Kiều Nguyệt lại đăng một bài thanh minh.
Nội dung: Không phải, đây là chị gái tôi tự nguyện nhường cho tôi.
Hình ảnh đính kèm: Bản hợp đồng chuyển nhượng.
Nhưng dư luận không những không tốt lên mà ngược lại càng có nhiều người mắng cô ta hơn.
“Trời ạ, còn không biết đã dùng thủ đoạn gì nữa.”
“Sao không giải thích chuyện ngủ với anh rể đi? Chị gái cô tự nguyện nhường, cô còn dám ngủ thật sao?”
“Cười chết mất, sao có thể nói ‘chị gái tôi nhường cho tôi’ một cách đường hoàng như vậy, chị gái cô không nợ cô.”
“…”
Toàn bộ mạng xã hội tẩy chay cùng với việc công ty phá sản đã giáng cho Kiều Nguyệt một đòn chí mạng không thể nào cứu vãn. Khiến cô ta rơi từ trên đỉnh cao xuống đáy vực, cả người suy sụp.
Cô ta nhắn tin cho Cố Hoài hòng cầu xin Cố Hoài giúp đỡ. Tôi cũng không muốn chơi với cô ta nữa, trực tiếp vạch mặt cô ta.
“Đừng cầu xin nữa, tôi là Kiều Diệc Hi.”
“Từ đầu đến cuối, người nói chuyện với cô đều là tôi.”
Kiều Nguyệt sụp đổ, cuối cùng không biết xấu hổ mà nghĩ đến hôn ước ràng buộc trên người cô ta. Nhưng Cố Lỗi làm quyết liệt hơn. Rất lạnh lùng và dứt khoát mà nhanh chóng hủy hôn với Kiều Nguyệt.
Chuyện dở hơi nhất là không biết cô ta nghe được từ đâu việc tôi lén mở một công ty. Ngay lập tức cô ta đến trước cửa công ty tôi khóc lóc, lớn tiếng mắng chửi tôi. Nói tôi là đồ đê tiện, không biết xấu hổ… Đại khái là những lời lặp đi lặp lại nhàm chán này.
Tôi đứng trước kính cửa sổ của tầng cao nhất trong công ty mà nhìn Kiều Nguyệt chật vật ở phía dưới, thong thả nhấp một ngụm rượu vang đỏ trị giá mười vạn rồi cảm thán: “Không có văn hóa thật đáng sợ, mắng người cũng chỉ biết lặp đi lặp lại mấy câu này.”
Sau đó tôi lạnh lùng gọi bảo vệ đưa cô ta vào đồn cảnh sát với lý do gây rối.
Không ngờ rằng khi tôi vừa xuống xe lại gặp phải một tên đáng ghét.
Tên đó ôm một bó hoa hồng lớn đưa đến trước mặt tôi.
“Diệc Hi, trước kia là anh không tốt, em tha thứ cho anh nhé.”
Tôi khẽ nhíu mày. Nghĩ thầm mấy ngày nay thật sự xui xẻo. Lần sau ra ngoài nhất định phải xem ngày.
Chưa kịp để tôi mở miệng từ chối, một bàn tay thon dài đã kéo tôi qua.
Là Cố Hoài.
“Xin lỗi, em ấy bị dị ứng hoa hồng.”
Tôi nghĩ, chuyện này thật thú vị. Cháu trai theo đuổi vợ sắp cưới của chú mình bị chú bắt gặp tại trận. Với tính cách của Cố Hoài thì anh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Cố Lỗi.
Quả nhiên anh lại nói: “Cố Lỗi, gần đây cậu rảnh rỗi quá nhỉ. Tôi sẽ nói với bố để ông ấy sắp xếp cho cậu đi du học.”
“Hơn nữa, tôi sẽ gợi ý cho ông ấy rằng nếu học không tốt thì không cho cậu về nước.”
Cố Lỗi vội vàng bỏ chạy.
Tôi nhịn cười đã lâu cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà bật cười.
“Buồn cười lắm sao?” Cố Hoài nhìn tôi.
Biết anh đang ghen nhưng tôi vẫn thành thật gật đầu.
Dưới ánh mắt ngày càng sâu thẳm của Cố Hoài, tôi trực tiếp hôn anh.
“Cố Hoài, chúng ta kết hôn đi.”
Lời tỏ tình vừa táo bạo vừa nồng nhiệt của tôi cũng giống như tình yêu nồng cháy của tôi. Cố Hoài vẫn rất lý trí mà đẩy tôi ra, anh nâng gọng kính, sâu trong mắt là những cảm xúc mà tôi không hiểu.
Anh nói: “Hi Hi, anh thật sự không có cách nào với em.”
Tôi cười toe toét: “Anh không muốn sao?”
“Chỉ cần là em, anh mãi mãi đồng ý.”


