Nói xong, trong miệng Phong Lạc Lạc khẽ thở ra một hơi, mùi thơm thoang thoảng tràn ngập trong khu đất trống.
Toàn bộ những người đàn ông vốn dĩ đang rục rịch bỗng nhiên ngã nhào, mặc dù trước mặt Tô Minh Đường cảnh giác, thế nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn nổi hương thơm mê hoặc của Phong Lạc Lạc, thân thể của cậu ta lắc lư một cái, biểu cảm không cam lòng ngã xuống.
Phong Lạc Lạc khẽ cười một tiếng, đang chuẩn bị rời đi thì lại phát hiện có một bóng người đang đứng sừng sững không ngã.
Hương thơm mê hoặc của riêng cô làm cho tất cả mọi người đều mê mẩn, làm cho bọn họ cảm thấy giống như một giấc mơ, nhưng mà Thẩm Thiên Mặc lại không có chuyện gì lẽ nào anh đã đề phòng từ sớm rồi sao?
Gương mặt không chút cảm xúc của Thẩm Thiên Mặc quét qua một đám đàn ông ngã xuống, đôi mắt đen lạnh lùng như băng nhìn cô: “Quả thật có chút bản lĩnh.”
Sau khi nghe thấy vậy Phong Lạc Lạc ngẩn người, phản ứng đầu tiên của cô chính là bỏ trốn.
Bây giờ cô còn không biết mình có thể duy trì hình người được bao lâu, với linh lực đã khôi phục hiện tại của cô thì lại càng không đánh lại được Thẩm Thiên Mặc, vậy nên trước tên vẫn nên chạy trốn đã rồi nói sau.
Phong Lạc Lạc xoay người bỏ chạy, Thẩm Thiên Mặc đuổi theo một đoạn đường thì dừng lại với gương mặt căng cứng.
Hương thơm mê hoặc đó vẫn còn một chút ảnh hưởng tới anh, chỉ là trước đây anh đã có đê, vậy nên mới không bị ngất xỉu như những người khác.
Phong Lạc Lạc chạy được một đoạn đường, không cảm thấy có người đuổi theo nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi vào bệnh viện, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn cô với biểu cảm thất thần.
Cô cúi đầu liếc nhìn quần áo trên người mình, áo lụa mỏng rộng rãi, quả thật không phù hợp với thế giới này.
Đúng lúc này, thân thể cô lại truyền tới cảm giác nóng lên quen thuộc, cô thở dài chui sâu vào hành lang, đi vào cửa đường hầm an toàn của cầu thang.
Đợi đến sau khi biến lại về nguyên hình thì cô mới khệnh khạng đi ra.
Lúc cô đang chuẩn bị đi tìm hai anh em Thẩm Thiên Mặc thì lại gặp Mộc Miên Miên đang chống gậy ở một đầu hành lang.
Mộc Miên Miên đưa ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, trong miệng còn đang lẩm bẩm: “Xảy ra chuyện gì rồi? Rõ ràng đã nhìn thấy cô ấy, tại sao lại không thấy người nữa rồi?”
Bất chợt cô ấy nhìn thấy cáo trắng nhỏ, lại ngạc nhiên trợn to hai mắt: “Ôi, cáo trắng nhỏ? Sao ngươi lại ở đây? Thẩm Thiên Tầm thì sao? Anh ta làm mất ngươi rồi sao?”
“Ô oa.” Tâm trạng của Phong Lạc Lạc vui vẻ lên tiếng chào hỏi với cô ấy.
“Cáo trắng nhỏ, ngươi ở lại đây đừng nhúc nhích, ta đi liên lạc với Thẩm Thiên Tầm đi tới.” Mộc Miên Miên nói chuyện điện thoại xong rồi lại bắt đầu lẩm bẩm với Phong Lạc Lạc: “Cáo trắng nhỏ, ngươi có thấy một chị gái nhỏ rất xinh đẹp hay không?”
“Ô oa.” Lỗ tai của Phong Lạc Lạc giật giật, đôi mắt màu lam băng lóe lên, người cô ấy muốn tìm không phải là hình người của cô đấy chứ?
Hình như Mộc Miên Miên không cam lòng, cô ấy cộp cộp lê dép đến đường nối an toàn, đôi mắt chăm chú nhìn không dám đi vào rồi sau đó ôm cáo trắng nhỏ rời đi.
——
Phong Lạc Lạc không đợi Thẩm Thiên Tầm, mà là đợi Thẩm Thiên Mặc.
Anh liếc nhìn Mộc Miên Miên, cúi đầu nhìn về đôi chân của cáo trắng nhỏ đang đi về phía mình, giọng nói nghiêm túc lạnh lùng: “Ai bảo ngươi chạy loạn khắp nơi chứ?”
“Ô oa.” Phong Lạc Lạc vô cùng đáng thương kêu lên một tiếng, bị ngăn lại bởi hơi thở lạnh lùng trên người anh nên cô cũng không dám nhào tới thân thể anh.
Mộc Miên Miên không nhịn sống lưng thẳng tắp, lặng lẽ di chuyển về phía sau.
Đáng sợ!
Tại sao một chàng trai trẻ đáng yêu như Thẩm Thiên Tầm lại có người anh trai mặt đơ khủng bố như vậy chứ?
Cô muốn chuồn đi.
Cáo trắng nhỏ, bảo trọng!
Bóng dáng của Mộc Miên Miên biến mất, Thẩm Thiên Mặc mới khom lưng ôm lấy cáo trắng nhỏ, không nói tiếng nào đi ra ngoài.
Phong Lạc Lạc nhìn thấy Thẩm Thiên Tầm vẫn còn đang hoảng hốt ở trong xe.
cậu ta lắc lư mái tóc ngắn, một sợi tóc đáng yêu nhô lên trên đỉnh đầu: “Anh, vừa nãy em sao thế?”
“Nhìn người phụ nữ còn nhìn đến mức ngất xỉu.” Sắc mặt của Thẩm Thiên Mặc không hề thay đổi.
Khóe miệng của Thẩm Thiên Tầm khẽ nhếch lên, cậu ta chợt nhớ tới điều gì đó, nhưng cũng có chút hơi nghi ngờ.
cậu ta sờ sau gáy: “Em nhớ hình như có một chị gái nhỏ xinh đẹp đi ra, nhưng mà em quên mất dáng vẻ của cô ấy như nào rồi, thật kỳ lạ…”
Lời nói của cậu ta đã thành công thu hút ánh mắt của Thẩm Thiên Mặc.
“Em nói em quên mất dáng vẻ của cô ấy rồi sao?”
Thẩm Thiên Tầm do dự gật đầu.
Trong nháy mắt, đáy mắt của Thẩm Thiên Mặc lóe lên một tia phức tạp, khóe môi vẫn luôn nghiêm túc mím chặt lại hơi cong lên một chút.
“Anh nhớ được.” Anh nói từng chữ.
Phong Lạc Lạc nhạy cảm nhận thấy hơi thở nguy hiểm ở trên người anh, cô co rụt người lại.
Cô vừa mới động đậy thì Thẩm Thiên Mặc cũng cúi đầu xuống, bàn tay siết chặt cô lại, chỉ có những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua người cô.
Phong Lạc Lạc khẽ run rẩy, cái cảm giác đó lại tới nữa rồi, đáng sợ.
Nhưng mà anh vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của cô sao?
Tại sao hương thơm mê hoặc của cô lại một mực không có hiệu quả với anh chứ?
Đêm đó, Phong Lạc Lạc lén lút đọc sách trong phòng sách thì bỗng nhiên cảm thấy cơ thể trở nên nóng hơn, trong nháy mắt cô nhảy từ trên bàn xuống sàn nhà.
Trong phòng sách không có ai, xung quanh im phăng phắc, sau khi cô biến thành hình người cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.
Nhưng mà cô nghĩ đến những chuyện mà ban ngày Thẩm Thiên Mặc nói thì lại không nhịn được đi ra khỏi phòng làm việc, thành thục đi tới phòng ngủ của Thẩm Thiên Mặc.
Đèn trong phòng bật sáng, anh không có ở đó nhưng lại có tiếng vang của bọt nước truyền đến từ trong phòng tắm.
Hoá ra là đang tắm.
Phong Lạc Lạc bước đôi chân trần trên sàn nhà mát rượi, cô lặng lẽ bước từng bước đến gần phòng tắm.
Cô chuẩn bị thử lại hương thơm mê hoặc của bản thân mình, nhất định phải làm cho hắn mê mẩn.
Trong phòng tắm, Thẩm Thiên Mặc duỗi tay nhanh chóng lấy khăn tắm, mặc cho bọt nước bên cạnh vẫn đang chảy ra,
Anh chăm chú nhìn về phía cửa ra vào, lỗ rai khẽ nhúc nhích, đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ đang ẩn chứa nguy hiểm.
Lúc đầu anh cho rằng cáo trắng nhỏ chạy vào, nhưng tiếng hít thở kia lại càng lúc càng gần thì anh mới nhận ra đó là một con người!
Rốt cuộc là ai lại dám xâm nhập vào phòng của anh?
Phong Lạc Lạc ngáp một cái, cô trốn ở cửa phòng tắm, chuẩn bị đợi đến lúc người đàn ông kia ra ngoài thì trước tiên sẽ hù dọa anh một chút, ai ngờ cậu tam lâu như vậy, cô chờ đến buồn ngủ luôn rồi.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng xoay tay nắm cửa.
Gương mặt cô vui vẻ nín thở.
Đợi đến khi bóng dáng kia vừa mới xuất hiện thì cô cũng nhào tới.
Nhưng mà sắc mặt của Thẩm Thiên Mặc lại không hề thay đổi, anh nhanh chóng xoay người, bàn tay to lớn túm lấy bả vai cô, ấn cơ thể cô vào bức tường, ánh mắt anh lướt qua gương mặt làm cho người ta phải kinh diễm kia, âm cuối khẽ nhíu lại: “Là cô!”
Linh lực của Phong Lạc Lạc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không chịu nổi anh dùng sức như thế chỉ có thể lăn qua lăn lại, bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên trên mu bàn tay anh, tội nghiệp lên tiếng: “Buông tay buông tay, đau quá.”
Thẩm Thiên Mặc nghe thấy giọng nói có chút mềm mại của cô, bàn tay bóp trên vai cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn chút.
Một giọt nước óng ánh rơi từ trên trán anh xuống gò má hồng hào hoàn mỹ của cô, anh nhìn chằm chằm vào giọt nước kia, lướt qua khóe miệng giống như đang cong lên của cô…
Hai người áp vào nhau quá gần, lúc này gần như cô đã ở hoàn toàn ở trong lồng ngực của anh, thậm chí anh còn có thể ngửi được mùi thơm như có như không khiến cho người ta say mê ở trên người cô.
Vừa nghĩ tới mùi thơm kỳ quái ban ngày của cô, Thẩm Thiên Mặc nhíu mày nín thở, trong nháy mắt đã khôi phục lại trạng thái hốt hoảng vừa nãy.
Nhưng mà, quả thật trên người cô không có sát khí, cũng không có ý đồ thù địch, vô hại giống như cô chỉ đi dạo không cẩn thận bước vào phòng của anh vậy.
Uy hiếp không lớn, nhưng mà lại có chút gì đó kỳ quái.
Thẩm Thiên Mặc đi đến kết luận, anh thu tay lại, lùi về phía sau một bước rồi lạnh lùng liếc nhìn cô hỏi: “Cô theo dõi tôi?”
Phong Lạc Lạc xoa vai, đôi mắt đẹp của cô di chuyển, mở miệng không có chút chột dạ nào: “Tôi không có.”
Mái tóc ngắn màu đen của Thẩm Thiên Mặc vẫn còn đang ướt đẫm, những giọt nước cứ thế trượt dài lên gương mặt khôi ngô và lạnh lùng của anh, yết hầu nhô lên một đường vòng cung gợi cảm.
Có lẽ vì sốt ruột bước ra ngoài nên anh chỉ quấn một cái khăn tắm ở bên hông, nửa người trên hiện ra trần trụi trước mặt Phong Lạc Lạc.
Cô ngơ ngác nhìn về phía trước… Người đàn ông để trần, đường nét hoàn mỹ đó, làn da căng mịn đó, sức mạnh giống như sắp tuôn ra ở dưới cơ bắp đó…
Cảm giác được ánh mắt nóng rực của cô, gương mặt vốn nhạt nhẽo khôi ngô của Thẩm Thiên Mặc lại mang tới một tia mờ mờ mịt rõ ràng.
Đây cũng là lần đầu tiên có một người con gái nhìn chằm chằm vào cơ thể anh mà không chút kiêng dè như vậy.
Nhưng mà ánh mắt của cô lại thẳng thắn vô tư, mang theo sự thưởng thức thuần túy, làm cho trong lòng anh có một cảm giác là lạ.
Phong Lạc Lạc nhân lúc này nhẹ nhàng hất ống tay áo về phía Thẩm Thiên Mặc, một làn sương mù màu trắng mờ ảo bỗng nhiên xuất hiện tràn về phía anh.
Sau đó cô đắc ý nhếch môi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn phản ứng của Thẩm Thiên Mặc.
Gương mặt của Thẩm Thiên Mặc sững sờ, nhưng lại không hề né tránh.
Trong lúc Phong Lạc Lạc đang ngờ vực thì cô đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ quái.
Cô nhìn thấy hương thơm mê hoặc của mình ngừng lại ở trong không trung mà không hề nhúc nhích.
“Sao… Tại sao lại như vậy?” Cô ngơ ngác vươn tay ra.
Nhưng mà khi Thẩm Thiên Mặc nghe thấy giọng nói của cô, đôi mắt đen của anh đột nhiên thu nhỏ lại, đáy mắt lóe lên một tia nghi ngờ.
Anh bỗng dưng nắm lấy cổ tay cô, tiến lên một bước dồn ép cô vào bức tường một lần nữa, anh hỏi cô với giọng điệu chất vấn: “Cô là người dị năng? Là dị năng gì?”
Lúc đầu anh cho rằng dị năng của cô chính là những hương thơm mê hoặc này, nhưng mà vào giờ phút này, dưới dị năng khống chế của anh mà cô vẫn có thể hành động như bình thường…
Ba mươi năm qua, đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như vậy.
Dị năng của anh không hề có tác dụng đối với cô.



