Ở khu bình luận trên màn hình, có người liếm mặt, có người đang tỏ vẻ khiếp sợ, có người kích động spam quà…
Mặc dù lần đầu tiên Phong Lạc Lạc livestream, nhưng mà trước đó dưới sự soi sáng của Mộc Miên Miên và Thẩm Thiên Tầm thì cô đã bình tĩnh lại với mấy cái phần thưởng này.
Cô ngửa đầu lên, ánh sáng màu hồng xung quanh mặt trăng đã tản đi, tinh hoa của ánh trăng cũng yếu đi từng chút một.
Xem ra thật sự chỉ có lúc trăng máu xuất hiện thì mới có tinh hoa của ánh trăng.
Trong lòng cô có chút tiếc nuối, sau đó liếc nhìn số lượng xem trực tuyến, đã vượt qua mười nghìn rồi, không ngờ đêm khuya mà còn có nhiều người như vậy…
Xem ra sau này livestream vào ban đêm cũng là một lựa chọn tốt.
Một lúc lâu sau đó, cô không biết quay cái gì vào màn hình livestream, vậy nên mở miệng nói: “Trăng máu không còn nữa rồi, livestream lần này cũng tới đây thôi.”
Sau đó cô không nhìn bình luận trên màn hình nữa mà trực tiếp tắt đi.
——
Phong Lạc Lạc cẩn thận cất điện thoại đi rồi biến trở về dáng vẻ cáo trắng nhỏ, hiện tại linh lực của cô đã khôi phục được ba mươi phần trăm, đã không còn lo lắng sẽ bị biến hình một cách đột ngột nữa rồi.
Cô quay trở lại phòng của Thẩm Thiên Mặc, phát hiện ra anh vẫn chưa quay về, có lẽ vì chuyện trăng máu lần này.
Lúc trời sắp sáng thì cô mới nghe thấy một chút động tĩnh.
Cô mở to đôi mắt màu lam băng, bất chợt nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Thẩm Thiên Mặc đi vào.
Bộ đồng phục màu đen làm nổi bật lên dáng người cường tráng của anh, lúc này toàn thân anh vẫn còn sát khí, trông giống như một vị Đại tướng quân vừa mới trở về từ chiến trường vậy.
“Ô oa.” Phong Lạc Lạc giẫm lên chiếc chăn mềm mại đi tới bên giường, anh làm quan lớn như thế mà vẫn cực khổ như vậy, xem ra là một vị quan thanh liêm.
Thẩm Thiên Mặc vươn tay ôm lấy cô, bàn tay anh xoa xoa bộ lông mềm mại của cô, có lẽ quá mệt mỏi nên cũng không nói chuyện với cô như mọi ngày.
Nhìn kỹ lại thì thấy vẻ tàn bạo của trận chiến vẫn còn lưu lại giữa lông mày của anh.
“Ô oa.” Phong Lạc Lạc dựa vào trong lồng ngực của anh một lúc, cô cảm thấy hình như anh đang gặp phải vấn đề khó khăn gì đó.
Thẩm Thiên Mặc cụp mắt liếc nhìn cô rồi lại chà xát lên trên người cô một cái, lúc này vẻ mặt lạnh lùng của anh mới dần được cải thiện một chút.
Phong Lạc Lạc được cái sức mạnh không mạnh cũng không nhẹ kia xoa nắn, cô thoải mái thở dài: “Ô oa.”
Dáng vẻ đó của cô giống như đang lấy lòng Thẩm Thiên Mặc, cô nghe thấy anh cười nhẹ một tiếng, rồi lại nắm lấy cái đuôi bù xù của cô vuốt ve từ trên xuống dưới.
Cô ngơ ngác nhìn vào độ cong nhẹ nhàng trên khóe miệng của anh, nhưng lần này lại có chút ngượng ngùng, cô nhảy ra khỏi lồng ngực Thẩm Thiên Mặc rồi tự động chui vào trong chăn.
Lúc này cô vẫn còn chưa biết gì, video livestream vào ban đêm của cô đã sớm được cư dân mạng đăng tải trên blog V, trong vòng một đêm cũng đã vọt lên danh sách tìm kiếm.
——
Thẩm Thiên Mặc bước ra khỏi phòng tắm, anh còn chưa nghỉ ngơi thì lại nhận được một cú điện thoại.
Anh cầm máy tính dựa vào giường, nhân tiện ôm lấy cáo trắng nhỏ.
Một tay anh ấn phím, một tay anh xoa bộ lông mềm mại của cáo trắng nhỏ.
Lúc Thẩm Thiên Mặc nhìn thấy cái video kia thì bỗng nhiên bùng nổ, anh híp đôi mắt lại đầy nguy hiểm, bối cảnh livestream của cô có chút quá quen thuộc rồi!
Tối hôm qua cô lại chạy tới nhà anh sao?
Hơn nữa, cô còn có thể nhìn thấy được người có dị năng ẩn hình, cái này có phải nói rằng có lẽ cô đều miễn dịch đối với tất cả những người sở hữu dị năng hay không?
Phong Lạc Lạc khẽ lay cánh tay anh, cô cũng nhìn thấy cái video đó, không ngờ bản thân mình lại gây ra sự chấn động lớn như vậy.
Cô cúi đầu suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Livestream trăng máu, sau đó đến xem người dị năng đánh lộn với linh cẩu, ngoại trừ việc nhắc nhở người hệ lôi kia một chút thì không làm gì cả mà…
Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt của bé con mặt đơ. Ừ, hình như càng lạnh hơn rồi.
Anh nhất định đã nhìn ra bối cảnh là ở vườn hoa nhỏ, còn có con hẻm nhỏ ở gần biệt thự.
Nhưng mà thì sao chứ, bây giờ anh vẫn còn không biết rằng đang ôm cô vào trong ngực xoa nắn đây này.
——
Thẩm Thiên Mặc không ngủ cả một đêm rồi lại vội vã rời đi.
Sau khi anh đi rồi Phong Lạc Lạc cũng biến trở về hình người, cô ôm điện thoại quay cuồng ở trên giường của anh.
Điện thoại di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Mộc Miên Miên.
Cô trả lời một chút, sau đó tranh thủ Thẩm Thiên Tầm vẫn chưa rời khỏi giường thì lại biến thành cáo trắng nhỏ rồi chạy ra khỏi cửa.
Cô và Mộc Miên Miên đã hẹn gặp nhau ở một trung tâm mua sắm lớn, lúc sắp đến nơi thì cô mới biến thành hình người.
Nghĩ đến việc đồ mình mặc không phù hợp với nơi này, cô còn có ý làm một phép thuật nhỏ để cho trang phục của mình không bị quá đặc biệt.
Mái tóc dài mềm mại xõa ra, toàn thân mặc một chiếc váy dài kèm theo một chiếc thắt lưng nhỏ ở eo, làm cho dáng người của cô lại càng thêm nổi bật.
Cánh tay trắng nõn mảnh mai lộ ra bên ngoài, lúc đầu cô còn có chút không quen, nhưng sau khi thấy những người phụ nữ khác còn ăn mặc hở hang hơn thì cô cũng bình tĩnh trở lại.
“Chị Lạc Lạc, em ở đây!” Phía trước cách đó không xa, Mộc Miên Miên vẫy tay về phía cô rồi chạy chầm chậm tới.
Cô ấy mặc một chiếc quần yếm màu xanh nhạt, độ mũi lưỡi trai màu trắng, trông vô cùng xinh đẹp mà còn đáng yêu.
“Miên Miên, dễ thương quá!” Phong Lạc Lạc nhấc vành mũ của cô lên, nghiêng đầu nhận xét.
Ừm, sau này cô cũng phải mặc thử kiểu này mới được.
Mộc Miên Miên đột nhiên được khen ngợi không kịp đề phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, sau đó trong trong đôi mắt chứa đựng ngập tràn đào hoa, cô ấy ôm cánh tay cô không buông, trong miệng còn la hét: “Chị Lạc Lạc, hôm nay chị cũng rất xinh!”
Cô ấy chợt nhớ tới một chuyện, lúc trước cô ấy hỏi tuổi của chị Lạc Lạc, chị ấy nói là mười ba nghìn ba trăm ba ba tuổi, suýt chút nữa cô đã cười chết chị ấy, trông chị ấy cũng không lớn hơn cô nhiều lắm có được không hả? Làn da kia thật sự giống như có thể ngắt được ra nước.
Lúc chị Lạc Lạc nghiêm túc nói đùa cũng thật sự rất đáng yêu!
Hơn nữa có thể vì chị Lạc Lạc xuất thân từ khu F nên vẫn còn ngập tràn sự hiếu kỳ với thế giới bên ngoài, dáng vẻ không hiểu thì hỏi đó rất dễ thương.
Phong Lạc Lạc cúi đầu nhìn cái váy bản thân mình biến ra, cũng không hài lòng lắm, cô buồn bã nói: “Miên Miên, đi mua quần áo.”
Trước đó cô đã bán mấy thứ đồ trang sức ở bên trong Càn Khôn Giới, chắc chắn có thể để cho cô mua sắm tùy ý hôm nay.
“Được!” Mộc Miên Miên vô cùng hưng phấn, lại hỏi: “Đúng rồi, chị Lạc Lạc, chị nghĩ gì mà livestream trăng máu vậy, may mà chị không gặp phải nguy hiểm gì, sau này nhất định đừng như vậy nữa!”
Phong Lạc Lạc thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy, cô nhếch miệng nói: “Miên Miên, lần trước là ai ngã bị thương lúc livestream?”
“. . .” Mộc Miên Miên đỏ mặt tim lặng.
Nghĩ đến việc Phong Lạc Lạc còn ở trong hotsearch trên Weibo, Mộc Miên Miên sợ gương mặt đó của cô bị nhận ra nên đã mang theo một cái khẩu trang cho cô.
Mặc dù Phong Lạc Lạc có chút không thoải mái nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng mà cô chỉ có hứng thú với quần áo, mua một bộ rồi lại thêm bộ nữa, dáng vẻ điên cuồng làm cho Mộc Miên Miên phải bái phục chịu thua.
Sau đó dưới sự đề cử mãnh liệt của Mộc Miên Miên, cô lại mua một số mỹ phẩm.
Vừa mới bước ra khỏi một cửa hàng làm đẹp, Phong Lạc Lạc cũng cảm giác được có một ánh mắt đang dán lên trên người mình.
Cô nhìn chếch sang, cuối cùng nhìn thấy Thẩm Thiên Mặc!
Cô có chút sửng sốt, nghĩ đến việc bản thân mình vẫn còn đang đeo khẩu trang, cô có phần không biết chắc chắn có phải anh đã nhận ra cô hay không.



