Skip to main content

Trang chủ Luôn Có Người Muốn Lợi Dụng Linh Khí Của Tôi Chương 4: 04

Chương 4: 04

11:56 sáng – 08/08/2025

Phong Lạc Lạc lẻn đến trước mặt Thẩm Thiên Mặc hai ba lần, dáng vẻ khẩn thiết giống như đã coi anh trở thành cái đùi gà vậy.
“Ô oa!” Cô kêu lên một tiếng với anh, sau đó giẫm vào chân sau một cái rồi lại nhào vào trong lồng ngực của anh.
Thẩm Thiên Mặc vươn tay đón lấy cơ thể của cáo trắng nhỏ vừa lướt nhìn qua phòng khách không có một bóng người, lúc này bàn tay mới dụi dụi lên bộ lông mềm mại của nó.
“Nhiệt tình như vậy sao?” Âm cuối của anh khó mà có thể nghe rõ được, mặc dù gương mặt không có một chút cảm xúc nào, thế nhưng có thể làm cho người ta cảm thấy tâm trạng của anh đang rất vui vẻ.
“Ô oa…” Phong Lạc Lạc nhìn bộ đồng phục trên người anh, ánh mắt cô di chuyển xuống, rơi vào bên trong cái túi anh cài ở bên hông.
Cô chỉ chớp mắt một cái rồi lại di chuyển tầm mắt của mình, lại đè vào lồng ngực của Thẩm Thiên Mặc cọ xát một cái.
Thẩm Thiên Mặc mang theo Phong Lạc Lạc nhiệt tình lên trên tầng, lúc đi qua phòng của Thẩm Thiên Tầm không nghe thấy có bất cứ động tĩnh gì ở bên trong, anh biết rằng cậu ta đang ngủ bù rồi.
Tính cách của em trai anh khá yên định, nếu như không phải có người máy đưa đồ ăn đúng giờ, lại còn chuẩn bị một số lượng lớn đồ ăn vặt cho cậu ta, có lẽ cậu ta sẽ bị đói bụng đến mức không ra hình người nữa rồi.
Anh đóng cửa phòng lại, sờ lên đầu của cáo trắng nhỏ rồi nhỏ giọng hỏi: “Có đói bụng không?”
Mặc dù Phong Lạc Lạc đã ăn một cái đùi gà, nhưng mà… Nếu như anh muốn cho cô ăn thì cô cũng có thể đồng ý.
“Ô oa.” Cô ngoan ngoãn chớp đôi mắt màu băng lam, ngay ngắn thận trọng ngồi xổm xuống trước mặt anh.
Dường như Thẩm Thiên Mặc đã hiểu ý của cô, anh đưa tay nhấn xuống một cái nút bấm ở đầu giường.
Người máy đưa cơm và thức ăn tới cho anh, còn có… đồ ăn dinh dưỡng của Phong Lạc Lạc.
Phong Lạc Lạc vừa nhìn thấy “viên thuốc” màu nâu xám thì ngay lập tức lại cảm thấy không có hứng thú.
Cô biết rõ đó là đồ ăn dinh dưỡng chuẩn bị dành riêng cho thú cưng, sáng sớm nay Thẩm Thiên Tầm cũng từng để cho cô ăn thử, nhưng mà cô thực sự không thích, chỉ gặm đùi gà thôi.
May mà Thẩm Thiên Tầm cũng không chú trọng đến điều đó, nhìn cô ăn một đống đồ ăn thừa mà không có vấn đề gì lớn thì lại càng yên tâm hơn.
“Không thích?” Lần này Thẩm Thiên Mặc lại nhìn ra được sự ghét bỏ của cô.
Nghĩ đến việc tối hôm qua cáo trắng nhỏ ăn khoai chiên, anh lại nghiêm nghị nhíu mày rồi mở miệng dặn dò: “Sau này đừng có ăn đồ ăn bậy bạ nữa.”
“Ô oa…” Phong Lạc Lạc coi như không nghe thấy, cô trừng mắt nhìn chằm chằm vào cơm và thức ăn ở trước mặt anh, khao khát muốn ăn đã được viết lên rất rõ ràng ở trong mắt cô.
Thẩm Thiên Mặc dừng lại một chút, sau đó anh đẩy bát canh hầm đầy ắp đến trước mặt cô, cực kỳ kiên nhẫn hỏi: “Khát rồi à?”
Ánh mắt của Phong Lạc Lạc đảo qua đảo lại giữa bát canh và gương mặt anh, cuối cùng móng vuốt của cô đặt lên trên bàn, cái miệng nhọn hoắt nhanh chóng liếm vào trong bát canh.
Thẩm Thiên Mặc nhìn thấy dáng vẻ tham ăn của cô, anh lại lặng lẽ đẩy một đĩa thịt gà đến trước mặt cô.
Phong Lạc Lạc vui vẻ nhanh chóng rời khỏi trận chiến, tiến tới phía trước cái đĩa.
Lúc này Thẩm Thiên Mặc mới hiểu được, con cáo trắng nhỏ này cực kỳ kén ăn, cũng không biết trước khi gặp được anh thì cô làm thế nào để sống sót nữa.
Anh liếc qua cáo trắng nhỏ đang cố gắng tao nhã “ăn cơm” rồi cầm lấy máy tính lên mạng tham khảo một chút.
Vốn dĩ anh muốn hỏi những đồ vật mà cáo trắng phải kiêng ăn, nhưng mà người nuôi dưỡng thú cưng ở Trung Quốc quả thực không nhiều, chứ đừng nói là nuôi cáo trắng.
Vậy nên, cuối cùng anh cũng hỏi gì đó, tạm thời chỉ có thể làm theo sở thích của cáo trắng.
Nếu không đói chết cũng không hay…

Phong Lạc Lạc ăn uống no say xong thì ngồi phịch ở trên giường của Thẩm Thiên Mặc phơi cái bụng ra.
Lúc này Thẩm Thiên Mặc đã thay bộ đồng phục, anh mặc một bộ quần áo rộng rãi bình thường, để lộ hai cánh tay cường tráng.
Anh đi tới bên cạnh giường ngồi xuống, bàn tay tự nhiên rơi xuống vùng bụng mẫn cảm của cô, nhẹ nhàng xoa bóp giúp cô.
Lúc đầu Phong Lạc Lạc còn có chút đề phòng, nhưng sau đó thấy anh rất thành thật, vậy nên cô nhắm hai mắt lại ngân nga một cách thoải mái.
Thẩm Thiên Mặc xoa nắn cái bụng giúp cô một lát rồi lại ôm cô vào trong lòng dụi dụi, cảm giác khi sờ vào bộ lông mềm mượt làm cho anh rất thích thú.
Phong Lạc Lạc thèm muốn viên ngọc để ở trên tủ đầu giường đã lâu, nhưng mà không biết làm sao Thẩm Thiên Mặc vẫn luôn ở đây, cô sợ làm cho anh chú ý đến nên cũng không dám đến gần.
Lúc này cô đang bị Thẩm Thiên Mặc ôm vào trong ngực “chà đạp”, cảm thấy có một có chút bất mãn.
Cô vùng vẫy một hồi thoát ra khỏi lồng ngực của anh, vừa hay lại đạp lên trên cái túi.
Cô lóe lên một vầng sáng, ngậm lấy cái túi rồi bỏ chạy.
Miệng túi vừa mới hướng xuống phía dưới thì hai viên ngọc màu xanh sáng lấp lánh cũng rơi xuống mặt đất.
Thẩm Thiên Mặc cũng không vội nhặt nó lên, anh chỉ cảm thấy cáo trắng nhỏ có hơi bướng bỉnh, vậy nên sắc mặt anh khẽ trầm xuống: “Tiểu Bạch, đừng nghịch.”
Phong Lạc Lạc nghe thấy cái tên đó, toàn thân cô rùng mình, Tiểu Bạch?
Anh đặt tên cho cô? Không có trình độ như vậy sao?
Cô ném cái túi chạy về phía một trong những viên ngọc, ngậm vào miệng rồi chạy trốn vào trong góc.
Nhân lúc chơi đùa cô lén lút hấp thụ một chút linh khí.
Nhưng mà rất nhanh sau đó cô đã bị Thẩm Thiên Mặc bế vào trong lòng, hai viên ngọc cũng bị cất vào trong túi một lần nữa.
“Ô oa.” Phong Lạc Lạc nuối tiếc kêu lên một tiếng.
Thẩm Thiên Mặc ôm Phong Lạc Lạc ngồi xuống trước máy tính, dường như nhớ ra gì đó, anh mở ra một trang web mua sắm ở trên mạng.
Phong Lạc Lạc nhìn thấy đồ dùng hàng ngày và đồ chơi được được thiết kế cho thú cưng sắp xếp ở trên đó, ánh mắt cô lóe lên một tia hứng thú.
Thẩm Thiên Mặc cũng vừa quan sát biểu cảm của cáo trắng nhỏ vừa lựa chọn, những món đồ không ngừng được thêm vào trong giỏ hàng, nhưng anh lại không có cảm giác đau lòng một chút nào.
Điều làm cho Phong Lạc Lạc cảm thấy không còn gì để nói chính là Thẩm Thiên Mặc lại còn đặc biệt mua một hộp hạt thủy tinh màu xanh lam.
Nhìn chung là để cho cô gặm chơi.
Tối hôm đó, Phong Lạc Lạc bị Thẩm Thiên Mặc xem như cái ôm gối để ôm ngủ.
Đương nhiên, lúc nửa đêm, Phong Lạc Lạc lén lút đứng dậy cọ cọ vào cái túi đựng viên ngọc một lúc rồi mới lại quay vào bên trong lồng ngực của anh.
Cổ áo áo ngủ của Thẩm Thiên Mặc hơi rộng một chút, bất ngờ lộ ra cơ bắp săn chắc ở trước ngực.
Phong Lạc Lạc lén lút chọc chọc rồi vân vê, nhưng không ngờ lại đánh thức người đàn ông này.
Một bàn tay to lớn phủ lên trên đầu cô, sờ vào lông tơ mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm vang lên từ trong bóng tối: “Ngoan ngoãn ngủ đi, Tiểu Bạch.”
“Ô oa…” Phong Lạc Lạc ngoan ngoãn hạ xuống, chỉ là trong lòng không nhịn được than phiền, cái tên này, chỉ vì cô là một con cáo trắng, lông toàn thân màu trắng mềm mại, vậy nên mới bị gọi là Tiểu Bạch sao? Vậy trên đời này có bao nhiêu Tiểu Bạch chứ…
——
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Thẩm Thiên Tầm tỉnh ngủ, cậu ta mơ mơ màng màng bắt đầu tìm bóng dáng của cáo trắng nhỏ.
Cuối cùng cũng nhìn thấy cáo trắng nhỏ đang chơi bóng cao su ở trong đại sảnh, mà anh cả của cậu ta, Thẩm Thiên Mặc thì lại giống như khúc gỗ ở bên cạnh, gương mặt không có chút cảm xúc nào chăm chú nhìn cáo trắng nhỏ chơi bóng cao su…
Cảnh tượng này xem ra vô cùng kỳ quái.
Thẩm Thiên Tầm dụi mắt mấy lần, sau khi nhận thấy không phải mình bị ảo giác, khóe miệng cậu ta không nhịn được giật giật bước tới.
“Anh cả, cáo trắng nhỏ của em có chỗ nào đắc tội với anh rồi sao? Ánh mắt này của anh làm cho người ta sợ hãi đó.”
Phong Lạc Lạc nghe thấy giọng nói của Thẩm Thiên Tầm thì chẳng khác nào tìm được vị cứu tinh, cô nhanh chóng chạy về phía cậu ta, cọ cọ vào đôi chân của cậu ta.
Có trời mới biết được vừa nãy cô đã tuyệt vọng như thế nào.
Sáng sớm, những đồ mà tối qua Thẩm Thiên Mặc mua đã đến, anh để cho người máy bố trí một góc ở phòng khách thành một cái công viên trò chơi của thú cưng.
Cô chỉ thoáng nhìn cái quả bóng tròn xoe một cái, anh lập tức để quả bóng trước mặt cô, lạnh lùng nói một chữ: “Chơi.”
Dưới ánh mắt làm cho người ta sợ hãi đó, cô đã ôm bóng cao su chơi nửa giờ đồng hồ!
Mà anh cũng yên lặng quan sát như vậy nửa giờ đồng hồ, thỉnh thoảng khóe miệng còn giật giật, các người nói xem có đáng sợ hay không chứ?
“Anh có chỗ nào làm cho người ta sợ hãi chứ?” Thẩm Thiên Mặc hỏi ngược lại, gương mặt tê liệt kết hợp với ánh mắt sâu thẳm u ám, nhìn qua trông cực kỳ nghiêm túc, làm cho người ta phải cảm thấy sợ hãi.
Khóe miệng Thẩm Thiên Tầm giật giật, cậu ta chậm rãi thốt lên từng chữ: “Khắp toàn thân từ trên xuống dưới.”
Nói xong, cậu ta ôm cáo trắng nhỏ xoay người bước lên trên tầng.
Thẩm Thiên Mặc nhìn Thẩm Thiên Tầm ôm cáo trắng nhỏ rời đi, lúc này thân hình như cỗ máy mới chuyển động, ánh mắt anh lướt qua anh nhìn lướt qua thiên đường thú cưng được bố trí tỉ mỉ, biểu cảm có chút hơi mơ màng.
Tiểu Bạch không thích sao?
Hình như nó thích Thiên Tầm hơn.
——
Sau mấy ngày Phong Lạc Lạc ở trong ngôi nhà này thì cũng đã nắm rõ được thói quen sinh hoạt của hai anh em.
Thẩm Thiên Mặc bận rộn công việc, gần như lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, mà Thẩm Thiên Tầm thì không hề phân biệt ngày đêm, việc ngủ và livestream chiếm phần lớn thời gian của cậu ta, thời gian còn lại chính là để rèn luyện thân thể, còn có… Cô.
Nhưng mà Phong Lạc Lạc cũng đã nhận được rất nhiều tin tức từ phòng livestream của Thẩm Thiên Tầm.
Trong thế giới này, dụng cụ có thể giúp nâng cấp dị năng được gọi là đá năng lượng, không có cách nào đoán được nguồn gốc của nó, nhưng mà một khi nó xuất hiện thì cục quản lý người dị năng sẽ có cách để kiểm tra được vị trí, một cái chính là viên ngọc màu xanh lam mà cô đã từng nhìn thấy, là thú hạch.
Nếu như mãnh thú ở trong thú vực không thể tiến hóa được đến ý thức của loài người sau giai đoạn ấu tể, biến hóa thành người thì sẽ bạo động điên cuồng không ngừng làm hại đến con người, thú hạch chính là ở trên người bọn nó theo tới.
So với con hổ trắng lần trước, một số con may mắn có thể tiến hóa thành người thú, nhưng mà chứng bệnh cáu kỉnh của nó vẫn luôn đeo bám lấy nó, cuối cùng cũng sẽ bị giam cầm cả đời mà thôi.
Phong Lạc Lạc lén lút cọ xát thú hạch mà Thẩm Thiên Mặc mang về một vài lần, bây giờ coi như cũng có thể hấp thu được linh khí ở một khoảng cách, vậy nên thật ra lại thuận tiện hơn rất nhiều.
Trưa nay, Thẩm Thiên Tầm hiếm khi bước ra cửa, Phong Lạc Lạc nằm nhoài trên vai cậu ta, lòng hiếu kỳ của cô vẫn tràn ngập đối với cái thế giới đã dần trở nên quen thuộc này.
Thẩm Thiên Tầm đi ra ngoài livestream, còn chọn một tòa nhà cao nhất ở khu A Trung Quốc, cao ốc Đế Cảnh.
Phong Lạc Lạc biết rõ cậu ta muốn làm gì, cậu ta lén lút luyện tuyệt ở mái nhà của biệt thự từ rất lâu rồi, nhưng mà thay đổi môi trường thì đúng là cô vẫn sợ cậu ta gặp phải chuyện không may.
Một người một cáo lén lút leo lên tầng cao nhất, cuối cùng cũng lên đến sân thượng.
Thẩm Thiên Tầm thành thục lắp xong điện thoại di động, còn Phong Lạc Lạc thì cảnh giác quan sát tình hình xung quanh.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà cô mơ hồ ngửi được mùi máu tay lờ mờ ở trong không khí.
Nhưng mà Thẩm Thiên Tầm đã làm nóng người xong, cậu ta nhảy lên bức tường thấp ở mép sân thượng, còn ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô.
Phong Lạc Lạc đi tới phía trước cậu ta, cô thấy cậu ta đột nhiên đối mặt với cô, lộn nhào một cái về phía trước rồi leo qua mép tường đến trước mặt cô.
cậu ta đang khiêu khích một con thú cưng sao?
Bình luận trên màn hình là một mảng toàn những lời chế giễu.
Phong Lạc Lạc cũng có chút không thể nói lên lời, một giây sau cô cũng nhảy lên trên bức tường thấp, nhìn xuống phía dưới gần như không thể nhìn thấy được người và xe ở bên dưới cao ốc, nhưng mà cái độ cao này không có một chút thách thức nào đối với cô.
Thế nhưng mà cô đã trải qua cuộc sống ngày ngày ở Tiểu Hồ Tiên đó nha!
Một cơn gió thổi tới, cái mũi của Phong Lạc Lạc khẽ động đậy, cô quay đầu lại nhìn theo hướng cơn gió thổi tới.
Thật sự có mùi máu tanh.