“Đó là anh trai của Thiên Tầm….” Mộc Miên Miên nhìn Thẩm Thiên Mặc, cô yếu ớt giật quần áo Phong Lạc Lạc: “Chúng ta vẫn nên chuồn đi thì hơn, anh ấy rất đáng sợ.”
Phong Lạc Lạc còn chưa kịp đáp lại thì đã nhìn thấy bóng dáng của Tô Minh Đường đang đến gần.
Người trái kẻ phải, dường như hai người đàn ông đã coi cô thành con mồi rồi.
Lần này Phong Lạc Lạc lại càng bối rối hơn, rõ ràng cô đã thu lại tất cả tinh lực, tại sao bọn họ có thể tìm thấy cô nhanh như vậy chứ?
Lẽ nào tai mắt ngầm của bọn họ thật sự nhiều như vậy sao?
Tô Minh Đường đi tới trước mặt cô, anh ta cúi đầu liếc nhìn đôi mắt quyến rũ của Phong Lạc Lạc để lộ ra bên ngoài rồi gằn từng chữ: “Có phải nên đưa đồ của tôi cho tôi rồi hay không?”
“Tạm thời tôi vẫn chưa.” Phong Lạc Lạc thấp giọng trả lời, cô hơi chột dạ, ánh mắt có chút lấp loé.
Mộc Miên Miên không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng lại phí phách lên tiếng: “Anh này, chị Lạc Lạc nợ anh cái gì, tôi trả giúp chị ấy, cái gì cũng được.”
Tô Minh Đường không hề liếc mắt nhìn cô ấy, anh ta duỗi tay muốn kéo khẩu trang của Phong Lạc Lạc.
Thế nhưng tay của anh ta đã bị Thẩm Thiên Mặc bước đến bên cạnh ngăn cản lại.
Phong Lạc Lạc cũng kịp thời lùi về sau một bước, cô nhìn về phía Thẩm Thiên Mặc, âm thanh rầu rĩ phát ra dưới chiếc mặt nạ: “Vậy tại sao anh lại tìm tôi?”
Cô lén lút ma sát thú hạch, còn ăn vụng đùi gà, chắc là anh không biết đâu.
Nhưng mà, cô không thích mắc nợ người khác, vậy nên cô ghi nợ thì đương nhiên sẽ trả!
Chỉ là hiện tại cô vẫn chưa có cái năng lực đó…
“Tối hôm qua cô làm cái gì, còn cần tôi phải nói sao?” Câu nói này của Thẩm Thiên Mặc có chút mập mờ, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước sâu cứ trừng trừng nhìn cô.
Mộc Miên Miên vô cùng nhạy cảm, ngựa núi rừng cũng đã ngửi được một hơi thở khác.
Một lần nữa cô lại bị hai người đàn ông có khí chất khác nhau xác định đánh giá, người có giá trị nhan sắc và vóc dáng cao lớn, hay là cường giả dị năng, khí thế phi phàm, hơn nữa còn có thái độ mập mờ với chị Lạc Lạc…
Trời ạ, cái này là cô ấy không cẩn thận bước vào Tu La trận của chị Lạc Lạc à?
Nhưng mà cô cũng không có cơ hội nhiều chuyện.
Trong khoảnh khắc Thẩm Thiên Mặc mở miệng, sắc mặt của Tô Minh Đường cũng chìm xuống, anh ta vươn tay muốn bắt được Phong Lạc Lạc, nhưng lại bị Thẩm Thiên Mặc ra tay ngăn cản.
Vì thế hai người đàn ông xuất sắc như nhau cứ như vậy mà đánh nhau!
Phong Lạc Lạc vỗ đôi mi dài của mình, còn chưa bắt đầu quan sát trận chiến thì đã bị Mộc Miên Miên kéo chạy đi.
Sau khi đi ra khỏi cửa hàng, Phong Lạc Lạc cảm thấy có hai người đàn ông đang đuổi theo, cô lập tức thiết lập kết giới ở xung quanh, thoát khỏi sự theo dõi của bọn họ.
Sau đó cô và Miên Miên đi tới công ty livestream Đậu Nha, bọn họ hẹn cô đến ký hợp đồng.
Đợi đến lúc đã xong xuôi hết mọi việc thì cũng đã là xế chiều, Phong Lạc Lạc tạm biệt Miên Miên rồi nhanh chóng trở về biệt thự nhà họ Thẩm.
Lúc đó hai anh em nhà họ Thẩm đều đang ở nhà, Thẩm Thiên Tầm ảo não lật tìm trong phòng, còn Thẩm Thiên Mặc im lặng ngồi trên ghế sô pha, anh nhìn chằm vào đoạn video giám sát ở tên màn hình máy tính.
Cái đó là hôm nay anh vừa mới bảo người ta lắp.
“Anh, anh có nhìn thấy Tiểu Bạch ở trong camera không?” Thẩm Thiên Tầm đi tới đằng sau anh, sốt ruột hỏi.
Thẩm Thiên Mặc khẽ cau mày, ánh mắt anh đã quét qua mười sáu cái màn hình giám sát mà cũng không thấy bóng dáng của cáo trắng nhỏ.
Hơn nữa không biết là nó đã mất tích từ khi nào.
“Không có.” Anh khẽ mở môi, giọng điệu có hơi trầm xuống.
Thẩm Thiên Tầm thở dài một tiếng, tóc ở trên đỉnh đầu cũng buông xuống mấy phần.
Đúng lúc này, camera ở cổng bỗng nhiên có động tĩnh, một bóng dáng màu trắng đang chui vào trong khe cửa.
“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch trở về rồi!” Chàng trai trẻ hưng phấn đi ra ngoài.
Thẩm Thiên Mặc cũng đông cứng lại trên tấm hình bóng dáng màu trắng, biểu cảm lạnh lùng của anh cũng trở nên tốt hơn.
Bên này Phong Lạc Lạc vừa vào cổng lớn của nhà họ Thẩm thì cũng nhận thấy sự khác thường.
Có người đang canh chừng cô?
Cô ngẩng đầu nhìn lên một góc, ở đó có một cái đầu trắng quay theo chuyển động của cô, còn có ánh sáng đỏ nhấp nháy.
Đây là camera giám sát sao, nhà họ Thẩm lại làm điều này sao? Vậy chẳng phải sau này cô càng phải cẩn thận hơn hay sao?
Cô chậm rãi bước đi, chạy Đông vài bước, chạy Tây vài bước, sau đó thì thấy Thẩm Thiên Tầm chạy tới ôm lấy cô.
“Tiểu Bạch, ngươi đi đâu vậy? Ta còn tưởng rằng ngươi đi ra ngoài bị xe nghiền chết rồi!”
“. . . Ô oa.” Phong Lạc Lạc cũng không kỳ vọng có thể nghe được cái gì đó tốt đẹp từ trong miệng cậu ta.
Cô bước vào phòng khách, nhìn thấy bóng người của Thẩm Thiên Mặc, cô nhảy ra khỏi lồng ngực của chàng trai trẻ, chạy về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, chính xác là nhảy vào trong vòng tay của anh.
Thẩm Thiên Mặc cũng thuận tay ôm lấy cô, sự nhiệt tình đối với cô rõ ràng là có lợi ích.
“Ô oa.” Móng vuốt của Phong Lạc Lạc nhẹ nhàng giẫm lên cánh tay anh, phát ra những âm thanh giống như đang làm nũng.
Thẩm Thiên Mặc bị sự dính dính của cô làm cho ngứa tay, nhưng anh vẫn kìm nén xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cơ thể cũng bất động vững vàng như núi.
Nhưng mà, lúc Phong Lạc Lạc ma sát lồng ngực của anh, tròng mắt lam băng của cô lại rơi vào màn hình máy tính.
Vậy mà lại sắp xếp mười sáu cái camera. . .
Nhưng mà cũng có chuyện tốt.
Bởi vì lần này bỗng nhiên cô rời khỏi nhà, Thẩm Thiên Tầm ngược lại bắt đầu lấy lòng cô, còn bảo nhà bếp làm cho cô cả một con gà!
Phong Lạc Lạc ăn uống no đủ, ngồi co ro ở trên ghế sô pha, đôi mắt băng lam chăm chú nhìn vào màn hình TV, nhàn nhãn đong đưa cái đuôi như có như không.
Sẽ tốt hơn nếu Nếu như Thẩm Thiên Mặc không nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực như vậy…
Tranh thủ Thẩm Thiên Tầm chơi game, Thẩm Thiên Mặc mang cáo trắng nhỏ lười biếng cuộn tròn thành một vòng về phòng.
Anh đặt cáo trắng nhỏ lên giường, duỗi tay giúp cô xoa bóp cái bụng cho tiêu cơm, còn thấp giọng thầm thì: “Đi đâu?”
“Ô oa.” Hừ hừ.
“Chú mèo ham ăn, lần sau đừng có ăn nhiều như vậy.” Người đàn ông ôm cáo trắng nhỏ vào trong ngực một cọ xát một lần nữa, lông tơ mềm mại xoẹt qua cằm có chút ngứa ngáy.
Phong Lạc Lạc lay ngực anh khẽ gọi: “Ô oa.” Tôi là cáo trắng, không phải mèo.
Một người một cáo cứ anh một câu tôi một câu hài hòa như vậy.
Mặc dù, anh không thể nghe hiểu được tiếng kêu của cô.
——
Trước khi Thẩm Thiên Mặc chuẩn bị đi ngủ, anh lại mở trang web thông tin của Phong Lạc Lạc ra.
Ánh mắt anh đảo qua phần lớn thông tin còn trống, bờ môi nghiêm túc nhếch lên.
Không ngờ vậy mà cô lại là người bình thường?
Tổng cục quản lý người dị năng chỉ thu nhận thông tin ghi chép của người dị năng, vậy nên lúc đầu anh không điều tra được bất cứ tin tức gì liên quan đến cô.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại, thông tin của cô còn trống quá nhiều, có vẻ giống như đã bị động tới, vô cùng thần bí.
Phong Lạc Lạc đang mông lung buồn ngủ, cô thò cái đầu ra khỏi lồng ngực của anh, bỗng nhiên thấy được ảnh chụp của mình thì sau đó lập tức tỉnh táo lại.
“. . . Ô oa.” Cô nhìn thông tin của mình, tâm trạng có chút phức tạp.
Thế giới này thật sự rất thần kỳ, có thể tùy tiện sắp đặt một thân phận, nhưng cũng dễ dàng bị người ta lấy được thông tin.
Quả nhiên phải có quyền, có tiền, mới có thể nghiền ép được tất cả mọi người!
Cô phải nhanh chóng khôi phục linh lực, tranh thủ thời gian trở nên mạnh mẽ!



