Tổng cục quản lý người dị năng.
Phong Lạc Lạc chống cằm rối rắm suy nghĩ một lúc rất lâu, cuối cùng nói ra ba chữ: “Hùng Thiên Mạch.”
Vừa rồi người ra tay giúp cô và gấu đen nhỏ ở trong trung tâm mua sắm chính là người của tổng cục quản lý người dị năng, nhân tiên bọn họ bảo cô tới làm thủ tục bắt đầu nhận nuôi gấu đen nhỏ.
Cô suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được cái tên này.
Nhưng mà sau khi cô nói ra cái tên này, cô gái trẻ tuổi giúp đăng ký ở đối diện lại nhíu mày: “Thiên Mặc sao?”
“Ừm.” Phong Lạc Lạc liên tục gật đầu, cô còn mỉm cười nhìn sang người thiếu niên nhỏ ở bên cạnh cô: “Thích không?”
Đôi mắt đen như mực của người thiếu niên khẽ chớp, sau đó cậu ta gật đầu: “Bà ngoại, thích.”
Phong Lạc Lạc xoa xoa lên mái tóc xoăn của cậu ta: “Thích là được rồi.”
Người thiếu niên khẽ cúi đầu, còn làm ra dáng vẻ xấu hổ đỏ mặt cam tâm tình nguyện mặc cho người ta chém giết.
“Khụ khụ.” Cô gái trẻ tuổi lạnh lùng nói: “Thiên Mặc là tên của lão đại chúng tôi, cô nghĩ lại tên khác đi.”
Phong Lạc Lạc cũng không sợ dáng vẻ lạnh lùng của cô ấy, cô sửa lại: “Là Thiên Mạch, tung hoành Thiên Mạch.”
Lần này cô gái trẻ tuổi cũng không tiện nói gì, chỉ là sắc mặt của cô ấy cũng không tốt lắm, lúc cô ấy nhìn Phong Lạc Lạc còn lóe lên một chút không kiên nhẫn.
Phong Lạc Lạc nhạy cảm phát hiện ra ý thù địch của cô ấy, nhưng mà lại có chút khó hiểu.
Không mất nhiều thời gian lắm, thủ tục nhận nuôi cũng đã đăng ký xong xuôi.
Nhưng mà người phụ nữ trẻ tuổi kia vẫn còn muốn đeo còng tay điện tử cho gấu đen nhỏ.
Phong Lạc Lạc tiến lên một bước, cô che chắn ở trước mặt gấu đen nhỏ, kiên quyết lên tiếng: “Không được, cậu ta không thể đeo còng tay điện tử được.”
Loại còng tay điện tử này sẽ định vị vị trí của người đeo nó bất cứ lúc nào, thậm chí còn thể thường xuyên tải thông tin của người đó lên thiết bị đầu cuối, để bên này có thể nắm giữ được tin tức của cậu ta bất cứ lúc nào.
Đối với gấu đen nhỏ thì cái này chẳng khác nào ngồi tù cả.
“Cô Phong, đây là quy định của chúng tôi.” Cô gái trẻ tuổi lạnh lùng nói.
Phong Lạc Lạc bình tĩnh nhìn cô ấy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi muốn gặp lão đại của các cô.”
Cô gái trẻ tuổi có chút khinh thường: Ôi, cô tưởng cô là ai? Lão đại của chúng tôi là người cô muốn gặp là có thể gặp được sao?”
Nhưng mà đúng vào lúc này có một bóng người bước từ ngoài cửa vào, chính là Thẩm Thiên Mặc.
Đôi mắt của Phong Lạc Lạc khẽ sáng lên, vô giơ móng vuốt về phía anh.
Cô cảm thấy Thẩm Thiên Mặc vẫn kiên cường chính trực như vậy, hơn nữa ưu điểm lớn nhất là rất thích động vật nhỏ, gấu đen nhỏ đáng yêu như vậy, không có lý do gì mà anh lại không giúp cô cả.
Mà lúc này gấu đen nhỏ, à, dường như Tiểu Thiên Mạch lại cảm nhận được hơi thở cường giả ở trên người anh, toàn thân cậu ta có chút xao động và bất an.
“Lão đại?”
Sau khi cô gái trẻ tuổi ngạc nhiên thì lại có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, cô đang chuẩn bị giải thích mọi chuyện nhưng lại nghe thấy Thẩm Thiên Mặc thản nhiên phân phó: “Vạn Lộ, cô ra ngoài trước đi.”
Vạn Lộ ngẩn người, cô ấy liếc mắt nhìn Phong Lạc Lạc một cái rồi rời đi với vẻ mặt tức giận.
Nhưng thật ra Phong Lạc Lạc lại không chú ý đến cô ấy, chỉ là cô có cảm giác vẻ mặt của Thẩm Thiên Mặc rất bình thản, hình như không có ý muốn tính toán nợ cũ với cô, trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Thiên Mặc bước từng bước đến gần, trước khi cô mở miệng thì anh đã nói: “Cậu ta có thể không đeo còng tay điện tử, nhưng mà có điều kiện.”
Phong Lạc Lạc bị chiều cao của hai người dồn ép, cô đành phải ngẩng đầu lên nhìn anh mà hỏi: “Điều kiện gì?”
Thẩm Thiên Mặc nhìn chấm màu đỏ thắm ở trên trán cô, chậm rãi lên tiếng: “Cô đi làm bài kiểm tra người dị năng với tôi.”
“…” Phong Lạc Lạc yên lặng gật đầu, chắc chắn anh đã chú ý tới cô từ sớm, lúc này vừa hay có thể quang minh chính đại nói ra rồi.
Hừ.
Sau khi trấn an Tiểu Thiên Mạch, Phong Lạc Lạc đi theo phía sau Thẩm Thiên Mặc đến chỗ đăng ký.
Cánh cửa máy móc màu xám bạc mở ra, hai người bước vào một căn phòng rộng rãi.
Phong Lạc Lạc tò mò quan sát các thiết bị công nghệ cực kỳ cao xung quanh mình, ngón tay không cẩn thận lướt qua một màn hình, trong nháy mắt đã thấy vầng sáng màu trắng lóe lên, tiếng “tút tút tút” vang lên không ngừng, cô sợ sệt rút tay về, theo quán tính cô trốn về phía sau Thẩm Thiên Mặc.
“Sao thế, đã xảy ra chuyện gì?” Cô cố gắng giả bộ giữ bình tĩnh, cô không sợ yêu ma quỷ quái, nhưng mà lại cảm thấy những máy móc lạnh lẽo này làm cho người ta có chút sợ hãi.
“…” Thẩm Thiên Mặc khẽ quay đầu lại nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cô, trong lòng anh cảm thấy ngứa ngáy một cách kỳ lạ, rất muốn sờ lên mái tóc mềm mại của cô.
Một lúc lâu sau, anh mới vươn tay ra ấn một cái nút. Lúc này tiếng cảnh báo tút tút mới dừng lại.
Phong Lạc Lạc nhô đầu ra từ sau lưng anh, cô có chút cảm khái nhìn vào màn hình tối đen một lần nữa, sau đó lại không nhịn được tò mò chạm vào một cái máy khác.
Thẩm Thiên Mặc cũng không lên tiếng ngăn cản cô, thỉnh thoảng ánh mắt của anh lại bắt gặp gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập mới mẻ kèm theo một chút sợ hãi của cô.
Cuối cùng, sau khi bước vào một căn phòng nhỏ, Thẩm Thiên Mặc đưa cho cô hai mảnh kim loại mỏng được kết nối với máy móc rồi nói: “Cầm lấy.”
Phong Lạc Lạc nghiên cứu mảnh kim loại ở trong tay hết lần này đến lần khác thì lại nghe thấy anh lên tiếng: “Để lên trên đầu.”
“Ồ.” Phong Lạc Lạc cực kỳ nghe lời, cô dán bốp một cái lên trán, sau đó đôi mắt ẩm ướt mong chờ nhìn về phía anh.
Như vậy là có thể kiểm tra được cô có phải người dị năng hay không hả?
“…” Khóe miệng của Thẩm Thiên Mặc khẽ co giật, anh kiềm chế sự kích thích muốn bật cười, lên tiếng nhắc nhở: “Dán trên huyệt thái dương, mỗi bên một cái.”
Phong Lạc Lạc chớp đôi mắt rồi lại ngoan ngoãn dán lên theo cách của anh.
Sau đó Thẩm Thiên Mặc cũng xoay người lại nhìn dữ liệu thay đổi ở trên màn hình khổng lồ.
Phong Lạc Lạc quả thực rất tò mò, cô âm thầm dịch chuyển đến bên cạnh anh, làm ra dáng vẻ rất quen thuộc hỏi anh: “Tiểu Thiên Mặc, ở trên đó nghĩa là gì? Tôi là người dị năng sao?”
Tạm thời cô đã che phủ toàn bộ linh lực, cho dù là máy móc lợi hại hơn nữa có lẽ cũng không thể kiểm tra ra nguyên nhân phía sau.
Vốn dĩ Thẩm Thiên Mặc đang nghi ngờ về thể chất bình thường của cô, bất chợt nghe thấy cô gọi một tiếng “Tiểu Thiên Mặc” rất thân quen, trong giây lát anh không phản ứng kịp, khuôn mặt lạnh lùng tẻ nhạt có chút rạn nứt: “Tiểu Thiên Mặc sao? Tôi lớn hơn cô.”
Anh nhớ tới trên thẻ căn cước cô hai mươi tuổi, chỉ vừa mới trưởng thành mà thôi.
Phong Lạc Lạc vừa nghe thấy vậy thì nghiêm túc lắc đầu, cô đưa ra một ngón tay màu xanh thẳm ra ngoài: “Không, tôi lớn hơn anh, tôi đã hơn mười nghìn tuổi rồi.”
“…” Ánh mắt của Thẩm Thiên Mặc bình thản chăm chú nhìn cô, nhưng khóe miệng anh lại nhếch lên một độ cong gần như không thể nhận ra được, đôi môi mỏng miễn cưỡng nhả ra hai chữ: “Thật không?”
Phong Lạc Lạc nghe thấy giọng điệu đó của anh thì cũng biết là anh không tin, cũng giống như Miên Miên vậy, chỉ cho rằng cô đang nói đùa mà thôi.
Cô cũng chẳng muốn tranh chấp với người phàm về vấn đề này, chỉ hỏi lại một lần nữa: “Vậy tôi là người dị năng sao?”
“Cô không phải.” Lúc này ánh mắt anh kèm theo mấy phần dò xét, anh chuyển đề tài nói tiếp: “Vậy nên, rốt cuộc trên người cô có bí ẩn gì?”
Sau khi Phong Lạc Lạc nghe xong thì vô tội lắc đầu.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, trắng lóa như ngọc kia làm cho người ta phải chấn động, rõ ràng ánh mắt của cô cực kỳ trong suốt, nhưng lại có cảm giác thần bí làm cho người ta muốn đi sâu đến cùng, từng sợi lông mi dày dặn cong veo giống như đang quạt ở trong đáy lòng anh, vô cùng quyến rũ…
Rõ ràng Thẩm Thiên Mặc nghe thấy nhịp tim của mình đột nhiên lại tăng tốc vào lúc đó.
“Lão đại!” Lúc này Trâu Vũ đột nhiên bước vào, vẻ mặt anh ta vô cùng hào hứng: “Có kết quả rồi.”
Thẩm Thiên Mặc thản nhiên nhìn sang tiếp lời: “Thế nào?”
Trâu Vũ vừa mới mở miệng thì bất chợ chú ý tới việc còn có Phong Lạc Lạc ở bên cạnh anh, anh ta nuốt một ngụm nước bọt nhìn vào gương mặt của cô, lắp ba lắp bắp hỏi: “Lão đại, cô ấy… Tại sao lại ở đây?”
Anh ta không xem livestream, nhưng mà gần đây cô gái nhỏ xinh đẹp này đã gây ra không ít sóng gió ở trên mạng, anh ta không muốn chú ý tới cũng khó.



