Sau khi nhìn thấy tin nhắn chuyển khoản, Thẩm Chiêu Huỳnh lập tức mở app ngân hàng ở trên di động ra.
Cô không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy mã số ngân hàng được mã hóa * ở tài khoản bên kia.
Đây là điều mà cô chưa từng thấy trước đây.
“Ngân hàng chuyển khoản có thể mã hóa được sao?” Thẩm Chiêu Huỳnh hỏi.
“Không thể mã hóa được.” Biểu cảm của Thẩm Tây Từ cực kỳ vi diệu: “Em không thể đem tiền đã tiêu trộm trở về được đâu.”
Phần mềm tình cờ được mở vào lúc này, các tài khoản và tên trong thông tin chi tiết vẫn được mã hóa.
Thẩm Chiêu Huỳnh suy nghĩ một chút, sau đó cô bấm vào dịch vụ khách hàng. Cô sao chép mã đơn hàng nhưng đối phương lại nói trong hồ sơ ngân hàng không có lịch sử giao dịch này.
“Kỳ lạ quá…” Thẩm Chiêu Huỳnh xoay màn hình điện thoại sang một bên.
Lúc này Thẩm Tây Từ mới nhận ra cô không hề nói đùa mà thực sự nhận được tiền từ một tài khoản được mã hóa.
“Khi nào quay về thì hỏi sau. Có thể hệ thống đã xảy ra lỗi gì đó, chắc là sẽ bị thu hồi sớm thôi.” Thẩm Chiêu Huỳnh không để ý nữa. Cô đặt điện thoại lên bàn và tiếp tục ăn.
Khi hai người trở về nhà thì bọn họ nhìn thấy Bách Thanh Vận và Thẩm Yến Vĩnh đang ngồi ở trong phòng khách. Dường như hai người đang cố ý đợi bọn họ.
Bách Thanh Vận nhìn thấy Thẩm Chiêu Huỳnh trở về thì vội vàng đi tới giúp cô xách túi to túi nhỏ ở trong tay.
Thẩm Chiêu Huỳnh làm theo động tác của bà ấy và đặt tất cả túi giấy lên trên bàn.
“Thế nào rồi?” Bách Thanh Vận ân cần hỏi han: “Con mua hàng có cảm thấy hài lòng hay không? Có đủ tiền để tiêu hay không?”
Thẩm Chiêu Huỳnh vội vàng xua tay: “Đủ rồi ạ. Hôm nay con mua rất nhiều quần áo, có thể mặc đến năm sau.”
“Vậy thì tốt.” Bách Thanh Vận mỉm cười: “Khó trách hôm nay tâm trạng của mẹ tốt hơn rất nhiều.”
Thẩm Chiêu Huỳnh: … Vâng.
Mẹ của cô có vẻ muốn tiếp tục diễn kịch.
“Đúng rồi!” Thẩm Chiêu Huỳnh im lặng một lúc thì nhớ tới chuyện chính: “Hôm nay có phải hai người lại chuyển tiền cho con không?”
Bách Thanh Vận cùng với Thẩm Yến Vĩnh liếc nhau, cả hai đều lắc đầu.
“Ồ…” Thẩm Chiêu Huỳnh lại nhìn hóa đơn giao dịch. Trông thấy ánh mắt tò mò của hai người thì cô vội vàng giải thích: “Đoán chừng là ngân hàng chuyển sai tiền cho con. Chắc bọn họ sẽ sớm thu hồi thôi.”
“Ừm.” Thẩm Yến Vĩnh gật đầu: “Con không thể tiêu nhầm tiền. Nếu con cảm thấy không đủ thì cứ bảo ba, ba sẽ chuyển thêm tiền cho con.”
Thẩm Chiêu Huỳnh bất đắc dĩ nói: “Thật sự không cần nữa đâu ạ. Số đồ đạc mà con mua có thể dùng hơn nửa năm nữa. Bây giờ con không cần mua thêm gì nữa đâu.”
Nói xong, cô ngẩng đầu lên nhìn Bách Thanh Vận và hỏi một cách thận trọng: “Con không tiêu hết tiền, mẹ có cảm thấy khó chịu không? Con có cảm giác giống như không còn gì để mua…”
Bách Thanh Vận nhịn không được mà cười lớn: “Đứa nhỏ ngốc này, số tiền này không nhất thiết phải dùng để mua túi xách và quần áo. Nếu như con muốn đi đâu chơi thì cũng có thể dùng nó, hoặc con có thể sử dụng số tiền này cho mục đích khác hay giải quyết những việc làm phiền con.”
“Không cần đâu ạ.” Thẩm Chiêu Huỳnh thở phào nhẹ nhõm.
Cô chắc chắn sẽ không tiết kiệm nhiều tiền giống như xưa nữa.
Cảm giác mua sắm quả thực không tệ.
Trước đây Thẩm Chiêu Huỳnh không có tiền cho nên cô rất ghét mua sắm. Hôm nay cô mới phát hiện ra mua sắm là một việc hết sức thú vị.
Nhưng bây giờ cô cảm thấy quá mệt, có thể cô sẽ không đi mua sắm trong khoảng thời gian sắp tới.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Chiêu Huỳnh vừa mới tỉnh dậy thì nghe thấy có người gõ của phòng cô.
Khi cô mở cửa ra thì cô nhìn thấy dì Trần đang đẩy giá treo quần áo mà cô mua ngày hôm qua.
“Sếp Bách bảo tôi giặt khô hết đống quần áo này. Hôm nay nếu cô chủ mặc gì thì cứ lấy trong đây. Lát nữa tôi sẽ treo những thứ còn lại vào trong tủ.”
Thẩm Chiêu Huỳnh ngơ ngác cầm lấy móc treo quần áo được đẩy vào trong phòng.
Vốn dĩ cô muốn mặc quần áo cũ và chỉ thay áo khoác mới thôi nhưng cô không ngờ được dì Trần lại giặt nhanh như vậy.
Cô lục lọi và lấy một chiếc áo sơ mi cùng với một chiếc áo vest nhung màu be cùng một chiếc quần dài.
Cô chọn một chiếc áo khoác lông cừu ngắn màu be khoác ở bên ngoài.
Tóc cô được buộc đơn giản. Cô đi ra ngoài với đôi giày gót thấp có dây buộc.
Hôm nay Thẩm Tây Từ hiếm khi dậy sớm hơn cô và đang ăn sáng ở tầng dưới.
Khi nhìn thấy Thẩm Chiêu Huỳnh đi xuống dưới tầng thì anh ồ lên một tiếng: “Trông được đấy.”
Thẩm Chiêu Huỳnh nhất thời không biết anh đang khen cô hay là khen ánh mắt biết phối đồ lúc mua sắm của anh. Tóm lại cô không đáp lại anh mà chỉ im lặng ngồi xuống và ăn sáng.
Dì Trần lại cười: “Cậu chủ nói đúng. Cô Thẩm trông trắng hơn rất nhiều. Cô chủ mặc màu sáng hơn trông sẽ đẹp hơn.”
“Xin… Mọi người đừng nói nữa.” Thẩm Chiêu Huỳnh gần như vùi mặt vào trong đĩa thức ăn.
Hai người nhìn nhau mỉm cười. Bọn họ không tiếp tục trêu chọc cô nữa.
Lớp học đã sớm bước vào tiết tự học buổi sáng. Thẩm Chiêu Huỳnh thả cặp xuống và lấy sách cùng với bài tập về nhà ra.
Hôm nay Đỗ Lan Huyên cũng ở trong lớp học. Cô ấy lười biếng nằm dài ở trên bàn. Khi nhìn thấy Thẩm Chiêu Huỳnh đến thì đột nhiên cô ấy ngồi thẳng dậy: “Cậu mua quần áo mới sao?”
“…Ừm!” Thẩm Chiêu Huỳnh không ngờ ngay cả cô ấy cũng có thể phát hiện ra.
“Nó đẹp đấy. Bộ này hợp với cậu hơn bộ lần trước.” Đỗ Lan Huyên đánh giá cô một cách cẩn thận rồi nói.
Nói xong thì cô ấy tiếp tục nằm bò ra bàn.
Thẩm Chiêu Huỳnh thầm nghĩ, dù sao thì nó cũng đắt gấp nhiều lần.
Nhưng có vẻ như rất nhiều người đã nhận ra sự khác biệt trong trang phục của cô. Dường như chất liệu của những bộ quần áo đắt tiền quả thực có chút khác biệt.
Cô không thể phân biệt rõ ràng nhưng cô cảm thấy hôm nay có nhiều người lên bàn cô gặp cô hơn.
Thẩm Chiêu Huỳnh đưa bài thi lên bục. Cô nhìn thấy Tiêu Dung Dung đang nhìn cô.
Cô ta dường như muốn nói điều gì đó nhưng cô ta nhìn về phía Triệu An An và ngậm miệng lại.
Hôm nay hai người bọn họ đều khá là im lặng. Bọn họ vẫn chưa đến tìm cô để gây sự.
Thẩm Chiêu Huỳnh có chút kinh ngạc. Nhưng mà tốt nhất cô vẫn nên âm thầm tiếp nhận chuyện tốt này. Sau khi nộp bài xong thì cô nhanh chóng quay trở về chỗ ngồi.
Thẩm Chiêu Huỳnh không biết chuyện ngày hôm qua đã gây ra tranh chấp nhỏ giữa Tiêu Dung Dung và Triệu An An. Vì điều này mà Tiêu Dung Dung không dám tùy tiện nói chuyện.
Nhưng mà cô ta không nhịn được mà muốn chửi bậy cùng với hội chị em của cô ta.
“Mọi người nhìn Thẩm Chiêu Huỳnh đi.” Cô ta gọi Triệu An An và Đồng Sở nhìn về phía Thẩm Chiêu Huỳnh: “Hôm nay cô ta không mặc những bộ quần áo nghèo nàn của cô ta nữa rồi.”
Triệu An An liếc nhìn cô. Cô ta nhận ra chiếc áo khoác của cô đang mặc là của Prada khiến cho cô ta không khỏi khịt mũi.
“Có phải những lời ngày hôm qua kích thích cô ta khiến cho cô ta phải mua một chút quần áo kinh điển để vớt vát lại mặt mũi của mình?” Tiêu Dung Dung giơ cằm lên: “Đến cặp sách cũng đổi một cái mới. Cô ta cũng chịu chi thật đấy.”
Lần này Đồng Sở ngẩng đầu lên nhìn Triệu An An.
Cô ta cảm thấy Tiêu Dung Dung không biết bản thân đang nói cái gì.
Khi cô còn ở nhà họ Triệu thì cô luôn mặc đồ mua ở trên Pin Xixi. Sau khi cô quay trở lại nhà của cô thì đổi sang thành Prada. Người mất mặt là ai? Chẳng lẽ là Thẩm Chiêu Huỳnh sao?
Cô ta mấp máy môi, cũng không thèm nhắc nhở Tiêu Dung Dung. Cô ta chỉ cúi đầu đọc đi đọc lại sách ở trên bàn và không tham gia cuộc trò chuyện nữa.
Triệu An An nhìn thấy Đồng Sở nhìn cô ta với ánh mắt dò xét thì bỗng nhiên hiểu ý.
Cô ta vội vàng giật giật ống tay áo Tiêu Dung Dung: “Hôm qua tôi nói với cậu cái gì?”
Tiêu Dung Dung có chút ngây người, cô ta không kịp phản ứng lại: “Sao vậy? Tôi chỉ cảm thấy hành vi khoe khoang của cô ta thật buồn cười. Liên quan gì đến cậu?”
“Cậu…” Triệu An An nghiến răng nghiến lợi: “Dù sao thì cậu cũng đừng nói gì nữa.”
Tiêu Dung Dung vẫn không hiểu tại sao. Cô ta chỉ đành im lặng cho qua chuyện.
Nhưng mà cô ta không nói không có nghĩa là người khác không nói.
Khi tan học, có người đi tới trước mặt Thẩm Chiêu Huỳnh: “Túi của cậu là thật hay giả vậy?”
Cậu ta quỳ xuống sờ sờ: “Chất liệu thật tốt.”
Thẩm Chiêu Huỳnh cau mày. Cô kéo cặp sách lại một chút.
Không phải cô cảm thấy phản cảm mà vì cô chỉ không thích người khác chạm vào đồ của cô mà thôi.
“Ồ, bảo vệ như vậy sao?” Cậu ta mỉm cười: “Cậu không cần phải keo kiệt như vậy đâu. Chỉ là một cái túi thôi mà.”
Cậu ta nhìn vào logo. Không biết do vô tình hay cố ý mà để lộ chiếc đồng hồ đeo ở trên tay ra: “Có vẻ như không phải ai cũng mua được.”
Thẩm Chiêu Huỳnh khó hiểu: “Nếu như cậu có tiền thì cậu xem của tôi làm gì? Cậu tự mình mua một cái túi cho bản thân rồi cứ ngày ngày mà sờ nó.”
Sắc mặt của cậu học sinh kia thay đổi. Các bạn học ở bên cạnh cười lớn: “Đúng vậy đó La Mậu. Cậu có thể tự mình mua một cái mà.”
La Mậu nhịn không được mà kiên quyết nói: “Tôi chỉ không thích mua hàng giả mà thôi.”
Đỗ Lan Huyên đang nằm sấp ở trên bàn để đọc sách nghe thấy lời này, cô ấy đột nhiên hỏi: “Sao cậu biết đây là hàng giả?”
“Thật buồn cười.” La Mậu khinh thường liếc nhìn Thẩm Chiêu Huỳnh: “Cậu ta mà có thể mua được hàng thật á? Ai mà không biết bình thường Thẩm Chiêu Huỳnh chỉ hay mặc đồ trên taobao.”


