Skip to main content

Trang chủ Sốc! Con gái nuôi nhà quyền thế lại là con ruột của nhà giàu số một Chương 24: Phần hai

Chương 24: Phần hai

6:52 sáng – 05/08/2025

Dù Tiêu Dung Dung có tức giận cũng không đến mức thật sự muốn nhìn bạn thân ngất đi, cô ta vội vàng vừa khóc cầu cứu, tay vừa run run bấm số cấp cứu.
Cô giáo cũng nhanh chóng đến, sau khi hai người dọn khoảng trống cho Triệu An An có không gian hít thở, kiểm tra mũi của Triệu An An rồi an ủi Tiêu Dung Dung: “Không sao, chỉ là ngất đi thôi.”
“Xin, xin lỗi, đều tại em hại cậu ấy tức giận nên mới như thế này.” Tiêu Dung Dung lau nước mắt, cảm thấy vô cùng hối hận.
Xe cấp cứu nhanh chóng đến đón Triệu An An đi.
Giáo viên chủ nhiệm Diệp Thức đi vào lớp học, giải thích ngắn gọn tình hình rồi an ủi nói: “Ba mẹ của Triệu An An đã đến bệnh viện rồi, các em đừng lo quá, học cho tốt vào, đợi có tin tức gì cô sẽ báo cho các em biết.”
Lúc gần đến giờ tan học, cô ta lại đến thông báo tiến độ: “Bạn học Triệu An An phát tác bệnh thiếu máu, đã vượt qua nguy hiểm, ngày mai là có thể quay về đi học, tối nay các em đừng đến làm phiền em ấy nghỉ ngơi nhé.”
Mọi người trong lớp đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Thẩm Chiêu Huỳnh lén bỏ cuộc gọi nhỡ trong điện thoại.
Lúc gọi điện, Triệu Kiến Nghiệp cũng đoán được kết quả.
Một cây kim lạnh ngắt đang cắm vào cánh tay ông ta, máu không ngừng chảy ra khỏi cơ thể ông ta.
Triệu Kiến Nghiệp cảm giác như toàn thân đều hơi lạnh, đầu cũng choáng váng, cho dù Đàm Mộng Bình đắp chăn cho ông ta thì cũng không tăng thêm tí nhiệt độ nào trên cơ thể.
400cc mà thôi, sao lại lâu như thế chứ?
Với lại không phải nói hiến máu không có phản ứng gì à, cảm giác khó chịu như này chẳng lẽ là hậu di chứng ư?
Mấy năm Triệu An An mắc bệnh thiếu máu, đều là do Thẩm Chiêu Huỳnh có cùng nhóm máu hiếm hiến máu với tư cách là người thân, mới có thể dùng huyết tương trong kho máu.
Lấy máu nửa năm một lần, trước giờ ông ta vẫn coi như không có chuyện gì.
Mãi đến khi đến lượt mình, ông ta mới ý thức được vì sao sắc mặt Thẩm Chiêu Huỳnh luôn trắng bệch.
Hình như ông ta còn vì thế mà mắng Thẩm Chiêu Huỳnh yếu ớt.
Hóa ra không phải cô cố ý giả vờ yếu ớt để cướp đi sự quan tâm của ba mẹ từ Triệu An An.
Triệu Kiến Nghiệp thầm nghĩ, sớm biết như vậy, chi bằng lúc đó đối xử với cô tốt hơn một chút.
Ông ta luôn lo lắng đợi sau khi Triệu An An làm phẫu thuật xong, đuổi Thẩm Chiêu Huỳnh ra khỏi nhà thì sẽ bị cô quấn lấy, nên không cho cô chút sắc mặt tốt nào, bây giờ ông ta lại hối hận.
Chỉ cần ông ta đối xử với cô tốt hơn một chút…
Nể tình mười tám năm, người nhà họ Thẩm cũng sẽ không đối xử như vậy với ông ta, ông ta cũng không cần hốt hoảng lo sợ.
Ông ta vẫn chưa muốn từ bỏ, nhưng bây giờ tất cả lựa chọn đều là ngõ cụt, không thể làm gì hơn.
Mấy ngày trước trên toàn, luật sư nhà họ Thẩm đã ép bọn họ thua, ngay cả luật sư của ông ta cũng không nhịn được mà dự phòng trước với ông ta: “Khả năng cao là vụ án sẽ thua kiện, pháp luật quy định chỉ khi con nuôi sau khi trưởng thành ngược đãi, bỏ rơi ba mẹ nuôi, chấm dứt mối quan hệ nhận nuôi thì mới có thể yêu cầu con nuôi bồi thường phí giáo dục và phí sinh hoạt trong khoảng thời gian nhận nuôi, vụ này của ông rõ ràng là không phải… đoàn đội luật sư nhà họ Thẩm cũng hoàn toàn không tìm được kẽ hở.”
Luật sư nói xong, còn nói nhỏ: “Cách tốt nhất là hòa giải, tình hình của ông rất có thể sẽ bị truy tố tội ngược đãi. Dù sao thì lúc Thẩm Chiêu Huỳnh bị ông đuổi đi vẫn chưa thành niên.”
Triệu Kiến Nghiệp kinh ngạc, ông ta biết nhà họ Thẩm tuyệt đối không thể chấp nhận hòa giải, chỉ đành rút đơn.
Ông ta có lòng muốn gặp lại Thẩm Chiêu Huỳnh một lần để xoa dịu mối quan hệ, nhưng đối phương phớt lờ mọi lời đề nghị của ông ta, thậm chí ngay cả mấy doanh nghiệp cách mấy tầng quan hệ cũng dừng hợp tác.
May là dù sao Thẩm Yến Vĩnh cũng không phải kẻ tiểu nhân, hoặc nể tình ông ta nuôi nấng Thẩm Chiêu Huỳnh mười tám năm, không cấm ông ta hoạt động trong ngành.
Chỉ cần che giấu chuyện lớn năm đó, sau khi rút đơn thì coi như không có chuyện gì…
Triệu Kiến Nghiệp tự an ủi chính mình, năm đó ông ta đã xử lý rất tốt, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Ở một quận nào đó ở một tỉnh khác, thám tử tư của nhà họ Thẩm đang gấp rút lên đường.
Mấy ngày trước anh ấy nhận được tin mới.
Những tháng vừa rồi, anh ấy vẫn tìm kiếm tin tức thất lạc của nhà họ Triệu và Thẩm Chiêu Huỳnh, mấy ngày nay cuối cùng cũng tìm được manh mối.
Một kẻ ngu ngốc ở tỉnh nào đó nói có một ăn xin đang bốc phét nói từng gặp Triệu Kiến Nghiệp ở sòng bạc, chỉ là lúc truy hỏi thì tên ăn xin đó ngỏ ý phải đưa năm mươi vạn mới nói ra “bí mật lớn” này.
Tuy mấy năm qua người dùng tin giả dọa nạt không ít, nhưng thám tử không dám lơ là.
Dù sao tiền đều có thể thanh toán nên anh ấy lập tức chuyển tiền.
Sự sảng khoái này khiến tên ăn xin đó gửi ngay địa chỉ trong ngày hôm đó.
Thám tử mặc áo khoác da màu đen, đầu cạo trọc, để lộ một phần hình xăm sau gáy.
Tên ăn xin đánh giá anh ấy kỹ một phen mới yên tâm.
Anh ta đã rút sạch số tiền rồi, đánh bạc xong còn dư một ít, đổi được thuốc lá ngon.
“Triệu Kiến Nghiệp à, ông chủ lớn.” Ăn mày cười nhe hàm răng vàng, khoe khoang với thám tử: “Năm đó tôi từng giúp ông ta một chuyện lớn.”
Anh ta thổi một vòng khói, ánh mắt đánh giá đồng hồ của thám tử: “Đồng hồ của anh không tệ nhỉ?”
Thám tử phiền chán, vội tháo đồng hồ trên tay đưa cho anh ta: “Mau nói đi, đại ca tôi không có kiên nhẫn đâu.”
“Đừng gấp!” Ăn mày vui vẻ đeo lên cổ tay, lập tức thay đổi sắc mặt: “Ông ta nợ tôi một cái chân, tôi đợi ngày này lâu lắm rồi.”
“Chân?” Thám tử liếc nhìn cái chân không cử động được của anh ta, thầm kinh ngạc, nhưng ngoài mặt lại thể hiện như không phải chuyện gì to tát: “Chuyện gì mà ra tay độc ác như vậy?”
Ăn mày đột nhiên cảnh giác nói: “Anh không phải cảnh sát đấy chứ?”
Thám tử nhướng mày, tức giận nói: “Anh sỉ nhục ai đấy?”
“Ồ, tôi không chắc lắm.” Ăn mày cười xin tha: “Còn chẳng phải là con gái ông ta à… đại ca có biết đứa con gái mắc bệnh của ông ta không? Bệnh gì ấy nhở… dù sao thì chính là cần một cái tủy, nếu không không sống được quá hai mươi tuổi.”
Anh ta cười khẩy nói: “Ông ta đáng đời, đứa con gái đó của ông ta di truyền nhóm máu Rh của ông ta, có làm cách nào cũng không tìm được phù hợp. Ông ta lo đến mức nhét tiền khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy, nên đã tính toán đến trẻ vị thành niên.”
Suy nghĩ một chút, dường như sợ thám tử không hiểu, ăn mày giải thích: “Chính là kho phù hợp chỉ trẻ vị thành niên, ông ta muốn âm thầm tìm trẻ vị thành niên.”
Thám tử trợn mắt nhìn anh ta, ra hiệu cho anh ta mau nói.
“… Tìm khoảng nửa năm, cuối cùng cũng tìm thấy. Nhưng người ta vừa mới ra đời, lại còn là sinh non, ba mẹ nâng niu như mạng sống.” Anh ta tặc lưỡi: “Chắc chắn là người ta không chịu hiến cho ông ta rồi! Làm gì có ba mẹ nào đồng ý, đều là nhóm máu Rh, xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm? Trùng hợp là Triệu Kiến Nghiệp quen biết giám đốc của bệnh viện đó, lúc đó cũng không có camera giám sát, loạn lắm, lại còn là một bé gái, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn. Ông ta nhét tiền cho người ta để người đó bắt cóc đứa bé ra ngoài.”
“Chuyện đó thì liên quan gì đến anh?” Thám tử hỏi.
“Hầy, xem anh nói này.” Ăn mày tự hào nói: “Không phải ông ta sợ phạm tội à, nên đã bảo chúng tôi giúp ông ta rửa sạch tội! Chuyện này dễ làm không? Chúng tôi làm không ít lần, tìm người đóng giả làm kẻ buôn người ném vào viện phúc lợi, rồi ông ta đến đón là được.”
Thám tử cau mày, ăn mày tăng tốc, cười nói: “Cũng do tôi, năm đó tôi nợ rất nhiều, có cơ hội tuyệt vời như thế này, đại ca anh cũng hiểu mà, hai mươi vạn đối với ông chủ lớn chẳng là gì cả! Tôi bảo ông ta cho tôi ít tiền rồi tôi sẽ đưa đứa trẻ đến.”
“Kết quả tên keo kiệt họ Triệu chết giẫm đó tìm một nhóm người đến đánh gãy chân tôi rồi cướp người đi, còn tìm người truy giết tôi mấy năm! Nếu không tôi sẽ đến nơi chim không thèm ị này chắc?” Ăn mày quát lớn, trong mắt hiện lên tia ác độc: “Nhưng đến lượt ông ta đen đủi rồi! Mọi người đều là cùng ngành, đại ca này, anh phải cho ông ta chịu tí khổ mới được!”
Quả nhiên là như vậy.
Ăn mày cười toe toét, hoàn toàn không coi quá trình phạm tội của mình là chuyện to tát.
Rõ ràng dưới ám chỉ luân phiên của kẻ ngu ngốc nào đó và chính bản thân anh ta, cuối cùng anh ta tin chắc thám tử là một tên xã hội đen có mối hận thù với Triệu Kiến Nghiệp.
Nhưng không lâu sau ăn mày biết không phải như thế, bởi vì thám tử vừa quay đi đã báo cảnh sát.
Lúc bị trói hai tay sau lưng áp lên xe, ăn mày vẫn không phục hét lớn: “Anh cảnh sát! Tôi là dân lành! Anh ta mới là tên khốn, sao không bắt anh ta!!”
Cảnh sát gật đầu chào người đồng chí ăn mặc kỳ lạ nhưng đã cung cấp manh mối từ lâu, áp giải tên ăn mày đi.
Thám tử xé miếng dán hình xăm sau gáy, lập tức báo tin này cho Thẩm Yến Vĩnh.
Giọng nam trong điện thoại im lặng hồi lâu mới khàn giọng nói: “Bao giờ mới đưa đến Giang Hải được?”
Đây là tội lỗi bọn họ phạm phải ở Giang Hải, nhất định phải về Giang Hải thẩm tra lại.
“Hai ngày.” Thám tử đáp: “Vụ án này dây dưa phức tạp, phải xin chỉ thị của cấp trên.”
Thẩm Yến Vĩnh cúp điện thoại.
Hai ngày, sao còn phải đợi thêm hai ngày.
Đây là chuyện mà ông ấy đã dự tính được, nhưng đến khi thực sự đối mặt vẫn cảm thấy đau khổ tức giận.
Ông ấy muốn lập tức túm lấy cổ áo của Triệu Kiến Nghiệp hỏi, rốt cuộc vì sao cứ muốn cướp con gái của ông ấy đi!
Ông ấy và Bách Thanh Vận cả đời làm việc thiện, Chiêu Chiêu cũng có tính dịu dàng, nếu có thể ghép thành công được, chỉ cần đi hỏi bọn họ một tiếng, sau khi cô trưởng thành chưa chắc không thể giúp ông ta một chuyến.
Khoa học phát triển như vậy, việc ghép tủy xương hiện nay không cần phải phẫu thuật, chỉ cần tiêm kim huy động là có thể được lấy thông qua tiêm tĩnh mạch ngoại biên.
Như vậy có thể cứu được một ai đó, ông ấy tin rằng gia đình họ chắc chắn sẽ đồng ý.
Vì sao cứ phải chọn cách để bọn họ cách xa nhau mười tám năm chứ!
Ông ấy gần như không thể trụ được, cơn đau khủng khiếp khiến tay chân ông ấy mất hết cảm giác.
Bách Thanh Vận mở cửa nhìn thấy cảnh này khiếp sợ không thôi.
“Làm sao thế?” Bà ấy đi đến bên cạnh chồng mới phát hiện chân tay ông ấy lạnh lẽo, vội gọi ông ấy một tiếng, dùng lòng bàn tay xoa cánh tay ông ấy cho ấm.
Thẩm Yến Vĩnh dừng một lúc: “Tiểu Từ vừa gọi đến.”
Động tác của Bách Thanh Vận khựng lại, bà ấy trầm giọng hỏi: “Giống như chúng ta nghĩ?”
Thẩm Yến Vĩnh chậm rãi gật đầu.
“…”
Bách Thanh Vận hít một hơi thật sau, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi bước sang một bên để bác sĩ gia đình khám cho Thẩm Yến Vĩnh.
Bà ấy không nói thêm câu nào, sải bước lớn ra khỏi phòng làm việc.
Giữ bình tĩnh kiểu gì đây?
Trong lòng Bách Thanh Vận nghĩ lúc này bà ấy không thể dừng lại.
Trước kia vì để Triệu Kiến Nghiệp thả lỏng cảnh giác, bọn họ cố ý không làm gì tập đoàn Triệu thị.
Bây giờ đã đến lúc rồi.

Trong trường, Thẩm Chiêu Huỳnh bị Tiêu Dung Dung lôi kéo khóc lóc cầu xin.
“Coi như tôi cầu xin cậu.” Cô ta nửa ngồi xuống, kéo Thẩm Chiêu Huỳnh xuống dưới cầu thang không cho cô đi: “Cho dù trước kia tôi có làm gì, bây giờ cậu cũng sống tốt như vậy rồi! Coi như cậu thương hại cậu ấy, cứu cậu ấy đi.”
Thẩm Chiêu Huỳnh đá chân vài cái nhưng vẫn không rút ra được, vô cùng cạn lời nói: “Muốn cứu cô ta chi bằng bảo cô ta đi tìm người phù hợp sớm đi thì hơn, chỉ nhắm vào tôi là sao hả?”
“Từng tìm rồi! An An từng nói với tôi, lúc sinh ra cậu ấy đã bắt đầu tìm người phù hợp rồi, đến bây giờ chỉ có một mình cậu phù hợp!” Tiêu Dung Dung gần như nằm bẹp ra đất: “Cậu không thể thấy chết không cứu, người có thể cứu cậu ấy chỉ có cậu thôi!”
Lần này muốn thoát ra càng khó hơn, giữa cầu thang và lớp học vẫn còn một khoảng, muốn gọi người cũng khó.
Thẩm Chiêu Huỳnh cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi Đỗ Lan Huyên đến giúp.
Còn chưa gọi, xiềng xích ở chân đột nhiên lỏng ra.
Thẩm Tây Từ không hề khách khí hất tay Tiêu Dung Dung ra khỏi người Thẩm Chiêu Huỳnh, tức giận nói: “Bớt lừa gạt đi! Lúc mấy người bắt nạt Thẩm Chiêu Huỳnh sao không nghĩ đến lúc đi cầu xin người ta? Sắp chết thì đến xin, có phải là hơi muộn không hả!”
“Nhưng An An không phải cố ý muốn người khác cô lập cậu.” Tiêu Dung Dung vẫn tìm lý do cho Triệu An An: “Đều là con cháu nhà họ Triệu, cậu có thể chạy nhảy, cậu ấy chỉ có thể ở một bên nhìn, mấy người không hiểu cậu ấy chịu giày vò đến mức nào đâu! Cậu ấy đã bệnh thành như thế rồi, huề nhau không được à?”
“Huề nhau?” Thẩm Chiêu Huỳnh chỉnh lại quần áo của mình, vừa nghe đã bị câu Tiêu Dung Dung nói chọc tức: “Là tôi bắt cô ta bị bệnh à? Hay là tôi cố ý khoe khoang trước mặt cô ta là tôi khỏe mạnh? Chỉ có bắt nạt tôi là cô ta tự mình chọn, huề nhau kiểu gì?”
“Đừng để ý đến con điên này.” Thẩm Tây Từ kéo Thẩm Chiêu Huỳnh muốn đưa cô đi.
Đỗ Lan Huyên nhận được điện thoại cũng vội vàng chạy đến, hai người bảo vệ Thẩm Chiêu Huỳnh đi ra khỏi cổng trường.
Tiêu Dung Dung ngơ ngác ngồi xuống, cảm giác tuyệt vọng dần dần dâng lên, cô ta hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt dò xét của những người xung quanh.
Nỗi sợ hãi mất đi bạn thân vừa rồi chiếm lấy toàn bộ cơ thể cô ta, tất cả lời nói ra đều là thốt ra trong vô thức.
Lúc này mới chợt phản ứng lại mới hối hận vô cùng.
Phải rồi.
Bây giờ Thẩm Chiêu Huỳnh giàu có như vậy, sớm không cần suy xét sắc mặt nhà họ Triệu nữa, cô chỉ cần suy xét chuyện có đồng ý hay không.
Còn những chuyện mà Triệu An An với cô ta đã làm từ lúc học cấp hai đã hoàn toàn đẩy cô ta vào con ngõ cụt.