóng rực quá mức, cái tay đang cởi thắt lưng của Thẩm Thiên Mặc bỗng nhiên dừng lại một chút, đôi mắt tối đen như mực nhìn về phía cô.
“Tiểu Bạch, xoay người lại.” Bờ môi của anh đóng mở, còn khẽ nhấc cái cằm lên một chút, giộng như giọng nói ra lệnh, nhưng lại vô cùng trầm thấp và dịu dàng.
Phong Lạc Lạc chớp đôi mắt màu lam băng, cô làm ra dáng vẻ nghe không hiểu, bắt đầu trêu chọc: “Ô oa.”
Thẩm Thiên Mặc cũng cảm thấy bản thân có hơi ngốc nghếch, vậy mà lại cảm thấy cáo trắng nhỏ có thể nghe hiểu được lời mình nói.
Anh hơi nghiêng người, vươn tay vén cái chăn lên, che kín toàn bộ cáo trắng nhỏ lại.
“Ô oa.” Một vùng tăm tối hiện ra trước mắt Phong Lạc Lạc, chờ đến khi cô chui ra khoi chăn thì chỉ nhìn thấy bộ quần áo bẩn bên trong giỏ quần áo, còn người đàn ông đã đi vào trong phòng tắm, chỉ có tiếng đóng cửa vang lên.
“Ô oa…” Phong Lạc Lạc cảm thấy có chút đáng tiếc, cô nằm lại lên trên chăn.



