Hạ Thời Thanh thất thần rời khỏi bệnh viện, hiếm khi không nhắc lại chuyện nữ thần của cậu ta bị bắt cóc.
Ngay sau khi cậu ta rời đi, tôi đã lén lẻn ra khỏi bệnh viện.
Hít thở không khí trong lành mà tôi đã không được hít thở từ lâu, tôi một mình chậm rãi bước đến cây cầu lớn gần bệnh viện.
Đứng ở nơi cao nhìn xuống, dòng nước xiết cuồn cuộn chảy mạnh.
Tôi đã sống lay lắt bợ trong thế giới xa lạ này một tháng rồi, và đã đến lúc tôi phải rời đi.
Mặc dù thời gian tôi chết hơi muộn, có khả năng tôi sẽ không gặp được nguyên chủ trên cầu Nại Hà.
Nhưng tôi vẫn nở một nụ cười, nhìn chằm chằm vào mặt nước đang trào dâng, và ngay khi tôi định lộn người lao xuống dòng nước dữ dội, một cánh tay rắn chắc đã ôm chặt lấy tôi từ phía sau, và một miếng vải ướt đẫm bịt miệng và mũi tôi.
Một mùi hăng xộc vào mũi tôi, và chỉ trong một khoảnh khắc, tôi đã mất hết sức để vùng vẫy.
Trước khi ý thức của tôi hoàn toàn tan biến, tôi không thể không lẩm bẩm một câu trong lòng: Mạng sống của tôi thực sự còn dai hơn cả cọc bê tông!
Khi tỉnh lại trong cơn choáng váng, bên tai vang lên tiếng sóng biển cuộn trào vỗ vào bờ.
Gió biển mặn chát mang theo hơi ẩm dày đặc bao quanh tôi.
Tôi chậm rãi mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên một tảng đá ngầm bên bờ biển, người đang đứng trên cao nhìn xuống tôi với vẻ mặt đắc ý, lại là Ôn Sơ Sơ.
Vẻ mặt của cô ta có chút dữ tợn, hoàn toàn không giống như vẻ ngoài ngây thơ của cô ta trước đây.
Chân trời bắt đầu có màu trắng bạc, mặt trời mọc đang chuẩn bị phá vỡ bóng tối trước bình minh.
Ôn Sơ Sơ dường như vô cùng ghét tôi, và đôi mắt cô ta tràn đầy sự oán hận.
“Khương Hòa, cô đã biến mất mười tám năm rồi, tại sao còn quay về làm lung lay vị trí của tôi?”
“Bây giờ tất cả người nhà họ Ôn đều đứng về phía cô, tôi giả vờ bị bắt cóc, còn để lại chứng cứ chứng minh là cô làm, vậy mà ngoài anh Thời Thanh ra, chẳng ai tin tôi cả!”
Cô ta càng nói càng tức giận, thân phận đoàn sủng của cô ta đã tan vỡ với tốc độ chóng mặt kể từ khi tôi xuyên không đến đây.
Một lát sau, Ôn Sơ Sơ bình tĩnh lại, đến gần tai tôi và thì thầm:
“Khương Hòa, hôm nay tôi sẽ cho cô biết nếu chúng ta gặp nguy hiểm, người mà họ sẽ chọn sẽ luôn là tôi!”
Tôi liếc nhìn những tên cướp hung ác bên cạnh, trong lòng hiểu rõ.
Chuyện nhà họ Ôn chọn ai, đối với tôi không quan trọng.
Có liên quan gì đâu?
Tôi không phải là nguyên chủ, và tôi chưa bao giờ có bất kỳ kỳ vọng nào đối với nhà họ Ôn kể từ khi đến thế giới này.
Nhìn những đợt sóng biển dâng trào cuồn cuộn, một sự thôi thúc táo bạo đã xuất hiện trong trái tim khô cằn của tôi.
Nhà họ Ôn đến nhanh hơn tôi tưởng.
Tôi và Ôn Sơ Sơ bị bắt làm con tin trên một bãi đá lởm chởm, chỉ cần ngã nhẹ một cái, sau lưng chính là biển nước đen ngòm có thể lập tức nuốt chửng người ta.
Dưới mắt Ôn Tùy Niên có hai quầng thâm lớn, hắn đang đứng ở nơi không xa, hét lên:
“Anh muốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần thả Hòa Hòa và Sơ Sơ ra.”
Tên cướp không kiên nhẫn hét lên:
“Thả cả hai thì tao còn ai làm con tin? Bọn mày chỉ được chọn một người rời đi, người còn lại—chờ khi tiền vào tài khoản, tao tự nhiên sẽ thả.”
Ôn Sơ Sơ khóc lóc thảm thiết:
“Ba mẹ, anh trai… Cứu con…”
Đôi mắt lo lắng của Hạ Thời Thanh đảo qua đảo lại giữa tôi và Ôn Sơ Sơ vài lần, và cuối cùng cậu ta ngập ngừng nói:
“Chị Khương, có phải chị đã thuê những tên cướp này không?”
“Đừng gây rối nữa, thủy triều đang lên, đứng ở đó rất nguy hiểm, hãy quay lại đi.”
“Chỉ cần chị quay lại, em sẽ tha thứ cho sự điên rồ của chị…”
Tôi đảo mắt.
Tên cướp càng trở nên thiếu kiên nhẫn:
“Mau chọn nhanh lên, nếu không tôi sẽ ném cả hai xuống biển!”
Ba mẹ Ôn đã sớm rối như tơ vò, Ôn Tùy Niên do dự hồi lâu mới khó khăn mở miệng:
“Hãy để Sơ Sơ qua đây trước, chúng tôi sẽ gom tiền cho anh ngay lập tức, anh đừng làm hại Hòa Hòa.”
Không ai phản đối.
Mặc dù mỗi người trong số họ đều mang theo sự miễn cưỡng và lo lắng.
Tôi hiểu suy nghĩ của mọi người.
Họ đã đầu tư quá nhiều vào Ôn Sơ Sơ.
Ba Ôn và mẹ Ôn đã đầu tư tài chính và nguồn lực trong mười tám năm để tạo ra một viên ngọc quý như vậy.
Ôn Tùy Niên đã làm anh trai trong mười tám năm, yêu thương và chăm sóc em gái của hắn trong hàng ngàn ngày đêm, và những món quà được chọn lọc cẩn thận mỗi năm đã chất đầy ba căn phòng lớn nhỏ, đó là sự cống hiến tình cảm của hắn.
Mặc dù Thẩm Xác biết rằng tôi là ân nhân cứu mạng của anh ta, nhưng anh ta đã là bạn thanh mai trúc mã của Ôn Sơ Sơ hơn mười năm, những cảm xúc anh ta đã đầu tư không hoàn toàn là giả tạo, cho nên anh ta đương nhiên không muốn từ bỏ cô ta.
Về phần Hạ Thời Thanh, cậu ta luôn là người trốn sau lưng tôi và khi ở cô nhi viện, cậu ta luôn đòi hỏi.
Lấy đã quen, sao có thể hiến dâng cho tôi?
Chỉ có tôi bị vứt bỏ từ đầu đến cuối, bọn họ không hao phí chút công sức hay tiền bạc nào.
Bỏ ra càng ít, tự nhiên vào thời khắc mấu chốt, sẽ không lựa chọn tôi.
Ôn Sơ Sơ hài lòng khẽ gật đầu, trước khi đi còn đắc ý nói một câu:
“Khương Hòa, tôi đã bảo rồi, cô mãi mãi cũng không bằng tôi.”
“Trong lòng mọi người, mãi mãi cũng sẽ không có vị trí của cô.”
Tôi nhướng mày:
“Thật sao?”


