Skip to main content

Phiên ngoại 1 – Lâm Vi:

Sau khi liên tục tăng ca hơn một tháng, tôi mệt mỏi duỗi lưng một cái.

Hợp tác giữa nhà họ Lâm và nhà họ Ôn đã bị hủy bỏ, nhà cung cấp mới cần phải phối hợp lại từ đầu.

Lúc tôi lái xe đến biệt thự nhà họ Ôn để lấy lại hợp đồng đã hủy, lại nhìn thấy người nhà họ Ôn đang cãi vã om sòm.

Bà Ôn tóc tai bù xù, gương mặt dữ tợn bổ nhào tới trước mặt ông Ôn, đưa tay cào một đường năm ngón tay đầy máu, trong miệng không ngừng mắng:

“Tên họ Ôn kia, năm đó là ông đến ở rể, lại dám dan díu với bảo mẫu, còn dám tráo đổi con gái riêng với con gái ruột của tôi, để tôi làm con ngốc suốt mười chín năm, tôi nói cho ông biết, món nợ này, chúng ta vĩnh viễn không xong đâu!”

Lúc này tôi mới nhớ ra, trong giới đều truyền tai nhau.

Mấy tháng trước, Khương Hòa nhảy xuống biển tự vẫn, ngay cả thi thể cũng không tìm được.

Người nhà họ Ôn tuyệt vọng ngày ngày canh giữ ở bờ biển, chờ đợi kỳ tích xuất hiện.

Chỉ tiếc, kỳ tích chưa kịp đến, thứ xuất hiện trước lại là bi kịch đầy kịch tính.

Một phong thư giám định thân phận nặc danh được gửi đến tay bà Ôn.

Giấy trắng mực đen rõ ràng, Ôn Sơ Sơ và ông Ôn, lại là ba con ruột.

Bà Ôn sụp đổ hoàn toàn, lập tức tra xét chuyện mười chín năm trước một lần, lúc này mới hiểu được ngọn nguồn.

Ban đầu ông Ôn đến ở rể, khắp nơi bị chèn ép, ông ta và bảo mẫu trẻ tuổi trong nhà lén lút với nhau.

Bảo mẫu vô tình mang thai, sinh cùng ngày với bà Ôn.

Hai chữ “ở rể” giống như ngọn núi lớn đè lên đầu ông ta, nhìn đứa con gái do người mình yêu sinh ra, ông ta nảy ra ý định tráo đổi con.

Từ đó, con gái ngoài giá thú trở thành con ruột của ông ta và bà Ôn, được nuôi dưỡng dưới sự chăm sóc của họ.

Mà con gái ruột của bà Ôn là Khương Hòa, bị ông ta ném đến cô nhi viện.

Trong biệt thự nhà họ Ôn hỗn loạn, bà Ôn vẫn tiếp tục đánh đấm như kẻ điên:

“Ôn Quân, ông hại mẹ con tôi chia lìa mười chín năm, cái đồ lòng lang dạ sói như ông, nhà họ Bạch chúng tôi lẽ ra không nên rước ông về nhà!”

“Cổ phần của tập đoàn Ôn thị tôi đã chuyển toàn bộ cho hội đồng quản trị, chút cổ phần ông đang nắm trong tay đã không còn quyền lực, ha ha, cho dù là lưỡng bại câu thương, tôi cũng không thể để ông sống yên ổn quãng đời còn lại đâu.”

“Hòa Hòa, con gái đáng thương của tôi…Đời này tôi tạo nghiệt gì, lại vất vả nuôi con gái ngoài giá thú mười chín năm, bỏ mặc con gái ruột không quan tâm…”

Bà Ôn vẫn luôn nắm giữ 40% cổ phần trong tay, nắm giữ mạch máu của Ôn thị.

Lần này bà chuyển toàn bộ cổ phần vào tay đối thủ cạnh tranh, ông Ôn lập tức bị đá ra khỏi hội đồng quản trị.

Tòa cao ốc nhà họ Ôn, trong vòng một đêm đã sụp đổ.

Về phần Ôn Tùy Niên.

Tôi nhìn hắn ngây ngốc ngồi dưới mái hiên.

Râu ria xồm xoàm, vành mắt thâm quầng, hiển nhiên đã rất lâu không ngủ.

Trong tay hắn nắm chặt một chiếc bùa bình an phai màu.

Nghe nói, bùa bình an này là vật kỷ niệm hắn tiện tay mua được.

Vào ngày Khương Hòa trở về nhà họ Ôn, Ôn Tùy Niên đưa thứ không đáng tiền này cho em gái ruột của hắn.

Đây là món quà duy nhất hắn từng tặng cho Khương Hòa.

Một tấm bùa bình an trị giá hai mươi tệ.

Khương Hòa từ đầu đến cuối đều đeo ở trên cổ, trân trọng như bảo vật.

Nhưng không biết xảy ra chuyện gì, bùa bình an lại trở về trong tay hắn, ngày càng cũ nát.

Thân phận đại thiếu gia nhà họ Ôn của hắn đã khó mà giữ được, ngay cả biệt thự nhà họ Ôn…

Tôi quay đầu nhìn người môi giới và người mua mới đang đến.

Nhà họ Ôn triệt để sụp đổ, đến chuyện sẽ sống ở đâu cũng không kịp quan tâm.

Về phần Ôn Sơ Sơ, nghe nói cô ta bám chặt lấy Thẩm Xác.

Nhưng nhà họ Thẩm vốn phụ thuộc vào nhà họ Ôn mà sống, ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao còn nguyện ý chứa chấp thiên kim giả này?