Ánh mặt trời từ từ nhô lên, có tia sáng yếu ớt chiếu vào mặt biển, vỡ tan thành từng mảnh vàng vụn lóa mắt.
Ôn Sơ Sơ đã nép trong lòng ba mẹ Ôn khóc lóc, Ôn Tùy Niên lại lo lắng nhìn về phía tôi, an ủi:
“Hòa Hòa, ba mươi triệu tiền mặt sẽ sớm gom đủ, em đừng sợ, anh nhất định sẽ cứu em.”
Thẩm Xác cũng ở một bên phụ họa:
“Hòa Hòa, em yên tâm, anh nhất định sẽ cưới em, sau lần này, anh hứa sau này sẽ luôn chọn em trước.”
Tâm trạng của tôi lại bình thản đến lạ kỳ.
Tôi bình tâm nhìn về phía tất cả mọi người.
Giọng nói khàn khàn bình tĩnh vang lên:
“Không cần lãng phí tiền đâu.”
Sắc mặt mọi người cứng đờ.
Nếu tôi đã thay nguyên chủ sống một lần, vậy thì trước khi đi, không ngại thay cô ấy nói vài lời.
Tôi chuyển hướng nhìn ba mẹ Ôn:
“Ông bà Ôn, hai người không cần phải lãng phí tiền vì một người ngoài như tôi.”
“Tôi tên là Khương Hòa, không phải Ôn Hòa. Nhà họ Ôn không thích sự tồn tại của tôi, và tôi cũng chán ghét sự tồn tại của người nhà họ Ôn.”
“Ở nhà họ Ôn một năm, tôi chưa từng vì ghen ghét mà hãm hại Ôn Sơ Sơ, nếu hai người không tin, có thể xem lại tất cả camera giám sát.”
Sắc mặt Ôn Tùy Niên trắng bệch tột độ, dường như dự cảm được điều gì đó, ánh mắt càng lúc càng hoảng sợ.
Tôi lại nhìn về phía Thẩm Xác.
Thật ra tôi không có ấn tượng gì nhiều về anh ta.
Thậm chí cho đến hôm nay, tôi mới nhớ rõ khuôn mặt anh ta.
“Anh Thẩm, hành vi gió chiều nào theo chiều đó của anh khiến tôi buồn nôn.”
“Anh không yêu ai cả, từ đầu đến cuối chỉ yêu chính mình, thân phận của ai có lợi cho tiền đồ của anh, tình yêu của anh sẽ xuất hiện ở trên người người đó.”
Thẩm Xác xấu hổ cúi đầu, đau khổ che mặt.
Còn lại một người.
“Về phần anh…”
“Hạ… Hạ gì ấy nhỉ, được rồi, gọi là gì không quan trọng, dù sao tôi cũng không nhớ anh.”
“Không có gì để nói.”
Thời gian Hạ Thời Thanh xuất hiện quá muộn, đến khi tôi xuyên đến thế giới này đã hơn một tháng, người thanh mai trúc mã mười tám năm với nguyên chủ mới chịu xuất hiện.
Trước đây, cậu ta vẫn luôn im lặng canh giữ bên cạnh Ôn Sơ Sơ, che chở hỉ nộ ái ố của cô ta, hoàn toàn không phát hiện ra chị Khương của cậu ta đã thay đổi thành người khác.
Chân Hạ Thời Thanh mềm nhũn, suýt nữa thì ngã khuỵu xuống đất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Không thể nào, sao chị Khương lại quên em chứ, ở cô nhi viện, chị đã nói sẽ bảo vệ em mãi mãi mà.”
Ha, bảo vệ cậu ta còn không bằng bảo vệ một con chó.
Thủy triều sau lưng dâng lên cực nhanh, bọt biển va vào vách đá, để lại từng lớp từng lớp vết nước.
Trong tiếng thét chói tai của mọi người, tôi đột nhiên quay người nhảy lên, thân hình gầy gò rơi xuống như một ngôi sao băng, lao vào trong những con sóng cuồn cuộn.
Ánh mặt trời cuối cùng cũng phá tan xiềng xích, hàng ngàn hàng vạn tia sáng phủ kín mặt biển mênh mông.
Khi một lượng lớn nước biển tràn vào mũi và miệng tôi, bộ não đau nhức của tôi đột nhiên trở nên tỉnh táo.
Từng cảnh tượng ngày xưa lướt qua trước mắt tôi như đèn kéo quân.
Từ cô nhi viện đến nhà họ Ôn, từ nhà họ Ôn đến bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đầu đường.
Cuối cùng tôi cũng hiểu được, tại sao tôi ở thế giới cũ chưa từng có một người bạn hay người thân nào.
Đó là thế giới mà tôi tưởng tượng ra dưới sự thống khổ cực độ.
Ở một thế giới chưa từng tồn tại, tự nhiên là không có ai nhìn thấy tôi.
Càng không có ai để ý đến tôi.
Tôi giống như một linh hồn cô độc, đi xuyên qua giữa các thành phố, ảo tưởng cuộc sống bình yên của mình.
Quyển sách trong đầu kia, căn bản là không hề tồn tại.
Những dòng chữ trên đó đều là sự thật mà tôi đã từng trải qua.
Tử vong khiến tôi đánh nát tất cả ảo ảnh.
Một ngụm nước biển cuối cùng tràn vào phổi, tôi chậm rãi nhắm mắt lại.
Thì ra.
Từ đầu đến cuối, tôi chính là Khương Hòa bị vạn người ghét.


