Lúc Thẩm Thiên Tầm mang theo Phong Lạc Lạc trở về biệt thự, vậy mà Thẩm Thiên Mặc lại đã đang đợi sẵn, hơn nữa còn ngôi bên cạnh bàn ăn.
“Ôi chao, anh cả, hiếm có nha.” Thẩm Thiên Tầm không ngay ngắn, huýt sáo bước tới phía trước bàn ăn.
Nhà họ Thẩm không có quá nhiều nghi thức, hai bố mẹ một người là quan chức, một người có nhiệm vụ nghiên cứu khoa học nặng nề, quanh năm đều không ở nhà, Thẩm Thiên Mặc cũng không về nhà đúng giờ, vậy nên cơm nước đều là do đầu bếp của gia đình làm và người máy trực tiếp đưa tới phòng.
Nhưng mà nếu như Thẩm Thiên Mặc tương đối rảnh rỗi thì vẫn sẽ ăn cơm ở bàn ăn giống như hôm nay.
“Anh đã xem livestream của em.” Thẩm Thiên Mặc nhìn về cậu ta, trực tiếp lên tiếng: “Quá nguy hiểm.”
Động tác gắp rau của Thẩm Thiên Tầm dừng lại một chút, nhưng vẻ mặt vẫn ba lăng nhăng: “Anh cảm thấy em vô dụng, sợ em ngã chết làm mất mặt nhà họ Thẩm chứ gì?”
Sắc mặt của Thẩm Thiên Mặc không thay đổi, anh đã quen với tính cách oán giận khi buồn bực của em trai mình, vậy nên anh bình tĩnh lên tiếng: “Anh lo Tiểu Bạch ngã chết.”
“Ô oa…” Phong Lạc Lạc nhảy lên bàn ăn, cô bất mãn trừng mắt liếc nhìn Thẩm Thiên Mặc.
Cô không yếu ớt như vậy được không hả? Quăng cô từ trên trời rơi xuống cô cũng không chết!
“…” Thẩm Thiên Tầm nghẹn lại, tức giận đến bật cười: “Một con thú cưng mà thôi, ngã chết thì nuôi con khác.”
“Ô oa!” Lần này Phong Lạc Lạc quay đầu sang trừng mắt nhìn Thẩm Thiên Tầm, lời này của bé con nhỏ đã chọc tới cô, đã nói rồi cô quăng không chết, quăng không chết!
Ạch, không đúng, cô sai điểm quan trọng nhất rồi, cô không phải chỉ là một thú cưng, cô là một Tiểu Hồ Tiên, vô cùng lợi hại.
“Rất quý giá.” Đôi mắt đen của Thẩm Thiên Mặc nhìn về phía cậu ta, nghiêm túc uốn nắn cậu ta.
“Ô oa.” Phong Lạc Lạc hoàn toàn đồng ý, cô khá hài lòng quay đầu lại về phía Thẩm Thiên Mặc.
Lần này, hai anh em đều nhận thấy sự thông minh của cáo trắng nhỏ.
“Tiểu Bạch, ngươi ô oa gào thét là có bất mãn gì với ta?” Thẩm Thiên Tầm nghiến răng nghiến lợi, khó hiểu uy hiếp.
“Ô oa?” Phong Lạc Lạc bắt đầu giả ngu, nhìn chằm chằm cậu ta với vẻ ngạc nhiên.
“Ngươi cứ giả vờ đi, xem lát nữa ta có tịch thu đùi gà, cá khô, khoai chiên của ngươi không.” Mỗi khi đọc ra một đồ ăn cậu ta đều dừng lại một chút, cực kỳ xấu xa.
“Ô oa.” Phong Lạc Lạc nhẫn nhịn.
Lúc này, Thẩm Thiên Mặc kêu lên một tiếng: “Tiểu Bạch.”
Phong Lạc Lạc đưa ánh mắt nhìn sang thì thấy anh dịch chuyển một cái đĩa đến trước mặt cô.
Đùi gà lớn!
Chiếc đuôi mềm mại của cô vui sướng đung đưa, sự vui vẻ ở trong đôi mắt màu lam băng không thể nào che giấu nổi: “Ô oa!”
Bé con mặt đơ vẫn rất tốt, đánh giá xong xuôi.
Thẩm Thiên Mặc liếc nhìn cái đuôi dài lông xù của cáo trắng nhỏ, ánh mắt anh khẽ ngưng đọng lại, ngón tay giật giật, cuối cùng vẫn không vươn ra mà chỉ mở miệng nói: “Ăn đi.”
Cái này là vừa nãy anh bảo đầu bếp đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Có tới nửa con gà.
Cáo trắng nhỏ thích là tốt rồi.
“Ô oa.” Cái miệng nhọn hoắt của Phong Lạc Lạc ngậm lấy đùi gà bắt đầu gặm.
Hoàn toàn không còn chú ý tới Thẩm Thiên Tầm vẫn còn đang trừng mắt nhìn cô, anh mắt cậu ta có chút nhức nhối, lúc này đang tức tối lẩm bẩm: “Tiểu Bạch, cái tên vong ân bội nghĩa này…”
Nhưng mà Phong Lạc Lạc cũng không thèm nhìn cậu ta một cái nào.
Cô quyết định tạm thời không còn yêu thích bé con nhỏ nữa, gạt bỏ lời nói của cậu ta sang một bên.
Hừ, dám uy hiếp cô.
Thẩm Thiên Tầm lườm nguýt cũng đói bụng rồi, cậu ta yên lặng xới cơm lên.
Đột nhiên cậu ta lại ngẩng đầu lên hỏi Thẩm Thiên Mặc: “Tình hình của cao ốc Đế Cảnh như thế nào? Tại sao anh lại dẫn người tới đó?”
Nếu như chỉ là Tô Minh Đường thì cậu ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng anh cả của cậu ta cũng chạy tới, vậy thì chuyện đó không đơn giản.
“Kiểm đo đá năng lượng.” Thẩm Thiên Mặc không hề che giấu.
Phong Lạc Lạc nắm bắt những chữ mà bản thân mình cảm thấy hứng thú, vừa gặm đùi gà vừa dựng lỗ tai lên nghe.
“Đá năng lượng? Chẳng trách Tô Minh Đường cũng hành động rồi.” Bỗng nhiên Thẩm Thiên Tầm không còn hứng thú lắm, giọng điệu của cậu ta cũng hạ xuống mấy phần.
cậu ta nhớ lại, khi còn bé bố mẹ đã sử dụng bao nhiêu đá năng lượng cho cậu ta, cuối cùng cũng không thể làm cho cậu ta thăng cấp được.
cậu ta là người ngủ, đá năng lượng không có tác dụng với cậu ta.
Chỉ có điều cậu ta lại có chút ngạc nhiên: “Cuối cùng thì ai lấy được?”
Từ nhỏ đến lớn Tô Minh Đường và anh cả của cậu ta đã tranh đoạt mọi thứ, có thể nói là kẻ thù lâu năm.
“Không ai lấy được.”
“Ôi, vậy thật đáng tiếc.”
Cái đề tài này cũng chỉ đến đây thôi.
Phong Lạc Lạc lại có hứng thú đối với đá năng lượng, biến mất… Là có ý gì? Đá năng lượng còn có thể biến mất sao?
Theo lý thuyết, vừa nãy lúc cô ở cao ốc Đế Cảnh lại không cảm giác được sự tồn tại của đá năng lượng một chút nào, không thể nào nha…
Bỗng nhiên cô nghĩ đến việc bản thân mình cho cô gái một chút linh lực, máy móc của bọn họ lợi hại như vậy, có phải cũng kiểm đo đến rồi hay không?
Đương nhiên Phong Lạc Lạc không có được câu trả lời, nhưng mà cô nghĩ có thể thử một chút.
Từ trước đến giờ cô nghĩ đến cái gì thì sẽ lập tức làm cái đó, vậy nên ngay khi chủ ý vừa lóe lên thì cô đã nhảy xuống bàn ăn, cái đuôi dài lướt qua chân của Thẩm Thiên Tầm, đồng thời truyền qua một chút linh lực.
“Lạch cạch…” Đôi đũa trong tay Thẩm Thiên Tầm đột nhiên rơi xuống bàn, dường như có chút hoài nghi.
“Sao thế?” Thẩm Thiên Mặc nhíu mày hỏi.
Thẩm Thiên Tầm lắc đầu rồi nhặt lại đũa lên, cũng mặc kệ có bẩn hay không, trực tiếp gắp rau.
Chỉ là vừa nãy bỗng nhiên cậu ta cảm thấy cơ thể có chút kỳ lạ, giống như bị thứ gì đó cào vào, lại có cảm giác dễ chịu mà trước giờ chưa từng có.
cậu ta nghĩ có thể rất lâu rồi mình không ăn cơm một cách bình thường.
Lúc này, Phong Lạc Lạc lại từ đôi chân bò lên trên đầu gối của Thẩm Thiên Mặc giống như không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Thiên Mặc thu hồi tầm mắt khỏi người em trai, anh liếc nhìn về phía cáo trắng nhỏ đang thản nhiên đạp lên trên đùi anh.
Anh không lên tiếng, cũng không vươn tay ra chạm vào cô mà chỉ để cho cô tùy ý ngang ngược ở trên người anh.
Phong Lạc Lạc phát hiện, trước mặt người khác bé con mặt đơ đối xử với cô rất kín đáo, nhưng lúc riêng tư thì lại rất điên cuồng…
Bỗng nhiên điện thoại của Thẩm Thiên Mặc vang lên, anh nhìn vào màn hình một cái, sau đó nghiêm mặt kết nối.
“Chuyện gì?”
Phong Lạc Lạc cũng dựng lỗ tai lên, cô nghe thấy giọng nói truyền dường như đã từng nghe thấy truyền đến từ bên kia: “Lão đại, kiểm đo có phản ứng của đá năng lượng từ nhà anh!”
“Không thể nào.” Thẩm Thiên Mặc quả quyết lên tiếng, giọng điệu nặng nề dễ dàng làm cho người ta tin phục.
“Lão đại, định vị không sai, thực sự là nhà anh, nhưng mà còn biến mất nhanh hơn so với ban ngày.” Khương Diệc Thân nhỏ giọng hỏi tiếp: “Lão đại, có phải là Thiên Tầm hay không?”
cậu ta nhắc đến cái này là vì nghĩ đến Thẩm Thiên Tầm cũng vừa đúng lúc ở cao ốc Đế Cảnh, nói không chừng là cậu ta mang theo đá năng lượng ra ngoài?
Theo lý thuyết, trong tay của gia tộc người dị năng ít nhiều đều có một chút đá năng lượng, nhưng mà mang ra ngoài không đơn giản, sợ bị trộm cướp, Khương Diệc Thân cũng chỉ muốn nhắc nhở một chút thôi.
“Tiên sư cha nhà anh, tôi không có đá năng lượng.” Thẩm Thiên Tầm cũng nghe thấy tiếng nói truyền đến từ trong điện thoại di động, cậu ta bắt đầu bùng nổ.
Thẩm Thiên Mặc ném cho cậu ta một ánh mắt cảnh cáo, để cho cậu ta ngậm miệng lại, đồng thời cũng nói vào trong điện thoại: “Không phải cậu ấy, tiếp tục để ý đi.”
Phong Lạc Lạc nghe xong cú điện thoại này thì không nhịn được líu lưỡi hoảng sợ.
Linh lực của cô lại bị kiểm đo thành đá năng lượng sao?
Cái này thế mà không dễ chơi rồi…
——
Đêm đó, sau khi Thẩm Thiên Tầm ngủ, Phong Lạc Lạc lặng lẽ chạy về phòng của Thẩm Thiên Mặc.
Bởi vì lúc trước đã có tiền lệ, vậy nên cửa phòng của Thẩm Thiên Mặc không đóng mà để lại một cái khe hở cho cô.
Cô vừa bước vào phòng ngủ thì Thẩm Thiên Mặc cũng phát hiện ra động tĩnh.
Anh bật đèn ngủ, sau đó nhìn thấy bóng dáng của cáo trắng nhỏ chạy tới bên cạnh giường.
Anh vươn tay ra về phía cô, nhỏ giọng nói: “Tới đây.”
Phong Lạc Lạc suy nghĩ một chút rồi vẫn nhào vào trong lồng ngực của anh, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên bị anh xem là gối ôm.
Thẩm Thiên Mặc ôm lấy cục mềm mại khẽ dùng sức xoa nắn một chút, giọng điệu của anh có chút buồn phiền: “Nhóc con, tại sao lại tham lam như vậy?”
“Ô oa?” Phong Lạc Lạc bị bàn tay của anh vân vê đến mức lông trắng toàn thân rối bù xù, đôi mắt màu lam băng mù mờ vô tội làm cho cô trông cực kỳ đáng thương, cũng vừa đáng yêu.
Người đàn ông lại xuôi lông giúp nó, giống như đang tự nói một mình: “Thích chơi với Thiên Tầm sao?”
“Ô oa.” Chơi vui.
Thẩm Thiên Mặc cũng không biết có phải cáo trắng nhỏ đồng ý với anh hay không, anh chỉ cảm thấy nó có tính người hơn những thú cưng mà anh đã từng gặp, vậy nên anh cũng thường xuyên không kiểm soát được mở miệng nói chuyện với nó.
Thực ra cáo trắng nhỏ đi theo Thiên Tầm cũng tốt, có thể chăm sóc lẫn nhau.
“Ngủ đi.” Thẩm Thiên Mặc ôm chặt cáo trắng nhỏ vào trong ngực rồi vươn tay tắt đèn.
“Ô oa.” Phong Lạc Lạc dùng sức nhô cái đầu ra từ trong lồng ngực của anh.
Nhưng mà chỉ trong chốc lát, bàn tay của người đàn ông lại phủ lên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lần này Phong Lạc Lạc cũng chẳng muốn di chuyển, đợi đến khi hơi thở của anh dần dần bình tĩnh lại, cô mới cảm nhận được thú hạch mà hôm nay anh vừa mới mang về, sau đó rối rắm xoa xoa hấp thụ mỗi viên một chút…
Ngày hôm sau, tổng cục quản lý người dị năng.
Thẩm Thiên Mặc nhìn thú hạch trong tay, anh khẽ nhếch đôi môi lạnh lùng lên.
Quả thật gần đây có chút kỳ lạ, màu sắc thú hạch qua tay của anh đang yếu dần, cái này chứng tỏ năng lực vẫn liên tục giảm đi, hơn nữa lại còn kiểm đo được đá năng lượng ở trong nhà anh…
“Đùng Đùng.” Lúc này tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
“Vào đi.” Thẩm Thiên Mặc đẩy thú hạch sang một bên, anh nhìn người đang bước tới, trong đôi mắt xuất hiện một tia mù mịt.
Chu Du Sâm, nhà dự đoán người dị năng duy nhất ở Trung Quốc.
Mỗi lần người này tới đều không có chuyện tốt.
Thế nhưng kỳ lạ là, dường như hôm nay cậu ta có hơi kích động.
“Lão đại, chắc chắn anh không ngờ tới vừa rồi tôi dự đoán được gì đâu nhỉ?” Hay tay Chu Du Sâm chống lên trên bàn, gương mặt màu đồng cổ vẫn còn đang ửng đỏ.
“Nói.” Thẩm Thiên Mặc lời ít mà ý nhiều.
“Lão đại, là cô gái đẹp!”
“…” Thẩm Thiên Mặc khẽ híp lại đôi mắt đen: “Tôi không phải.”
Chu Du Sâm dở khóc dở cười, vội vã giải thích: “Oạch, không phải, lão đại, ý tôi là, tôi mơ thấy một mỹ nữ ở nhà anh, thật sự rất xinh đẹp, tôi không thể nào miêu tả được, dù sao thì tôi đã lớn như vậy rồi nhưng cũng chưa từng nhìn thấy một nàng tiên như vậy! Đại mỹ nữ sắc đẹp tuyệt trần đó nha!”
cậu ta kích động lải nhải, nhưng mà biểu cảm của Thẩm Thiên Mặc lại không thay đổi nhiều lắm, anh chỉ hỏi: “Chuyện sẽ xảy ra sau bao lâu?”



