Skip to main content

Trang chủ Sốc! Con gái nuôi nhà quyền thế lại là con ruột của nhà giàu số một Chương 18: Ba người đồng lòng

Chương 18: Ba người đồng lòng

5:28 sáng – 04/08/2025

Thẩm Chiêu Huỳnh cúi người nhặt tấm danh thiếp lên.
Cô không hiểu vì sao Triệu Kiến Nghiệp lại có phản ứng lố như vậy
Tập đoàn Chiêu Hi?
Bình thường Thẩm Chiêu Huỳnh không đọc nhiều tin tức về giới kinh doanh nhưng logo ở trên danh thiếp lại khiến cô có cảm giác quen thuộc.
Nhưng thứ này khiến cho Triệu Kiến Nghiệp lập tức trầm mặc nên công ty này nhất định phải nổi tiếng.
“… Chỉ là lừa gạt mà thôi.” Triệu Kiến Nghiệp giả vờ bình tĩnh nhưng giọng nói của ông ta run run lộ rõ vẻ căng thẳng: “Mấy người có bằng chứng để chứng minh không?”
Bách Thanh Vận cười: “Không cần căng thẳng thế làm gì, bọn tôi sẽ không làm gì ông đâu.”
Tuy nhiên sự thoải mái này lại khiến trái tim Triệu Kiến Nghiệp càng trầm xuống. Ông ta nhận ra hai người trước mặt này quả thực là cặp vợ chồng giàu có nhất.
Tại sao lại như vậy chứ.
Trong lòng Triệu Kiến Nghiệp không ngừng hỏi đi hỏi lại. Sự hoảng sợ về điều này tạm thời lấn át nỗi lo lắng về tình trạng của Triệu An An.
Dù sao Cận Giang cũng không phải là thành phố lớn. Tài sản của ông ta nếu so với thứ hạng ở thành phố lớn như Giang Hải thì chắc chắn không thể chạm tới tầng giới thượng lưu.
Hơn nữa bọn họ còn là nhà giàu nhất, là top 1 trong tầng lớp giàu có của đất nước tỷ dân này.
Người sinh tồn lâu năm trong giới kinh doanh như Triệu Kiến Nghiệp rất giỏi phán đoán tình hình.
Mặc dù mấy năm nay chỉ ở Cận Giang khiến cho khả năng phán đoán tình huống của ông ta hơi bị trì trề nhưng ông ta nhanh chóng rặn ra một nụ cười và nói: “Nếu như vậy thì đám nhà giàu chúng ta nên làm quen với nhau một chút chứ nhỉ. Tôi sẽ rút lại đơn kiện đòi tiền nuôi dưỡng.”
Ông ta lộ ra biểu cảm chưa từng có trước đây đối với Thẩm Chiêu Huỳnh, có thể gọi nó là quan tâm: “Tôi quá lo lắng cho An An nên có chút mất kiên nhẫn. Mong anh chị với tư cách là một người phụ huynh có thể tha thứ cho hành động ngu ngốc của tôi.”
Thẩm Chiêu Huỳnh mím môi, trong lòng cô có một chút khó chịu.
Cũng không phải là do những lời nói của ông ta.
Thực ra bây giờ cô cũng không quan tâm Triệu Kiến Nghiệp nói gì.
Chỉ là cô chưa bao giờ thấy ông ta hành động như vậy.
Ông ta có thể được coi là một nhân vật quyền lực ở Cận Giang và ông ta cực kỳ kiêu ngạo khi nhìn thấy mọi người.
Không ngờ ông ta còn có bộ mặt như thế này.
Nó thật sự kinh tởm.
Thẩm Chiêu Huỳnh quay đầu lại, cô không muốn nhìn ông ta nữa.
Thẩm Yến Vĩnh thấy vậy thì kéo cô ra phía sau, cách xa nhà họ Triệu. Nó vừa che mất tầm nhìn của Triệu Kiến Nghiệp.
“Chúng ta cứ tiếp tục vụ kiện đi.” Thẩm Yến Vĩnh nói một cách lạnh lùng. Ông ấy hoàn toàn không để ý tới lời đề nghị này: “Tôi không muốn để Chiêu Huỳnh nghĩ rằng tôi và anh có liên quan gì đến nhau.”
Vẻ mặt Triệu Kiến Nghiệp có chút cứng ngắc.
“Về phần những chuyện khác thì chúng ta sẽ giải quyết nó ở toà. Dù sao thì…” Thẩm Yến Vĩnh dừng một chút: “Chúng tôi thật sự tin tưởng vào pháp quyền.”
Ông ấy và Bách Thanh Vận mang theo Thẩm Chiêu Huỳnh rời đi.
Triệu Kiến Nghiệp còn muốn nói gì thêm nhưng tài xế và trợ lý đi theo hai người đã ngăn ông ta lại.
Ông ta chỉ có thể nhìn bóng lưng của ba người từ từ rời đi.
Khi Thẩm Chiêu Huỳnh bước trở lại xe thì Thẩm Tây Từ cũng thở hổn hển chạy tới.
“Tại sao mọi người lại không nói với con là sẽ đến đón em ấy…?” Anh còn chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy tấm danh thiếp trên tay Thẩm Chiêu Huỳnh và bách khoa toàn thư về tập đoàn Chiêu Hi đang hiển thị trên màn hình điện thoại di động của cô.
Lòng Thẩm Tây Từ đột nhiên chùng xuống.
Cô đã phát hiện ra rồi sao?
“Thẩm Chiêu Huỳnh…” Anh lo lắng nhìn sang nhưng trên mặt Thẩm Chiêu Huỳnh không có biểu cảm gì. Anh không đoán được phản ứng của cô.
Bách Thanh Vận quay đầu lại: “Mau lên xe đi Tây Từ, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp khi về đến nhà.”
Thẩm Tây Từ nhanh chóng ngồi xuống hàng ghế sau.
Xe bảo mẫu chậm rãi đóng cửa lại và nhanh chóng trở về biệt thự.
Ba người họ đang chờ đợi câu hỏi từ cô. Bọn họ cẩn thận nhìn sắc mặt của Thẩm Chiêu Huỳnh.
Sau khi trợ lý và tài xế rời đi, Thẩm Chiêu Huỳnh cuối cùng cũng nói một cách ủ rũ: “Mọi người lừa con rằng đó là tiền xổ số.”
Cô vừa nói xong thì trong lòng ba người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Bách Thanh Vận vội vàng nói: “Mẹ sẽ không bao giờ lừa dối con nữa.”
Mặc dù lúc đầu Thẩm Chiêu Huỳnh có chút không vui nhưng chốc lát thôi cô đã hiểu được ba mẹ của cô làm cái gì.
Danh hiệu nhà giàu nhất nghe có vẻ quá khoa trương. Bọn họ muốn cô từ từ chấp nhận cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Nhưng mà…” Một lúc sau Thẩm Chiêu Huỳnh mới có can đảm hỏi: “Mọi người có bao nhiêu tài sản?”
Nghe được câu hỏi này thì Bách Thanh Vận và Thẩm Yến Vĩnh nhìn nhau mỉm cười.
Thẩm Yến Vĩnh thẳng thắn gửi bản định giá Chiêu Hi trực tiếp cho Thẩm Chiêu Huỳnh.
“Ba nắm giữ 31% cổ phần, mẹ của con nắm giữ 20%. Nếu như không trao đổi gì thì có thể tính là đứng đầu sau khi định giá cổ phiếu. Nhưng mục đích của ba mẹ vẫn là để kiếm thêm lợi nhuận… Cho nên cũng không rõ ràng lắm.”
Thẩm Chiêu Huỳnh cảm thấy có chút choáng ngợp.
Cô cảm thấy một trăm năm mươi vạn mà cô bỏ ra là rất nhiều nhưng… Nhưng!
Số tiền ít ỏi đó chẳng là gì so với tài sản của ba mẹ cô!
“Làm sao có thể dùng nhiều tiền như vậy…” Thẩm Chiêu Huỳnh không khỏi lo lắng cho ba mẹ của cô.
“Ừm… Muốn dùng như thế nào cũng được.” Bách Thanh Vận đề nghị: “Cho nên là Chiêu Huỳnh à, con không được tiết kiệm tiền cho ba mẹ có hiểu không?”
Thẩm Chiêu Huỳnh điên cuồng gật đầu.
Cô hiểu rồi, bây giờ cô hiểu rất rõ!
So với việc kinh ngạc lúc đầu thì bây giờ Thẩm Chiêu Huỳnh không khỏi suy nghĩ.
Làm thế nào mà ba mẹ của cô lại kiếm được nhiều tiền như vậy?
Cô biết có một số bạn học cùng lớp đã dùng tiền tiêu vặt của bọn họ để đầu tư nhưng mà lúc trước khi còn nghèo đến cùng cực thì cô chưa bao giờ nghĩ tới những điều này.
Bây giờ nghĩ lại thì thấy nó thật là lãng phí.
So với việc xin tiền tiêu vặt của ba mẹ thì tự mình kiếm tiền và tiêu tiền chẳng phải tốt hơn sao?
Thói quen mười tám năm qua khiến cho cô cảm thấy xấu hổ khi tiêu tiền của ba mẹ một cách phung phí như vậy.
Nhưng mà phải làm thế nào để làm điều đó?
Cô chỉ là một học sinh lớp 11 mà thôi. Phải mười tám tuổi thì cô mới có thể làm được thẻ căn cước.
Cô cảm thấy hơi rầu rĩ và nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô sau giờ học.
Bản thân cô giống như ngoài học tập ra thì không biết thứ gì khác cả.
Đến lúc này cô mới nhận ra tại sao Đỗ Lan Huyên lại thấy những lời mà cô nói có chút kỳ lạ.
Hóa ra việc tự do tài chính của người giàu không nhất thiết phải đạt được bằng cách học tập.
Mục tiêu của cô vẫn sẽ như cũ nhưng ngoài việc học ra thì cô cũng sẽ tập trung vào những việc khác nữa.
Mua cổ phiếu? Đầu tư vào đồ sưu tầm?
Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại bấm điện thoại.
Nhìn thấy thị trường chứng khoán đang xanh lại khiến cho Thẩm Chiêu Huỳnh lập tức từ bỏ ý định đấy.
Cô chỉ có một số tiền nhỏ. Nếu như cô chỉ phụ thuộc vào vận may của cô thì cô đoán bản thân sẽ bị mắc kẹt nếu như bước chân vào lĩnh vực này.
Cô thậm chí còn không hiểu nhiều về đồ sưu tầm.
Trong lúc cô đang lo lắng thì Đỗ Lan Huyên đột nhiên gọi cô: “Có người ở ngoài cửa muốn gặp cậu kìa.”
Cô vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đó là chị Tiêu Thi Hòe.
Cô ấy đứng ở cửa vẫy tay với Thẩm Chiêu Huỳnh.
Thẩm Chiêu Huỳnh nhanh chân chạy ra ngoài.
Tại sao cô ấy lại tới tìm cô?
Tiêu Thi Hòe nói một cách hào hứng: “Video quảng cáo đã được đăng rồi. Em xem chưa?”
“Em chưa xem ạ.” Thẩm Chiêu Huỳnh lắc đầu.
Hình như cô đã nghe thấy ai đó thảo luận về vấn đề này nhưng cô vẫn chưa có thời gian để vào diễn đàn.
“Vậy thì em xem thử đi.” Nhưng mà dường như Tiêu Thi Hòe cũng không phải tới đây vì chuyện này. Cô ấy lấy điện thoại di động ra và hỏi: “Nhiếp ảnh gia trước đây hợp tác với em muốn cùng em hợp tác quay một vở kịch ngắn. Em có hứng thú không?”
Thẩm Chiêu Huỳnh sửng sốt một lát. Sau đó cô nương theo ánh mắt của cô ấy và nhìn vào điện thoại di động.
Tiêu Thi Hòe bấm vào lịch sử trò chuyện. Đối phương nói có vai mối tình đầu mà diễn viên cô ấy tìm tạm thời đang đình công. Việc quay phim sẽ bắt đầu vào ngày mai – thứ bảy cho nên cô ấy đang rất cần tìm diễn viên phù hợp.
Nhiếp ảnh gia này lập tức nghĩ đến Thẩm Chiêu Huỳnh.
“Chỉ chụp mấy tấm thôi, giống như lần trước.” Tiêu Thi Hòe giải thích cho nhà quay phim: “Chỉ là không có nhiều tiền lắm, mỗi ngày chỉ có ba trăm mà thôi.”
Số tiền này khá nhiều, ít nhất cũng đắt hơn rất nhiều so với công việc bán thời gian trước đây của Thẩm Chiêu Huỳnh.
Nhưng cô vừa phát hiện ra ba mẹ của cô là những người giàu nhất!
Nhìn vẻ mặt của Thẩm Chiêu Huỳnh, Tiêu Thi Hòe cũng nhìn ra được cô muốn từ chối.
Cô ấy thở dài: “Được rồi, chị chỉ hỏi một chút thôi. Nếu như em đổi ý thì có thể liên lạc với chị bất cứ lúc nào. Hôm đó chị cũng làm part-time ở đó cho nên em không cần lo lắng về vấn đề an toàn.”
“Em có thể hỏi cho một người bạn cùng lớp khác được không?” Thẩm Chiêu Huỳnh có chút xấu hổ.
Sổ ghi chép của Tiêu Thi Hòe thật sự rất hữu ích. Nó được sắp xếp rất là hợp lý và đánh dấu những điểm quan trọng rất rõ ràng.
Đặc biệt là khi cô ấy đi lấy toàn bộ bài thi lớp 11 cho Thẩm Chiêu Huỳnh.
Nhưng mà Thẩm Chiêu Huỳnh thật sự không quen với việc xuất hiện trước ống kính. Nếu không thì cô cũng không muốn phụ sự giúp đỡ của cô ấy.
“Ừm…” Tiêu Thi Hòe do dự một chút: “Là bạn cùng lớp tên Triệu An An sao? Thật ra em ấy không hợp với vai diễn này lắm…”
“Không, không.” Thấy cô ấy hiểu lầm, Thẩm Chiêu Huỳnh vội vàng xua tay nói: “Cậu ấy là bạn cùng bàn với em. Rất xinh đẹp! Nhưng em phải hỏi cậu ấy một chút đã.”
“Ok.” Tiêu Thi Hòe cũng có chút ấn tượng với bạn cùng bàn của cô. Cô ấy cảm thấy thích hợp nên nói: “Em đi hỏi đi. Chị ở đây đợi em.”
Thẩm Chiêu Huỳnh đi về chỗ ngồi. Cô gõ lên bàn của Đỗ Lan Huyên.
Bây giờ vẫn còn sớm nên Đỗ Lan Huyên vẫn chưa đi ngủ. Cô ấy đang nghịch điện thoại di động.
“Chiêu Hòe nói bây giờ bên chị ấy đang thiếu người để quay phim. Chị ấy bảo có vai diễn đóng vai mối tình đầu, chỉ quay mấy đoạn mà thôi, cậu có hứng thú hay không?” Thẩm Chiêu Huỳnh dò hỏi. Cô rất muốn giúp Tiêu Thi Hòe nhưng lại cảm thấy mình sẽ gây phiền phức cho Đỗ Lan Huyên.
Dù sao thì cô cũng không thiếu tiền đến mức phải làm việc bán thời gian.
Không ngờ Đỗ Lan Huyên lại có hứng thú: “Khi nào quay?”
Thẩm Chiêu Huỳnh vui vẻ chỉ về phía cửa ra vào: “Ngày mai sẽ quay. Đàn chị Tiêu đang ở ngoài cửa, có muốn ra đấy nghe chị ấy giải thích cặn kẽ cho cậu không?”
Đỗ Lan Huyên đi ra ngoài cửa cùng với Thẩm Chiêu Huỳnh.
Cô ấy nhìn vào yêu cầu của diễn viên và đồng ý.
“Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu? Đạo diễn sẽ đến đón chúng ta.”
Sau khi sắp xếp thời gian và địa điểm, Tiêu Thi Hòe mỉm cười và rời đi. Lúc rời đi cô ấy không quên hôn gió chào tạm biệt: “Cảm ơn mọi người, ngày mai chúng ta gặp lại!”
“Ngày mai gặp lại!” Thẩm Chiêu Huỳnh cũng vẫy tay với cô ấy.
Bởi vì cô đang nhờ Đỗ Lan Huyên giúp đỡ mà Đỗ Lan Huyên lại không quen biết ai nên ngày mai Thẩm Chiêu Huỳnh vẫn muốn đi theo cô ấy để tránh việc ngoài ý muốn xảy ra.
Dù sao bọn họ vẫn là học sinh. Cơ thể chị Tiêu Thi Hòe gầy gò, yếu ớt, nhìn qua không có khả năng có thể đánh ai.
Hai người đi về phòng học. Thẩm Chiêu Huỳnh quay đầu nói với Đỗ Lan Huyên: “Cảm ơn cậu.”
Cô biết Đỗ Lan Huyên chắc chắn không quan tâm đến ba trăm tệ. Cô ấy làm điều này là do cô nhờ vả mà thôi.
“Không sao đâu.” Đỗ Lan Huyên xua tay: “Ba mẹ của tớ mấy ngày nay đều giục tớ đi chụp mấy tấm ảnh khi 18 tuổi. Vừa hay cũng nhờ chuyện này mà có cái để gửi cho họ.”
Thẩm Chiêu Huỳnh không khỏi cười nói: “Vậy thì cậu cứ yên tâm. Tớ biết trình độ của đạo diễn này, hơn nữa nhân viên quay phim cũng rất tốt.”
Hai người chỉ lợi dụng việc này để nhắn tin trò chuyện với nhau qua WeChat rồi trở về chỗ ngồi.
Vừa mới ngồi xuống thì Thẩm Chiêu Huỳnh lập tức có cảm giác có người nào đó đang nhìn cô.
Theo trực giác của cô thì cô thấy đó có thể là Đồng Sở.
Nhưng khi hai người nhìn nhau thì Đổng Sở lập tức lo lắng quay đi.
Mãi cho đến ngày hôm sau cô mới biết tại sao Đổng Sở lại nhìn cô.
“Người này hình như cũng cùng lớp với em? Em ấy muốn đi tham quan đoàn làm phim.” Tiêu Thi Hòe giới thiệu cho Thẩm Chiêu Huỳnh và Đỗ Lan Huyên đang còn kinh ngạc chưa kịp phản ứng lại.
Đổng Sở ngơ ngác gật đầu và im lặng.
Thẩm Chiêu Huỳnh cũng lịch sử gật đầu với cô ta. Đỗ Lan Huyên đặc biệt ngồi ở giữa cô và Đồng Sở.
Trên thực tế bản thân Đồng Sở cũng không có làm gì cả. Nhưng có vẻ cô ta với Triệu An An chơi với nhau rất vui vẻ.
Thẩm Chiêu Huỳnh cảm thấy đối phương hình như cũng không thích cô cho nên cũng không thèm khách sáo.
Địa điểm quay phim nhỏ hơn tưởng tượng. Đó là một phòng studio với khung cảnh là lớp học.
Toàn bộ phòng học chỉ có mười bộ bàn ghế.
Ngay cả khi năm người bọn họ bước vào thì có cảm giác như bọn họ sắp lấp đầy địa điểm.
Tuy nhiên trong hội trường không có nhiều người. Hình như chỉ có vài diễn viên và một thợ trang điểm cùng với hai trợ lý.
Đạo diễn Quá Dĩ Tình vừa đến địa điểm quay đã bận rộn chỉ đạo một số người trên trường quay di chuyển thiết bị.
Bản thân cô ấy cũng không có nhàn rỗi. Một cô gái cao khoảng một mét sáu đang bước như bay với mấy hộp đèn lớn.
Tiêu Thi Hòe vội vàng đi tới giúp đỡ.
Cô ấy đặt đèn vào chỗ rồi quay đầu lại như sực nhớ ra điều gì đó và nói với Đỗ Lan Huyên: “Đó chính là thợ trang điểm. Chờ cô ấy trang điểm cho nam chính xong thì em có thể đi tìm cô ấy.”
Nói xong Quá Dĩ Tình xoay người đi tới hộp thiết bị để lấy máy quay ra.
Lần này không đợi Tiêu Thi Hòe, Đồng Sở đã đi tới đỡ nó lên trước: “Cái này để ở đâu?”
“Ồ…” Quá Dĩ Tình có chút sửng sốt: “Thật ra chị chỉ đi lấy chân máy quay thôi. Em đến đây tham quan thì không cần phải làm việc đâu.”
Đồng Sở im lặng cất máy quay vào hộp, sau đó cô ta cầm chân máy lên: “Không sao đâu. Em đến đây để thực tập một chút.”
Thẩm Chiêu Huỳnh cảm thấy khung cảnh nhỏ bé này đang hết sức bận rộn nên cô không muốn gây thêm chuyện nữa. Cô chỉ có thể đứng cùng Đỗ Lan Huyên ở một bên chờ thợ trang điểm.
Trong chốc lát máy quay và ánh sáng đã được bố trí xong xuôi. Lần này dù sao cũng là một đội ngũ chuyên nghiệp. Quá Dĩ Tình không tự mình ngồi máy quay mà ngồi trước màn hình để xem đoạn quay.
“Cảnh đầu tiên của đoạn 21, bắt đầu quay!” Trợ lý lập tức lùi về phía sau.
Nam chính là một thanh niên có chút nghịch ngợm, bị các diễn viên khác vây quanh. Anh ấy từ từ nheo mắt lại khi bước vào phòng học.
Diễn xuất rất ổn.
Thẩm Chiêu Huỳnh đứng ở bên cạnh theo dõi với vẻ mặt thích thú.
Không nghĩ tới Quá Dĩ Tình lại hét lên: “Cắt!”
“Bị lỗi rồi.” Cô ấy kiên nhẫn giải thích cho nhân viên quay phim: “Tiêu cự xa hơn một chút cũng không sao. Đừng để gần quá là được.”
“Ok.” Nhân viên quay phim lười biếng trả lời cô ấy.
Tuy nhiên anh ta lại gặp phải một vấn đề khác trong lần quay tiếp theo.
“Mất nét rồi!” Lần này Quá Dĩ Tình cau mày: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Cậu đã chỉnh tiêu cự chưa?”
Nhân viên quay phim sửng sốt một hồi rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khả năng lấy nét tự động của máy quay gặp trục trặc một chút.”
“Vậy thì không phải là sai sao?” Quá Dĩ Tình cảm thấy khó hiểu: “Nhanh chóng lắp đặt thiết bị lấy nét đáng tin cậy khác đi. Xin lỗi mọi người, chúng ta tiếp tục quay lại!”
“Còn muốn quay lại sao?” Nhân viên quay phim kia nhịn không được mà phàn nàn: “Đạo diễn Quá này, không phải cô bới lông tìm vết quá rồi sao? Vừa rồi cảnh quay kia không phải cũng rất tốt sao!”
Sắc mặt Quá Dĩ Tình lập tức tối sầm: “Nếu quay được cảnh đẹp thì không cần phải quay đi quay lại nhiều lần. Mau đi lấy nét đi.”
“Tôi gọi cô một tiếng đạo diễn Quá mà cô thực sự cho rằng cô là đạo diễn nổi tiếng sao?!” Anh ta không còn kiên nhẫn và ném máy quay đi, sao đó xoay người bỏ đi: “Tôi không muốn quay phim nữa!”
Tiêu Thi Hòe lập tức nhảy qua đỡ lấy chiếc máy ảnh đang chuẩn bị rơi xuống đất.
Thẩm Chiêu Huỳnh bị anh ta đẩy ra khi đi ra ngoài khiến cho cô suýt chút nữa đập tay vào nắm cửa.
May mắn tay Đồng Sở đã đi tới đỡ cô mới khiến cho cô không bị đụng phải tay nắm cửa.
“Cảm ơn.” Thẩm Chiêu Huỳnh quay người nhìn tay cô ta: “Tay của cậu không sao chứ?”
Đồng Sở lắc đầu, sau đó cô ta vội vàng chạy tới trước mặt Tiêu Thi Hòe: “Chị Tiêu! Em đỡ cho, nó có bị va đập gì không?”
Tiêu Thi Hòe không khỏi bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô ta: “Không có việc gì đâu.”
Nhưng có lẽ cô ấy là người duy nhất có thể cười trước cảnh tượng này.
Không ai dám lên tiếng. Quá Dĩ Tình hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tiếp tục quay. Tôi sẽ phụ trách phần máy quay, nhìn giúp chị màn hình nhé Thi Hòe.”
“Ok.” Tiêu Thi Hòe ngồi ở ghế đạo diễn. Quá Dĩ Tình lại tiếp tục hô bắt đầu quay phim.
Kỹ năng quay chụp của cô ấy tốt hơn người kia rất nhiều. Chỉ cần diễn viên ổn thì mỗi cảnh quay đều có thể thực hiện được chỉ trong một lần quay.
Chỉ là việc quay xong một cảnh quay rồi quay trở về màn hình theo dõi khiến cho bọn họ rất lãng phí thời gian.
Lúc này không khí ở trong đoàn làm phim hết sức căng thẳng. Mãi cho đến khi cảnh của Đỗ Lan Huyên quay xong và Quá Dĩ Tình tuyên bố chuyển cảnh thì những người khác mới dám lên tiếng.
“Thật sự xin lỗi, những diễn viên đó đều tính công theo giờ, giá cũng hơi đắt một chút.” Quá Dĩ Tình thu thập đồ nghề và xin lỗi Đỗ Lan Huyên: “Chị chỉ có thể sắp xếp em là người quay cuối cùng.”
Đỗ Lan Huyên đang ngưỡng mộ bản thân trên màn hình do Quá Dĩ Tình chụp.
Vì là vai mối tình đầu cho nên Quá Dĩ Tình đã sử dụng rất nhiều ánh sáng mặt trời để mô phỏng tạo cảm giác mộng mơ. Đỗ Lan Huyên rất hài lòng về nó: “Chuyện nhỏ mà thôi! Khi nào quay phim xong chị có thể gửi cho em một bản sao những bức ảnh với video này cho em được không? Nó đẹp quá.”
Quá Dĩ Tình cười: “Được rồi, chúng ta thêm bạn bè đi. Nếu muốn chụp ảnh thì em cứ việc đến tìm chị. Chị sẽ giảm giá cho em.”
“Chị là đạo diễn còn có thể chụp ảnh sao?” Đồng Sở ở bên cạnh cảm thấy kinh ngạc.
Quá Dĩ Tình thở dài: “Thực ra chị rất nghèo. Chỉ cần mọi người cho chị tiền thì mọi người yêu cầu chụp gì chị cũng chụp được.”
Đồng Sở không nói lên lời. Nhưng cô ta cũng biết chủ đề này rất nhạy cảm. Cô ta cũng biết nếu cứ tiếp tục hỏi thì không khí sẽ rơi vào xấu hổ.
“Chuyển cảnh rồi. Em không cần quay nữa. Đoán chừng đoàn làm phim sẽ phải quay phim đến sáng mai. Các em có thể bắt taxi về. Chị sẽ chuyển tiền cho các em.” Quá Dĩ Tình thêm WeChat của mọi người.
Cô ấy trả riêng tiền lương cho mọi người. Ngay cả Thẩm Chiêu Huỳnh cũng nhận được số tiền là ba trăm tệ.
Dù khóc lóc vì nghèo nhưng Quá Dĩ Tình vẫn rất hào phóng với bọn họ.
Nhưng mà Thẩm Chiêu Huỳnh chỉ giúp Đỗ Lan Huyên lấy kịch bản mấy lần, cô cũng không làm gì cả cho nên không dám nhận.
Nhìn thấy Quá Dĩ Tình rời đi, mọi người đều thở dài.
“Làm đạo diễn khó khăn như vậy sao…” Đồng Sở nhỏ giọng than thở.
“Đúng vậy, làm một ngành có ít phụ nữ luôn rất khó khăn.” Hình như Tiêu Thi Hòe nghĩ tới cái gì đó và thở dài.
Nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi hỏi tiếp: “Vậy thì chúng ta ai về nhà người đấy nhé?”
“Ok…” Thẩm Chiêu Huỳnh cũng đồng ý. Bỗng nhiên Đồng Sở nói: “Tôi cảm thấy hơi đói!”
Mọi người đồng loạt nhìn cô.
“Tôi… Tôi sẽ đãi mọi người món lẩu!” Đồng Sở nhìn Tiêu Thi Hòe với ánh mắt mong đợi: “Tôi vừa mới check rồi, ở gần đây có một nhà hàng Haidilao.”
Thật không ngờ cô ta lại thật sự mời mọi người đi ăn.
Nhưng quả thực mọi người đều cảm thấy đói. Đoàn làm phim quay phim từ trưa đến tối cho nên bọn họ vẫn chưa ăn gì.
Thẩm Chiêu Huỳnh thậm chí còn nghi ngờ Quá Dĩ Tình đuổi bọn họ đi để tiết kiệm tiền ăn.
Đám người ngồi xuống quán Haidilao và bắt đầu thay phiên nhau gọi đồ ăn.
Bốn người bọn họ cũng không thân quen với nhau lắm nên chủ đề của cuộc trò chuyện lại chuyển sang chuyện vừa rồi.
“Không phải lần đầu tiên.” Sau khi trò chuyện một hồi thì Tiêu Thi Hòe nói thật: “Chị thường xuyên làm việc part-time trong đoàn làm phim của chị Dĩ Tình. Chị đã gặp phải chuyện như vậy nhiều lần rồi. Xác suất xảy ra vẫn rất cao.”
Thẩm Chiêu Huỳnh khó hiểu: “Không phải nói đạo diễn là người có quyền nhiều nhất sao?”
“Không giống nhau.” Tiêu Thi Hòe thở dài: “Làm nữ đạo diễn khó khăn như vậy đó. Mục tiêu của chị ấy là đang tích lũy tác phẩm. Nhưng mà loại kịch bản với giá thành thấp như vậy thì ai lại muốn? Những người khác cũng chỉ làm công ăn lương mà thôi, đương nhiên bọn họ sẽ cãi nhau với chị ấy.”
Đỗ Lan Huyên nhìn lại bức ảnh ở trên điện thoại. Cô ấy cảm thấy có chút tiếc nuối: “Quả thực là một bức ảnh đẹp.”
“Không chỉ là chụp ảnh.” Tiêu Thi Hòe lấy điện thoại di động ra và màn hình cho những người khác xem: “Chị Dĩ Tình chụp ảnh rất giỏi nhưng kỹ năng viết kịch bản của chị ấy giỏi hơn rất nhiều. Chị ấy còn giành được những giải thưởng một cách cực kỳ nghiêm túc.”
Tác phẩm mà Tiêu Thi Hòe cho mọi người xem chính là một bộ phim hành động dài mười mấy phút. Có rất nhiều tầng tình tiết phức tạp. Cốt truyện dày đặc nhưng không có một chút hỗn loạn nào.
Mặc dù các cô không hiểu một chút gì về đạo diễn nhưng bọn họ cảm thấy mười phút này trôi qua rất nhanh.
Tuy nhiên, Tiêu Thi Hòe cảm thấy mỏi tay nên cô ấy nhanh chóng đặt điện thoại xuống và gắp một miếng thịt lên ăn.
“Thật là hay.” Thẩm Chiêu Huỳnh không khỏi khen ngợi: “Sao không có người mời chị ấy làm phim hành động nhỉ?”
“Đầu tiên bọn họ cho rằng chị ấy là con gái.” Tiêu Thi Hòe cười mỉa mai: “Người ta nói phụ nữ không thích hợp làm đạo diễn. Vừa mệt mỏi lại vừa phải thức khuya nhiều.”
Trên mặt mọi người đều có chút tức giận.
“Nhưng quan trọng nhất là chúng ta không có tiền.” Tiêu Thi Hòe nói thêm: “Mọi người có thể nhìn ra đám người ở trong đội ngũ chỉ là tạm thời mà thôi. Những đạo diễn khác đều sớm bồi dưỡng ra đoàn đội của bản thân mình. Chị Tình phải vừa tìm người vừa bồi dưỡng cho bọn họ. Mà phim truyền hình quan trọng nhất chính là thời gian, làm gì có ai có thể chờ đợi chị ấy? Chị ấy cũng chỉ có thể lựa chọn loại video kịch ngắn với chi phí thấp này để quay thôi.”
Thẩm Chiêu Huỳnh nhớ lại tình tiết ở trong kịch bản: Nam chính chuẩn bị kết hôn thì mơ thấy mối tình đầu cho nên chia tay với nữ chính. Xen lẫn trong đó là một số vấn đề về mẹ chồng nàng dâu đang thịnh hành gần đây. Hơn nữa còn có một số tình tiết liên quan đến luật pháp mà những âm mưu tình ái, gian dâm. Nam chính cũng mau chóng tỉnh ngộ và cuối cùng là HE.”
Cô cảm thấy đau đầu một lúc.
Quá Dĩ Tình quay phim rất hay nhưng mà mọi người không thể theo kịp kiểu cốt truyện như thế này. Dù cho kịch bản có hay đến đâu đi nữa thì cũng không thể cứu vãn được.
Nếu như điều này cứ tiếp tục thì cô ấy chỉ có thể tiếp tục hoạt động trong giới phim ngắn mà thôi.
Đám người thở dài.
Thẩm Chiêu Huỳnh nhớ tới mấy ngày gần đây cô đang suy nghĩ nên tiêu tiền như thế nào thì đột nhiên hỏi: “Quá Dĩ Tình đã từng cân nhắc chuyện tìm người đầu tư không?”
“Hả?” Tiêu Thi Hòe tò mò: “Chị cũng không biết. Để lát nữa chị hỏi chị ấy xem.”
Mấy người ăn một hồi. Đồng Sở trả tiền cho bữa ăn.
Cuối cùng thì ba người xấu hổ không dám để cô ta trả hết tiền nên đều chuyển phần tiền của bản thân cho cô ta.
Thẩm Yến Vĩnh cảm thấy không yên lòng nên đã nhờ tài xế đến đón Thẩm Chiêu Huỳnh và đưa bạn bè cùng lớp của cô về nhà.
Trường quay ở khá xa cho nên người gần nhất là Tiêu Thi Hòe, sau đó là Đồng Sở và Đỗ Lan Huyên, cuối cùng là Thẩm Chiêu Huỳnh.
Tài xế đưa Tiêu Thi Hòe về trước.
Xe dừng lại ở một tòa chung cư cũ. Tiêu Thi Hòe tươi cười vẫy tay chào tạm biệt mọi người rồi đi vào hành lang tối tăm.
Đợi mấy phút sau khi đèn phòng tắt đi thì Thẩm Chiêu Huỳnh mới yêu cầu tài xế rời đi.
“Phần của chị Tiêu để tôi trả.” Đỗ Lan Huyên đột nhiên nói với Đồng Sở: “Hôm nay chị ấy giới thiệu cho tôi công việc part-time này. Vì vậy cậu không cần lấy tiền của chị ấy.”
Đám người khi gọi món thường vung quá tay cho nên bốn người ăn hết bảy trăm tệ. Tính trung bình đắt hơn rất nhiều so với mức lương bán thời gian một trăm tệ một ngày của Tiêu Thi Hòe khi làm việc ở phim trường.
“Tôi không nhận đâu.” Đồng Sở bấm vào danh sách và trả lại toàn bộ số tiền mọi người chuyển.
Sau đó cô ta kéo bốn người vào một nhóm vả gửi một biểu cảm tức giận: [Mọi người không cần phải trả tiền cho tôi! Tôi đã nói là tôi mời mà!]
Một lúc sau thì Tiêu Thi Hòe gửi một biểu tượng cảm xúc: “Cảm ơn phú bà đã đãi tiệc!”
Đồng Sở thờ phào nhẹ nhõm. Cô ta nhìn thấy Thẩm Chiêu Huỳnh và Đỗ Lan Huyên đang tò mò nhìn cô ta.
“Thật ra tôi đã muốn hỏi từ rất lâu rồi.” Thẩm Chiêu Huỳnh sờ cằm: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra giữa chị Tiêu và cậu vậy?”
Kiểu hành vi kéo nhóm này rõ ràng rất là tri kỷ.
Hơn nữa Đồng Sở còn đến hỏi thăm Tiêu Thi Hòe khi cô và Triệu An An đang trong giai đoạn như nước với lửa.
Nhưng Tiêu Thi Hòe cho biết hôm nay Đồng Sở nhìn thấy video quảng cáo đoàn làm phim và thấy nó rất đẹp cho nên muốn chủ động đến lớp tìm cô ấy và nói bản thân muốn tham gia ngành truyền hình điện ảnh trong tương lai. Vì thế nên cô ta rất muốn đến đó để học tập.
Cũng vì vậy nên cô ta mới bị Tiêu Thi Hòe tóm lấy và kéo vào trong đoàn làm phim.
Xét theo chủ đề của cuộc trò chuyện thì có vẻ như trước đây hai người bọn họ chưa hề quen biết nhau.
Đồng Sở lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Tôi nghỉ chơi cùng với Triệu An An rồi.”
Bởi vì bọn họ ở chung khá là vui vẻ mà Đồng Sở cũng không làm gì với Thẩm Chiêu Huỳnh cho nên cô không có ý định nhắc tới Triệu An An.
Dù sao thì bọn họ mới chỉ ở bên nhau có một ngày mà thôi.
Nhưng không ngờ Đồng Sở lại chủ động lên tiếng.
“Chuyện xảy ra vào mấy ngày trước. Mặc dù nghe có vẻ giống mượn cớ nhưng những gì mà cô ta nói về cậu hoàn toàn không giống sự thật. Đồng Sở nhỏ giọng: “Cô ta… Tôi thật sự xin lỗi cậu. Dù sao thì sau này tôi sẽ không tin cô ta nữa.”
“…” Thẩm Chiêu Huỳnh không nói thêm gì.
Thấy biểu cảm của cô không hề xấu đi thì Đồng Sở mới tiếp tục nói tiếp: “Trước đây chị Hòe đã giúp đỡ tôi rất là nhiều.”
“Tôi và chị ấy cùng học ở trường cấp hai. Hồi cấp hai tôi thường bị cả lớp bắt nạt vì quá thấp bé. Chính chị ấy đã thường xuyên lấy cớ kiểm tra lớp để giúp đỡ tôi nên tôi mới dần khá hơn.” Biểu cảm của Đồng Sở có chút mất mát: “Học kỳ này tôi mới biết chị ấy học ở Quế Chi. Nhưng có vẻ chị ấy không nhớ ra tôi là ai.”
Thẩm Chiêu Huỳnh nói: “Ồ…”
Cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm. Tiêu Thi Hòe là một người có tính cách rất là nhiệt tình.
“Chính là như vậy!” Đồng Sở nắm chặt tay thành nắm đấm, giọng nói đột nhiên to hơn: “Tôi sẽ không tiếp tục làm bạn với Triệu An An nữa! Tôi đã từng bị bắt nạt trước đây nên tôi biết cảm giác đó thật sự rất đau đớn.”
Đỗ Lan Huyên cũng gật đầu với Thẩm Chiêu Huỳnh: “Quả thực là như vậy, khoảng thời gian trước đây mọi người đều cho rằng cậu đang bắt nạt cô ta ở nhà đã thế còn thấy chết mà không cứu.”
“Tôi…” Thẩm Chiêu Huỳnh không khỏi tò mò. Cô không hiểu nổi: “Tại sao tôi có thể bắt nạt cô ta được?”
“Nói đúng hơn là vì ba mẹ yêu thương cô ta cho nên cậu ghen tị với cô ta. Cậu không trân trọng những đồ vật mà cô ta cho cậu hay lòng tốt của cô ta. Cậu chế nhạo bệnh tình của cô ta và bảo cô ta mau chết quách đi cho nên cậu mới làm thinh mà không cứu cô ta.” Đỗ Lan Huyên nói một cách bình tĩnh. Cô ấy kể lại những tin đồn trước đây ở trong lớp.
Đồng Sở do dự một lát rồi gật đầu: “Đúng vậy… Tôi cũng rất xin lỗi cậu vì đã không phân biệt đúng sai. Nhưng mà sau một khoảng thời gian tiếp xúc với cậu thì tôi cảm thấy cậu không phải loại người giống trong lời đồn.”
Thẩm Chiêu Huỳnh thầm nghĩ: Triệu An An quả thật có năng khiếu biểu diễn.
Cô phát hiện ra nó trong kỳ thi lần trước.
Cô ta có vẻ thích thu hút sự chú ý của người khác về bản thân. Ngay cả khi nói dối và cư xử không đúng mực thì cô ta vẫn muốn chiếm được thiện cảm của người khác.
Nhưng dù sao thì đó cùng là người nhà họ Triệu nên cô cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Đồng Sở xin lỗi hai lần nhưng Thẩm Chiêu Huỳnh không nói gì.
Cô không thể làm bạn với một người không biết đã nói biết bao nhiêu thứ sau lưng cô.
Có lẽ cảm nhận được sự từ chối qua sự im lặng của cô cho nên Đồng Sở cũng không giải thích nữa và đi xuống xe. Trước khi rời đi cô ta lại nhỏ giọng nói: “Xin lỗi cậu!”
Thẩm Chiêu Huỳnh cũng không có đáp lời cô ta.
Đỗ Lan Huyên nhìn thấy điều này cũng không nói gì. Cô ấy trực tiếp đổi chủ đề: “Cậu muốn đầu tư cho Quá Dĩ Tình sao?”
“Ừm.” Thấy cô ấy đoán được thì Thẩm Chiêu Huỳnh cũng không cần giấu diếm: “Vừa hay trong tay tớ có một ít tiền đang không biết nên tiêu vào đâu.”
“Không biết tiêu vào đâu?” Đỗ Lan Huyên vừa cười vừa nhắc lại lời của cô: “Xem ra ba mẹ ruột đối xử với cậu rất là tốt. Vậy thì cậu định đầu tư bao nhiêu? Tớ cũng có một chút hứng thú, chúng ta cùng đầu tư chung không?”
“Trước tiên đầu tư trước hai trăm vạn cái đã.” Thẩm Chiêu Huỳnh thành thật trả lời.
Đỗ Lan Huyên: …?
Trên khuôn mặt bình tĩnh thường ngày của cô ấy hiện lên vẻ kinh ngạc. Cô ấy dừng lại một lúc rồi mới hỏi: “Tớ còn tưởng nhiều nhất chỉ có mấy chục vạn thôi… Cậu thực sự quý trọng chị ấy đến vậy sao?”
Đỗ Lan Huyên không khỏi nói thêm mấy câu: “Mặc dù chị ấy khá mạnh mẽ nhưng dù sao chị ấy cũng chưa làm nhiều phim. Cậu không sợ sẽ mất hết tiền sao?”
“Không sao đâu.” Thẩm Chiêu Huỳnh nghĩ ngợi. Trong lòng cô không khỏi có chút hưng phấn.
Đỗ Lan Huyên không còn gì để nói.
Cô ấy thật sự ghen tị với Quá Dĩ Tình. Nếu như có ai đó có thể chi nhiều tiền như vậy để ủng hộ ước mơ của cô ấy thì tuyệt biết mấy.
Nhưng mà ước mơ của cô ấy là gì? Ồ, đó chính là chỉ cần ăn xong và nằm chờ chết.
Sau khi đưa Đỗ Lan Huyên về nhà thì cô đã về rất gần nhà của cô.
Hình như Thẩm Yến Vĩnh và Bách Thanh Vận đang đợi cô ở tầng một. Trông thấy cô đi vào, Bách Thanh Vận đặt máy tính xuống và đi tới trước mặt cô: “Có mùi của nước lẩu này. Con đi ăn cùng với bạn bè có vui không?”
“Vui lắm ạ.” Thẩm Chiêu Huỳnh ngửi tóc của cô. Quả nhiên có mùi dầu cay nồng nặc.
Trong nhà của cô luôn có mùi cam quýt thoang thoảng mà cô không muốn làm hỏng nó cho nên Thẩm Chiêu Huỳnh cởi áo khoác ra và định đem chiếc áo có mùi nồng nhất vào máy giặt.
Cô không dám đứng quá gần, cô vừa cởi áo khoác ra vừa đứng ở cửa mà hỏi: “Mọi người đang đợi con sao?”
“Ừm.” Bách Thanh Vận cầm lấy áo khoác của cô và đi về phía máy giặt.
Động tác của bà ấy tự nhiên đến mức Thẩm Chiêu Huỳnh không kịp ngăn cản.
Nhưng mà Bách Thanh Vận cũng không quá quan tâm lắm. Lúc bà ấy đi ra thì cảm thấy có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Thẩm Chiêu Huỳnh vẫn đứng ở ngoài cửa: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút.”
Bà ấy còn gọi Thẩm Tây Từ xuống dưới tầng. Bốn người ngồi trò chuyện ở trên ghế sofa.
Nhìn vô cùng trịnh trọng.
Thẩm Chiêu Huỳnh có chút khẩn trương, có chuyện gì quan trọng lắm sao?
Bách Thanh Vận hắng giọng để để hấp dẫn sự tò mò của Thẩm Chiêu Huỳnh. Sau đó bà ấy nói một cách chậm rãi: “Tuần sau chính là sinh nhật của Chiêu Huỳnh. Đó chính là sinh nhật lần thứ mười tám của con. Con có muốn cái gì không? Hay là muốn đón sinh nhật như thế nào?”
“Con muốn cái gì cũng được hết.” Thẩm Yến Vĩnh nói thêm.
Cô cũng không ngờ chuyện này lại xảy ra.
Bản thân Thẩm Chiêu Huỳnh cũng quên mất.
Sau khi xem xét lại thì cô nhận ra ngày sinh trên giấy khai sinh của cô không chính xác. Nó bị Triệu Kiến Nghiệp đẩy nhanh trước vài tháng.
Khi xem lại giấy khai sinh, sinh nhật của cô rõ ràng là vào tháng mười hai nhưng lại phải gọi Triệu An An sinh vào tháng tám là em gái.
Cô còn bị cái thân phận chị gái này tẩy não trong một thời gian rất dài.
Thẩm Chiêu Huỳnh thở dài, tại sao cô lại tiếp tục phát hiện ra chi tiết ghê tởm của nhà họ Triệu.
May mắn thay giọng nói của Bách Thanh Vận đã kéo cô quay lại: “Đúng rồi. Thứ mà Tây Từ nhận được chính là một con Lafa. Món quà của con cũng không thể rẻ hơn thằng bé được có phải không?”
Thật tốt khi danh tính nhà giàu nhất được phơi bày.
Bách Thanh Vận đắm chìm trong niềm vui sướng vì cuối cùng bà ấy có thể thúc giục con gái bà ấy tiêu tiền một cách công khai.
Thấy Thẩm Chiêu Huỳnh đang ngơ ngác, Thẩm Tây Từ đưa ra một tấm ảnh ở trong điện thoại di động: “Nhìn Tiểu Hồng của anh có đẹp không!”
Đó là một chiếc xe thể thao màu đỏ.
Cô biết về hãng xe Ferrari, chiếc xe rẻ nhất cũng có giá khoảng hơn hai trăm vạn nhân dân tệ, hình như vẫn còn ổn nhỉ?
Nhưng mà Lafa là cái gì? Tên viết tắt của hãng Ferrari sao?
Cô tìm hiểu một chút.
Thẩm Chiêu Huỳnh rơi vào trầm tư.
Lafa: Siêu xe hàng dầu thuộc sở hữu của Ferrari.
Giá tham khảo của đại lý chính là 2250 vạn nhân dân tệ.
Mà cô còn phải yêu cầu cái gì đó đắt hơn cái này?
“… Con cũng không thể nào phải thật sự phải đi mua nhà đấy chứ?” Thẩm Chiêu Huỳnh không khỏi thấp giọng phàn nàn.
Không ngờ ba mẹ của cô lại cười nhẹ.
Thẩm Yến Vĩnh nói: “Nhà của con đã chuẩn bị từ lâu rồi. Sau kỳ nghỉ đông thì con cùng với ba mẹ đi chuyển quyền sở hữu.”
“Nhà họ Thẩm chúng ta không có thiếu nhà.” Bách Thanh Vận mỉm cười bóp nát ý tưởng của cô.
Sau khi suy nghĩ nhiều lần thì Thẩm Chiêu Huỳnh vẫn không nghĩ ra bản thân cô muốn cái gì.
Do dự một hồi thì cô nói: “Vậy thì mọi người đón sinh nhật với con có được không? Thời gian của mọi người chắc chắn sẽ đắt hơn hai nghìn vạn đúng không?”
Thẩm Chiêu Huỳnh vừa nói vừa cảm thấy tội lỗi. Nhưng thực tế việc tổ chức sinh nhật chỉ tốn khoảng hai trăm năm mươi vạn.
Việc tổ chức sinh nhật ở Cận Giang chính là gia đình quây quần bên nhau để ăn mừng.
Bách Thanh Vận cảm thấy kinh ngạc. Bà ấy theo bản năng muốn nói bà ấy nhất định sẽ tham gia.
Đột nhiên bà ấy nhớ ra ngày sinh nhật trước đây của Thẩm Chiêu Huỳnh cũng trùng ngày với Triệu An An.
Liệu nhà họ Triệu khi tổ chức sinh nhật cho Triệu An An có chúc mừng sinh nhật con gái của bọn họ chăng?
Chắc chắn là không.
Bà ấy mím môi cười nói: “Được rồi, mẹ sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn cho con!”
“Không cần quá lớn!” Thẩm Chiêu Huỳnh vội vàng nói: “Con chỉ cần đủ cho hai người bạn là được rồi. Nhiều nhất là ba người…”
Bách Thanh Vận cười lớn: “Liên quan gì đến chuyện con gọi bao nhiêu bạn đến đâu chứ? Con cứ việc gọi mấy bạn sang.”
Thẩm Chiêu Huỳnh nghe được lời này thì trong lòng có chút xấu hổ. Cô mỉm cười mong đợi.
Việc tổ chức tiệc sinh nhật ở Quế Chi là một việc hết sức bình thường. Hơn nữa năm nay là năm lớp 11, phần lớn mọi người sẽ trưởng thành vào năm sau.
Mặc dù Thẩm Chiêu Huỳnh chưa từng tham gia nhưng trên diễn đàn tại trường học cô đã nhìn thấy rất nhiều bài đăng liên quan đến tiệc sinh nhật.
Vừa hay phần sân sau nhà cô rất thích hợp để tổ chức tiệc.
“Chiêu Huỳnh muốn tổ chức theo phong cách gì?” Bách Thanh Vận bấm vào file ảnh đã chuẩn bị sẵn trên ipad và đưa cho Thẩm Chiêu Huỳnh lựa chọn.
Đây không phải là bản vẽ cảnh mà là bản phác thảo thiết kế.
Trên mỗi bản thảo đều có tấm biểu ngữ: “Chúc Thẩm Chiêu Huỳnh sinh nhật 18 tuổi vui vẻ” được vẽ theo nhiều cách khác nhau.
Rõ ràng điều này đã được ba mẹ của cô chỉnh lại rất nhiều lần.
Mức độ chi tiết này dường như đã được chuẩn bị từ rất lâu.
Thẩm Chiêu Huỳnh cẩn thận so sánh từng cái một. Cô đang phân vân giữa phong cách rừng rậm và phong cách trong suốt màu trắng có mấy hoa văn trang trí.
Phong cách rừng rậm ở sân sau sẽ nhìn rất đẹp nhưng thiết kế màu trắng trong suốt thì rất tinh tế.
Suy nghĩ một chút thì Thẩm Chiêu Huỳnh chọn phong cách màu trắng trong suốt: “Cái này sẽ thích hợp vào mùa đông.”
“Ok. Mẹ cũng rất thích phong cách này.” Bách Thanh Vận bấm vào bộ sưu tập. Bà ấy mở ra một tập tài liệu khác: “Vậy thì con chọn chiếc váy nào?”
Thẩm Chiêu Huỳnh dũng cảm xem qua danh sách dày đặc các bức ảnh. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao những người nổi tiếng lại cần đến nhà tạo mẫu.
Nó thật sự rất khó khăn.
Cô lật từng trang với vẻ mặt đau khổ. Tay cô dần như tê dại, cô không biết cái nào nhìn đẹp hơn.
Bách Thanh Vận thấy vậy thì thở dài: “Quên đi. Để mẹ chịu trách nhiệm hoàn toàn cho chuyện này. Con chỉ cần thay quần áo là được rồi.”
“Vâng ạ.” Thẩm Chiêu Huỳnh cảm thấy áy náy và gật đầu.
Đổ hết tất cả đống rắc rối này cho mẹ như vậy có phải là quá đáng lắm không?
Bách Thanh Vận giải quyết vô cùng quả quyết. Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì bà ấy đã bắt đầu tìm người lập kế hoạch để tính toán chi tiết.
Thẩm Chiêu Huỳnh âm thầm đứng dậy: “Con lên trên tầng tắm rửa cái đã.”
“Ok… đi đi.” Bách Thanh Vận chăm chú chọn một bộ váy cũng không buồn ngẩng đầu lên.
Đó chính là sinh nhật của cô.
Bước chân của Thẩm Chiêu Huỳnh rất nhanh nhẹn. Ấn tượng về ngày sinh nhật của cô trong đầu quay về lần trước đó.
Vào mùa hè nóng bức, cô buộc phải ra ngoài quán trà sữa để ngồi đến mười giờ tối mới về nhà.
Nhưng mà sinh nhật lần này sẽ không giống như vậy nữa.
Thẩm Chiêu Huỳnh nhớ lại bản thiết kế vừa rồi.
Sẽ tuyệt vời hơn nếu như có tuyết rơi. Lúc đó chắc chắn sẽ rất đẹp.
Cô trở lại phòng ngủ. Sau khi tắm xong thì mở điện thoại lên.
Có lẽ Quá Dĩ Tình mới hoàn thành xong công việc nên bây giờ cô ấy mới gửi tin nhắn: [Thi Hòe bảo rằng em muốn đầu tư cho chị???]
Có một bức ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện được gửi qua.
Thẩm Chiêu Huỳnh trả lời ngắn gọn: [Đúng vậy.]
Sau khi cô trả lời thì Quá Dĩ Tình lập tức gửi tới một đống tin nhắn.
Quá Dĩ Tình: [Chị có gì tốt đâu mà đầu tư cơ chứ…]
Quá Dĩ Tình: [Tài khoản này mỗi tháng kiếm cho chị khoảng một vạn tiền lương. Nếu như em đầu tư cho chị một chiếc máy ảnh thì đến cuối năm chị sẽ trả lại tiền đầu tư và chia hoa hồng với em.]
Thẩm Chiêu Huỳnh dừng một chút: [Trước tiên em muốn chị có tiền để xây dựng một đoàn làm phim. Mấy dạng phim ngắn như thế này… Rất lãng phí tài năng của chị.]
Cô đã suy xét rồi. Coi như không hợp đóng phim thì cô cũng có thể tìm một biên kịch. Sau đó Quá Dĩ Tình sẽ đăng mấy video ngắn trong nền tảng video dài tập mấy ngày đầu.
Ít nhất thì cô ấy phải thể hiện được đẳng cấp của bản thân.
Một lúc sau Quá Dĩ Tình gọi điện thoại trực tiếp cho cô.
“Alo?” Giọng nói của Quá Dĩ Tình có chút mệt mỏi: “Em gái à, chị biết em cũng có ý tốt nhưng mà ngành điện ảnh và truyền hình này tốn rất nhiều chi phí. Để đoàn làm phim hoạt động thì ít nhất phải có kế hoạch để đóng phim cố định. Bây giờ chị không có cái gì cả.”
Cô ấy cười khổ: “Coi như em muốn đầu tư thì chỉ như đang ném tiền qua cửa sổ mà thôi.”
“Đó chính là vấn đề mà chị cần phải suy nghĩ.” Thẩm Chiêu Huỳnh không hề hiểu lầm lời nói của cô ấy: “Bây giờ nếu như có tiền và thời gian thì chị sẽ làm gì để có được hợp đồng diễn xuất?”
Quá Dĩ Tình suy nghĩ một lúc, sau đó dường như tỉnh táo lại. Cô ấy ngập ngừng hỏi: “Vậy thì em dự định đầu tư bao nhiêu?”
Nếu như mấy chục vạn thì có thể quay được một bộ phim truyền hình với chi phí thấp. Mặc dù nó giống với những gì mà cô ấy đang làm nhưng ít nhất đó là một bộ phim dài tập. Nó lại phù hợp với mục tiêu của cô ấy.
Tuy nhiên Quá Dĩ Tình cũng không hy vọng nhiều lắm. Cô ấy dự đoán số tiền tối đa mà một học sinh trung học có thể tùy ý sử dụng rơi vào khoảng mười vạn nhân dân tệ.
“Hai trăm vạn.” Lúc này Thẩm Chiêu Huỳnh mới trả lời.
Quá Dĩ Tình ngừng thở trong giây lát.
Hai trăm vạn!!
Đoàn làm phim này phải phải trả lương cho cô ấy mười mấy năm mới có thể kiếm được hai trăm vạn!
Quan trọng hơn là cô ấy chợt nhận ra hai trăm vạn này đủ để cô ấy thuê một diễn viên hoặc một nhà biên kịch nổi tiếng.
Chỉ cần bộ phim này gây được tiếng vang thì sự nghiệp của cô sẽ xoay chuyển!