“Anh đoán xem?” Phong Lạc Lạc giật giật tay, cố gắng kéo ra khỏi tay của Thẩm Thiên Mặc.
Tay của cô ma sát với bàn tay của Thẩm Thiên Mặc, cảm giác mềm mại ấm áp khi chạm vào làm cho lòng bàn tay anh có chút ngứa ngáy.
Anh vừa buông lỏng cô ra, cô giống như một con thỏ linh hoạt chui ra khỏi lồng ngực anh chạy ra về phía bên ngoài căn phòng.
Thẩm Thiên Mặc xoay người đuổi theo, thế nhưng bên ngoài hành lang tối đen một vùng, đã sớm không thấy bóng dáng của người phụ nữ kia nữa rồi.
Anh bật đèn tìm kiếm khắp trên dưới biệt thự nhưng cũng không thấy bóng người.
Quá kỳ lạ.
Chờ đến khi anh quay lại phòng ngủ, mùi thơm trong hơi thở của cô gái kia vẫn còn đang thoang thoảng ở trong không khí.
Anh nín thở mở cửa sổ ra, nhưng vẫn cảm thấy hương thơm đó cứ luôn lưu lại ở trong mũi.
“Ô oa.” Không biết từ lúc nào cáo trắng nhỏ đã nhảy lên trên giường, đang lười biếng nhoài người ở trên gối nhìn anh.
Thẩm Thiên Mặc khom lưng bế cáo trắng nhỏ lên, bàn tay anh vân vê bộ lông trắng mềm mại của nó.
“Ô oa.” Phong Lạc Lạc nhỏ giọng chống cứ lại, vốn dĩ cô tưởng rằng mình sẽ tạm thời trốn đi một chút, ai ngờ đúng lúc lại quay trở về nguyên hình rồi.
Anh xoa xoa lông của cô, cô gãi lên ngực anh. Ừm, không có vấn đề gì.
Thẩm Thiên Mặc hạ mắt nhìn móng vuốt của cáo trắng nhỏ đặt lên trước ngực mình, hình như nó rất thích cọ xát với anh, đặc biệt lúc anh ôm nó thì sẽ cọ vào cơ ngực của anh.
Đột nhiên anh nghĩ tới ánh mắt nóng rực của người phụ nữ vừa rồi.
Thẩm Thiên Mặc bỗng nhiên đặt Phong Lạc Lạc lên trên giường, ép cô chổng vó lên trời, bàn tay anh đặt lên trên phần bụng mềm mại của cô.
Phong Lạc Lạc nhất thời có hơi chấn động, cô vẫn vẫy móng vuốt muốn xoay người lại, không ngờ nghe thấy Thẩm Thiên Mặc lẩm bẩm: “Quả nhiên là con cái…”
“… Ô oa!” Phong Lạc Lạc vừa nghe thấy vậy thì lập tức nổi trận lôi đình, một móng vuốt của cô vung về phía mu bàn tay của anh.
Bé con mặt đơ không biết xấu hổ!
Mặt mũi của Tiểu Hồ Tiên cô mất hết rồi!
Làm sao Thẩm Thiên Mặc lại để cho cô cào được, anh buông cô ra, sau đó đứng ở giường vừa nhìn cô vừa nghiêm túc dạy dỗ: “Tiểu Bạch, không được gây tổn thương cho người.”
Phong Lạc Lạc xoay người đứng dậy, đôi mắt màu lam băng nhìn chằm chằm vào anh hét lên: “Ô oa!” Tôi rất hung ác!
Thẩm Thiên Mặc cũng không trì trệ thêm nữa, anh cảm thấy cáo trắng nhỏ đã thẹn quá hóa giận là vì hành động lúc nãy của mình.
“Có muốn ăn đùi gà hay không?” Anh đột nhiên hỏi.
Phong Lạc Lạc nghẹn lại, lửa giận chưa tiêu nhưng mà nước miếng đã tràn lan.
Cô nghiêng cái đầu, giọng điệu chậm lại: “Ô oa?” Là vị đồ nướng hay là vị nguyên bản?
Thẩm Thiên Mặc kéo tủ đầu giường lôi ra hai cái đùi gà đóng gói, một cái là vị đồ nướng, một cái là vị nguyên bản.
Anh biết rõ cáo trắng nhỏ thích ăn cái này, vậy nên đã chuẩn bị rất nhiều.
Phong Lạc Lạc lập tức được vuốt lông.
Thẩm Thiên Mặc ôm cô xoa xoa dụi dụi rồi mới đi vào phòng tắm một lần nữa.
Phong Lạc Lạc ngậm hai cái đùi gà chạy tới phòng sách giấu đi rồi lại chạy về phòng ngủ của Thẩm Thiên Mặc, cô còn lén lút nhìn lướt qua ngăn kéo ngập tràn đồ ăn vặt đó.
Rất nhanh sau đó, Thẩm Thiên Mặc đã bước ra khỏi phòng tắm với toàn thân đầy hơi nước, đôi mắt đen của anh không còn cứng rắn và tẻ nhạt như thường ngày nữa mà giống như bị sương mù phủ kín, có chút ngẩn ngơ.
Phong Lạc Lạc rảnh rỗi nằm lì trên giường nhìn anh, thì ra hương thơm mê hoặc không phải hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến anh, chỉ là năng lực ý chí và tự chủ của anh đều tương đối mạnh mẽ mà thôi.
Thẩm Thiên Mặc ôm cáo trắng nhỏ vào trong lồng ngực theo thói quen, xoa xoa giống như một cái gối ôm vậy, đôi môi anh còn hôn lên đỉnh đầu của nó.
Phong Lạc Lạc bị thái độ thân mật này của anh làm cho có chút ngượng ngùng, sau đó trước mặt tối sầm lại, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp ngọt ngào của anh vang lên: “Tiểu Bạch, ngủ ngon.”
“Ô oa.”
Rõ ràng cực kỳ thích cô, nhưng mà lúc có người khác thì lại dữ dằn với cô, thật là khó khăn cho bé con mặt đơ.
Nhưng mà lúc anh dịu dàng thật sự rất quyến rũ.
Từ trước đến nay Thẩm Thiên Mặc đều chưa từng thử thả lỏng như vậy, cảm giác cơ thể đều rất nhẹ nhàng, anh biết mình chịu ảnh hưởng của hương thơm mê hoặc, nhưng mà lại không muốn chống cự lại cái cảm giác này một chút nào.
Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của cáo trắng nhỏ trong lồng ngực, ý thức cũng khẽ lung lay một chút.
Dường như tóc của ai đó nhẹ nhàng lướt qua mặt anh, anh chậm rãi mở mắt ra thì lại nhìn thấy người phụ nữ đẹp đến mức kỳ lạ đó.
Cô mặc áo sơ mi trắng của anh, hàng cúc ở cổ áo được mở rất thấp, có thể thấy được một vùng trắng nõn ở trước ngực của cô, có ánh sáng chiếu tới từ phía sau cô, soi sáng toàn bộ thân hình cô dưới chiếc áo sơ mi…
Bỗng nhiên một âm thanh bất chợt vang lên: “Ô oa!”
Thẩm Thiên Mặc bỗng nhiên mở mắt ra, hơi thở của anh có chút hỗn loạn.
Anh ngồi dậy ở trên giường, xung quanh vẫn là một vùng tối đen, cáo trắng trong lồng ngực anh đang thở phì phò gãi vào tay anh: “Ô oa” Âm thanh có chút uất ức.
Phong Lạc Lạc thật sự uất ức, lúc nửa đêm bị ôm đến mức sắp không thở nổi nữa rồi.
Cô tức giận vì bị đánh thức có được không?
Thẩm Thiên Mặc bị cô gãi có hơi ngứa thì mới nới lỏng cánh tay ra, anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Tiểu Bạch, ta dồn ép ngươi à?”
“Ô oa.” Phong Lạc Lạc trầm thấp nghẹn ngào một tiếng.
“Thật xin lỗi, ta… Gặp ác mộng.” Thẩm Thiên Mặc nhỏ giọng nói, anh thả cáo trắng nhỏ xuống rồi xoay người bước xuống giường đi tới phòng tắm.
Phong Lạc Lạc nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, cũng không thèm để ý, cô nằm bò trên gối ngủ một mạch tới lúc trời rạng sáng, ngay cả việc sau đó Thẩm Thiên Mặc quay lại giường lúc nào cũng không biết.
——
Buổi sáng, sau khi Thẩm Thiên Mặc rời đi, Thẩm Thiên Tầm dẫn theo Phong Lạc Lạc đi tìm Mộc Miên Miên.
Từ trước tới nay cậu ta chưa từng kết bạn, Mộc Miên Miên là người đầu tiên, vậy nên gần đây cậu ta chạy đi cực kỳ ân cần.
Hơn nữa, có lẽ tuổi của hai người không cách biệt quá lớn, lại có cảm giác couple, vậy nên các fans hâm mộ của bọn họ cũng thích nhìn thấy hai người cùng nhau xuất hiện.
Linh lực của Phong Lạc Lạc không ổn định, đương nhiên không dám ở cùng một chỗ cả ngày với bọn họ, vậy nên cô đi dạo khắp nơi ở khu nội trú.
Lúc có cảm giác sắp biến thành hình người thì cô sẽ chạy tới một phòng bệnh trống.
Cô hướng lòng bàn tay lên trên, một viên đá màu đen có vầng sáng xanh lam bao phủ xung quanh xuất hiện trong lòng bàn tay cô, để tránh bị người khác keiemr đo ra được, cô đã cài đặt tiểu kết giới ở phía trên.
Cô ngồi lên trên giường nhắm hai mắt lại, chuẩn bị hấp thụ một chút linh khí cuối cùng của đá năng lượng.
Nhưng mà được gần mười phút, bỗng nhiên cô phát hiện có người tới gần, cô mở mắt ra, chỉ kịp thu hồi đá năng lượng, còn bản thân mình thì lại bị bắt quả tang.
Mộc Miên Miên nắm lấy tay nắm cửa, ngơ ngác nhìn bóng người ở trên giường: “Ngại quá, tôi đi nhầm cửa…”
Phong Lạc Lạc ngồi nghiêm chỉnh: “…Không sao.”
Cô nhìn Mộc Miên Miên đóng cửa lại, vừa mới thầm thở phào thì cánh cửa lại bị đẩy ra, Mộc Miên Miên lại thò đầu vào một lần nữa, có phần mê gái cười khúc khích: “Chị gái nhỏ, chơi livestream không?”
——
Tổng cục quản lý người dị năng.
Chu Du Sâm cầm điện thoại di động cực kỳ hứng thú chạy tới trước mặt Thẩm Thiên Mặc: “Lão đại, lão đại, anh biết cô gái này không?”
Thẩm Thiên Mặc ngước mắt lên liếc nhìn qua, đôi mắt đen bỗng nhiên co rút lại, anh hỏi lại với vẻ mặt không chút cảm xúc: “Là ai?”
“Tôi nhìn thấy ảnh chụp ở trên mạng, hôm qua đã từng xuất hiện ở bệnh viện Nhân Hòa, lão đại, anh thật sự không biết sao? Người tôi dự đoán xuất hiện bên trong phòng của anh chính là cô ấy đó!” Chu Du Sâm kích động nói xong, lại không nhịn được liếc mắt nhìn tấm ảnh chụp không được rõ lắm ở trên điện thoại.
Hôm qua hình như Thiên lão đại cũng dẫn người tới bệnh viện Nhân Hòa, nhưng mà sau khi đám người Khương Diệc Thân trở về đều choáng váng, không nói rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là đá năng lượng đã bốc hơi.
“Không biết.” Thẩm Thiên Mặc nói xong thì cũng thu ánh mắt lại, dáng vẻ điềm tĩnh bằng phẳng của anh làm cho Chu Du Sâm có hơi nghi ngờ mình đã dự đoán sai.
“Lão đại, anh không hề có một chút… ý nghĩ gì đối với cô ấy sao?” Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy thế gian rất hiếm có, chỉ cần nhìn thấy thôi thì tâm trạng đều sẽ rất tốt, còn có người đàn ông không cám dỗ sao?
“Ý nghĩ gì?”
“Thì… Ngủ cùng, sinh con, sống chung?” Chu Du Sâm nói một cái rồi lại liếc nhìn sắc mặt của Thẩm Thiên Mặc.
cậu ta phát hiện ngoại trừ gương mặt không hề có chút cảm xúc nào của anh thì chẳng còn gì cả.
Lão đại là mặt đơ, thật sự rất khó đoán được suy nghĩ của anh.
Thẩm Thiên Mặc khẽ nhíu mày nhìn về phía cậu ta rồi nói với giọng điệu uy hiếp: “Hôm nay anh không có việc gì làm?”
Chu Du Sâm không nói hai lời, lập tức xoay người rời đi.
Một hồi lâu sau, Thẩm Thiên Mặc xoa bóp lông mày, đôi mắt đen có chút mệt mỏi khép lại, trong lòng cũng không còn bình tĩnh nữa.
Cô gái kia… Nhất định là hồ ly tinh.
Tối hôm qua vậy mà anh lại mơ thấy cô, sau đó nửa đêm đều không thể chợp mắt.
Mơ thấy một người phụ nữ mới gặp mặt hai lần, chuyện này đối với anh mà nói quả thật là khó mà tin nổi.
Anh mở máy tính ra tìm kiếm một chút.
Tin tức liên quan tới cô gái đó đã được đưa ra ngoài.
Bởi vì gương mặt kinh động như gặp người trời đó nên tấm ảnh bị chụp trộm của cô đều được treo ở trang đầu của mỗi bên tạp chí lớn, đứng đầu trong danh sách thảo luận sôi nổi ở các diễn đàn và v-blog.
Rất nhiều người đều cho rằng là một người mới mà công ty nào đó sắp ra mắt nên lăng xê trước một phen.
Không phải chưa từng có tiền lệ như vậy, vậy nên rất nhanh sau đó những lời bàn tán chê cười cũng bắt đầu tăng lên.
Thẩm Thiên Mặc liếc nhìn tấm hình đó, ánh sáng mờ ảo tràn ngập trong đáy mắt anh, anh đã xác nhận được, những người ngày hôm qua bị cô làm cho mê mẩn bằng hương thơm mê hoặc đều đã quên mất dáng vẻ của cô, nghiêm túc quên đi những chuyện xảy ra lúc đó.
Hiện tại, chỉ có anh còn nhớ rõ dáng vẻ của cô và nhớ được tình hình lúc đó.
Vậy nên tối qua cô tới tìm anh là vì muốn xóa bỏ ký ức của anh đối với cô?
Đó là dị năng của cô sao?
Rất nhiều bí ẩn nhảy ra, Thẩm Thiên Mặc khẽ cau mày đóng máy tính lại.
Mặc kệ là như thế nào, anh có linh cảm cô sẽ còn tìm đến anh.



