Thẩm Tây Từ đưa cô đến trung tâm mua sắm giống như lần trước nhưng đó là tầng một mà trước đây cô chưa từng đến.
Quầy hàng bày bán các thương hiệu lớn sang trọng, rực rỡ, Thẩm Tây Từ gợi ý: “Chúng ta đi mua một chiếc cặp trước nhé. Anh đã muốn vứt cái cặp sách của em từ rất lâu rồi. Em muốn đến của hàng nào?”
Thẩm Chiêu Huỳnh nghĩ đến chiếc cặp sách bằng vải bạt đã bạc màu, ố vàng và bong tróc của cô. Cô không thể phản bác những lời mà anh nói.
Cô cảm thấy cũng đã đến lúc phải thay đổi rồi.
Nhưng mà Thẩm Chiêu Huỳnh hoàn toàn không am hiểu những thứ này. Cô tùy tiện chỉ vào một cửa hàng nhìn vừa mắt và nói: “Chính là cái đó.”
Cách phối màu và biển hiệu của cửa hàng này đều là màu đen trắng nhưng tường lại có màu xanh lam nhạt trông rất giống với một phòng thí nghiệm ở trong phim khiến cho cửa hàng nổi bật giữa màu vàng ấm áp.
Thẩm Chiêu Huỳnh thoạt nhìn thấy dãy tủ kính được sắp xếp ở gần cửa ra vào.
Cô mạnh dạn tiến lên một bước, Thẩm Chiêu Huỳnh liếc nhìn chiếc túi đeo vai.
Cô đã từng thấy ai đó đeo chiếc túi này ở trường, lúc ấy cô còn cảm thấy nó rất thực dụng.
Nhưng mà…
“Hả?” Thẩm Chiêu Huỳnh nhìn hai bên túi, cô không thấy nhãn mác ghi giá nào ở trên chiếc túi này.
Hóa ra các thương hiệu xa xỉ thực sự không ghi giá ở trên sản phẩm.
Cô trầm ngâm suy nghĩ rồi bấm điện thoại. Cô định kiểm tra giá trên trang web chính thức.
“Chào quý khách.” Một nhân viên duy nhất ở trong cửa hàng đi ra. Vừa nói anh ta vừa lén nhìn Thẩm Chiêu Huỳnh hai lần.
Là học sinh, bọn họ dường như không có nhiều tiền.
Cô đang nhìn vào điện thoại di động, có thể là đang so sánh giá cả trên mạng với của hàng hoặc cô đang nhìn xem nó có phải là hàng nhái hay không.
Là một khách hàng không chắc chắn sẽ mua hàng.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên miệng của nhân viên nam kia trở nên miễn cưỡng. Anh ta vẫn phải tư vấn: “Nếu em thích thì có thể xem thử.”
Thẩm Chiêu Huỳnh lắc đầu: “Để em xem trước một chút.”
Cô cảm thấy sẽ rất rắc rối nếu như cứ làm phiền nhân viên cửa hàng bận rộn chạy qua chạy lại. Vì vậy cô dự định sẽ xem thử giá tiền của món đồ trước khi cầm thử.
Hành vi như vậy ngay lập tức được nhân viên cửa hàng đánh giá là có khả năng mua hàng rất thấp.
Thẩm Tây Từ đang trả lời tin nhắn và bây giờ anh mới đi vào.
Nhân viên nam kia thúc giục Thẩm Chiêu Huỳnh: “Quý khách có thích mẫu này hay không? Có muốn tôi tư vấn thêm cho quý khách hay không?”
“Tạm thời không cần ạ.” Thẩm Chiêu Huỳnh xua tay và mỉm cười với anh ta: “Để em tự mình xem.”
Nhân viên nam kia rời đi khỏi cô như thể được ân xá và đến gặp Thẩm Tây Từ.
“Xin chào, hôm nay anh muốn xem gì?” Anh ta hỏi bằng giọng điệu quen thuộc.
Thẩm Tây Từ cảm thấy có chút không vui khi nhìn thấy nhân viên nam nhíu mày khi quay người lại. Sau đó anh nhìn ra thái độ mà anh ta đối xử với anh và Thẩm Chiêu Huỳnh có sự khác biệt.
Nhưng mà Thẩm Chiêu Huỳnh hoàn toàn không có ý thức được sự khác biệt này. Cô vẫn đang nhìn chăm chú vào điện thoại, tựa hồ đang ghi chép lại thử nghiệm gì đó.
“Không cần.” Thẩm Tây Từ thẳng thừng từ chối.
Nhân viên nam kia lần lượt đụng phải hai vị khách hàng như thế này thì khóe miệng hơi xìu xuống.
May mắn thay, lúc này lại có một người đàn ông đeo dây chuyền vàng bước vào. Nhân viên nam kia nhanh chóng chạy ra chào hỏi: “Xin chào quý khách.”
Người đàn ông kia vênh váo ngồi xuống ghế sofa: “Đám nhân viên các người mau chóng lấy hết móc khóa ở trên quầy xuống đây cho tôi xem.”
Nhân viên tư vấn cho Thẩm Chiêu Huỳnh tự nhiên biến thành một nhân viên nữ khác.
“Em đang tìm kiểu dáng ở trên trang web sao?” Nhân viên nữ của cửa hàng hỏi. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì cô ấy tiếp tục tư vấn một lúc. Cô ấy lấy chiếc túi mà Thẩm Chiêu Huỳnh nhìn trúng ra: “Thực ra chị vẫn muốn khuyên em nên tự mình đeo nó lên thử xem. Mặc dù hàng hóa ở trên trang web nổi bật nhờ nền trắng khiến cho hàng hóa đó trở nên có chất riêng nhưng dù sao thì chiếc túi này cũng là đeo ở trên người. Việc chiếc túi này có phù hợp với em hay không thì em nhất định phải thử thì mới biết được.”
Lúc này Thẩm Chiêu Huỳnh có chút phân vân, cô do dự nhìn về món đồ trên tay của cô ấy.
“Sản phẩm này được làm từ chất liệu nylon vô cùng chắc chắn và thân thiện với môi trường. Giá của nó cũng rất là rẻ, chỉ có 8100 nhân dân tệ. Em muốn đeo nó khi đi học đúng không?” Nhân viên nữ nói với Thẩm Chiêu Huỳnh tất cả thông tin của sản phẩm.
Lời giới thiệu đầy đủ như vậy khiến cho Thẩm Chiêu Huỳnh đặt điện thoại xuống: “… Vâng ạ.”
Cô cầm chiếc túi lên và đeo nó trên lưng. Nó nhẹ hơn dự tính rất là nhiều. Phần thân trên cũng đẹp đến bất ngờ.
Tuy cô chưa bao giờ để ý nhiều đến ngoại hình nhưng trong lòng Thẩm Chiêu Huỳnh cũng có định nghĩa về cái đẹp.
Từ nhỏ cô đã có rất ít tiền tiêu vặt. Nhà họ Triệu cũng sẽ không đưa cô đi trung tâm mua sắm. Trong một khoảng thời gian Thẩm Chiêu Huỳnh cảm thấy những món hàng xa xỉ như vậy thật thô tục và nhàm chán, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Hoặc khi cô nhìn thấy một nhà thiết kế quảng cáo sản phẩm trên một trang web video và giới thiệu khái niệm về thiết kế, chất liệu của quần áo trong video, cô nhận ra rằng vẻ đẹp cũng là một điều hiển nhiên.
Sau khi Thẩm Chiêu Huỳnh đeo nó lên lưng, cô cảm thấy nó khá hợp với cô.
Vì vậy cô đặt nó sang một bên và chuẩn bị nhìn xem những thứ khác.
Ngoài ra còn có một loại khác bằng da có cùng kiểu dáng, Thẩm Chiêu Huỳnh cảm thấy loại da này trông tinh tế hơn thì cầm nó lên.
Chỉ là lần này có chút kỳ quái.
Cô nhìn bản thân ở trong gương từ trên xuống dưới và cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ ở bản thân cô.
Những sản phẩm bằng da này dường như quá lố so với trang phục của cô.
Bình thường học sinh trường Quế Chi có thể tự mặc quần áo riêng của mình. Hôm nay cô mặc một chiếc áo len và váy xếp ly màu đen.
Tất cả những gì cô cần làm là thay áo và xem nó có phù hợp hay không.
Ánh mắt Thẩm Chiêu Huỳnh nhìn về phái móc treo quần áo ở bên cạnh.
Cô chỉ vào chiếc áo sơ mi trắng và hai chiếc áo len giả hai lớp màu xám tro đang treo ở trên đó rồi hỏi: “Em có thể thử không ạ?”
Nhân viên nữ kia lập tức cầm quần áo lên: “Đương nhiên là được rồi.”
Thẩm Chiêu Huỳnh thay quần áo và nhìn cặp mà mình đang đeo, quả thật chúng rất hợp với nhau.
Chiếc váy này cũng phù hợp với gu thẩm mỹ của cô. Có logo hình tam giác bằng kim loại ở cổ áo, cà vạt mỏng bên dưới và áo len có thiết kế xé ở bên mép.
Nói tóm lại, cô rất thích nó.
Thấy vậy, Thẩm Chiêu Huỳnh cầm một chiếc túi có kiểu dáng cổ điển tương tự lên. Bốn góc của chiếc túi đó có trang trí bằng kim loại.
Nó rất giống với phong cách quyển sách.
Thẩm Chiêu Huỳnh cũng rất thích nó.
Cảm xúc của cô dần dần được điều động. Nhưng mà những chiếc túi trong cửa hàng này đều giống nhau, chẳng mấy chốc cô đã chọn xong.
Quần áo thì không cần phải quan tâm quá nhiều.
Vào mùa đông thay quần áo rất phiền phức, Thẩm Chiêu Huỳnh cũng lười thử tiếp. Cô nói trực tiếp với nhân viên nữ: “Chị gói những bộ đồ này và cả chiếc áo khoác em vừa thử kia lại giúp em nhé.”
Nhân viên nữ mỉm cười đáp lại: “Được!”
Sau đó, Thẩm Chiêu Huỳnh chỉ vào chiếc túi cô đang xem tạm thời đặt trên ghế sofa: “Em cũng lấy những thứ này nữa.”
Khi thanh toán hóa đơn, cô nhìn thấy chiếc vòng tay ở trên quầy trông rất đẹp nên Thẩm Chiêu Huỳnh cũng mua một chiếc màu đen và bạc.
Nhân viên nữ kia không ngừng mỉm cười, nụ cười của cô ấy trở nên chân thành hơn.
Nhân viên nam ở bên cạnh đang cho vị đại ca đeo vòng vàng kia xem từng chùm chìa khóa. Thái độ của ông ta còn đang không muốn trả tiền để mua đồ. Anh ta nhìn đồng nghiệp của mình với vẻ mặt oán giận.
Nhưng Thẩm Chiêu Huỳnh hoàn toàn không để ý tới.
Nhìn thấy mức giá sáu con số, cô có chút lo lắng khi ký tên khiến cho nét cuối cùng của tên cô dài hơn một chút.
Đây là lần đầu tiên cô tiêu nhiều tiền như vậy.
Khi ra ngoài với một đống túi lớn, nhỏ, trong lòng cô cảm thấy có chút tiếc nuối.
Cho đến khi Thẩm Tây Từ nói: “Những thứ này vẫn còn giá trị rất lớn sau khi mua.”
Thẩm Chiêu Huỳnh suy nghĩ một hồi, cảm thấy đúng là như vậy.
Không phải số tiền mua sắm đã biến mất. Cô nghe nói hàng xa xỉ rất có giá trị, một số món hàng thậm chí có thể tăng giá trị rất là lớn.
Sự phản kháng cuối cùng của cô biến mất. Cô quay người bước vào cửa hàng bên cạnh.
Đây là một cửa hàng rất nữ tính với đủ màu sắc bên trong, nào là màu hồng phấn, màu xanh thẳm,…
Lúc đầu cô còn tưởng cô sẽ không thích nhưng chẳng bao lâu Thẩm Chiêu Huỳnh nhìn thấy một chiếc túi đeo vai màu xanh xám. Những nếp gấp trên đó khiến chiếc túi trông mềm mại hơn.
Nó có vẻ phù hợp với chiếc áo len mà cô vừa mua.
“Quý khách có thích màu này không?” Nhân viên bán hàng hỏi.
Thẩm Chiêu Huỳnh gật đầu. Nhân viên cửa hàng nói thêm: “Cái này còn có mẫu dây đeo vai bằng ngọc trai, chị thấy nó rất phù hợp với khí chất tiểu thư của em.”
Lần đầu tiên có người nói cô có khí chất tiểu thư. Thẩm Chiêu Huỳnh cảm thấy sửng sốt.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy vẻ mặt cô thay đổi, tưởng bản thân đã nói nhầm điều gì đó. Cô ấy nhanh chóng đổi chủ đề: “Hai em có muốn uống sâm panh hay nước trái cây gì không? Để chị rót cho hai ly.”
“Hai cốc nước trái cây đi.” Thẩm Tây Từ trả lời.
“Được rồi, các em đợi một lát.”
Sau khi nhân viên bán hàng rời đi, Thẩm Tây Từ hỏi: “Sao vậy? Em không thích cửa hàng này sao? Chiếc túi vừa rồi cùng với nhãn hiệu hơi bình thường một chút nhưng giày dép và quần áo của cửa hàng này được rất nhiều người yêu thích.”
“Không phải.” Thẩm Chiêu Huỳnh lắc đầu phủ nhận: “Chỉ là cả lớp luôn nói Triệu An An có khí chất tiểu thư mà thôi.”
Lúc này Thẩm Tây Từ mới hiểu: “Em không thích từ này sao?”
“Không phải vậy…” Thẩm Chiêu Huỳnh cảm thấy khó hiểu: “Chỉ là em cảm thấy có chút kỳ lạ mà thôi. Nó dùng để khen những người trông có vẻ giàu có mà thôi.”
Thẩm Tây Từ có thể hiểu được suy nghĩ của cô.
“Ừm…” Anh suy nghĩ một lúc: “Em cứ coi câu này giống như một lời chúc tốt lành đi. Giống như mấy câu mà chúng ta hay chúc nhau trong những dịp tế như: Chúc tiền vào như nước,…. Ai cũng mong bản thân giàu có nên khi khen ngợi người khác thì họ cũng sẽ khen đối phương nhìn rất có tiền.”
“Cũng đúng.”
Thẩm Chiêu Huỳnh cũng quên đi cảm giác hơi khó chịu trong lòng.
Nhân viên bán hàng mang nước trái cây đến đúng lúc. Nhưng mà những lời mà Thẩm Tây Từ nói cũng đúng. Cửa hàng mà Thẩm Chiêu Huỳnh vô tình nhìn trúng có rất nhiều giày dép và quần áo trông rất đáng yêu.
Thẩm Chiêu Huỳnh lại tiếp tục thanh toán tiếp hóa đơn sáu con số. Lần này tâm trạng của cô đã không còn dao động nữa rồi. Cô nhanh chóng bước vào cửa hàng thứ ba.
Thẩm Tây Từ có vẻ thích cửa hàng này. Anh đoán được sở thích của Thẩm Chiêu Huỳnh thì đưa ra một chiếc túi đựng thẻ nhỏ được làm bằng vải nhung: “Thứ này thật hoàn hảo để đựng thẻ xe buýt và thẻ thư viện của em!”
Thẩm Chiêu Huỳnh sờ sờ bề mặt nhẵn bóng của chiếc túi, cô giống như đã bỏ cuộc, không còn cảm giác tiếc tiền: “Mua.”
“Chiếc vòng cổ này cũng đẹp đấy, nên kết hợp nó với chiếc túi này.”
“Mua.”
“Bộ đồ len này rất hợp với em.”
“Mua.”
Hai người đi vòng quanh, nhân viên bán hàng cầm rất nhiều thứ ở trên tay.
Thẩm Chiêu Huỳnh liếc mắt nhìn đống đồ: “Như vầy là ổn rồi nhỉ?”
Thẩm Tây Từ sở lên cằm: “Ừm… Đúng rồi, còn thiếu balo nữa!”
Cuối cùng thì anh cũng nhớ ra bọn họ muốn mua gì đầu tiên.
Tuy nhiên có rất ít kiểu dáng balo. Thẩm Tây Từ chỉ vào kiểu balo duy nhất trong cửa hàng: “Loại lông cừu này rất thích hợp để mang theo vào mùa đông. Mua một chiếc túi để dự phòng thì sao?”
“Mua.” Thẩm Chiêu Huỳnh gật đầu.
Lần này cô lấy thẻ ngân hàng ra rất thuần thục. Thêm WeChat của nhân viên bán hàng rồi ký vào hóa đơn.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy con số ở trên bảng giá.
“Một trăm vạn?” Giọng nói của Thẩm Chiêu Huỳnh không khỏi run lên.
Cô có mua thêm một ít đồ ở cửa hàng này nhưng cô nghĩ nhiều nhất cũng chỉ khoảng sáu con số mà thôi.
Thẩm Tây Từ liếc nhìn hóa đơn rồi im lặng rời đi.
Thẩm Chiêu Huỳnh nhanh chóng ký tên, trái tim vốn đã tê dại của cô lại đau nhức vì phải tiêu đến bảy con số trong một lần mua sắm.
Quên đi, một buổi chiều mà cô đã tiêu hết một trăm năm mươi vạn rồi.
Mức lương công việc bán thời gian của cô trước đây là mười lăm nhân dân tệ một giờ.
Thẩm Chiêu Huỳnh không muốn nhớ lại nữa.
Ít nhất số tiền mà ba mẹ yêu cầu cũng đã được chi tiêu.
Một trăm năm mươi vạn chắc đủ để “bệnh” của Bách Thanh Vận không tái phát trong một thời gian.
Thẩm Tây Từ định đi tới cửa hàng tiếp theo thì nhìn thấy bước chân của Thẩm Chiêu Huỳnh dừng lại.
“Đừng mua sắm nữa.” Thẩm Chiêu Huỳnh nói một cách yếu ớt: “Em cảm thấy như vậy đã đủ rồi.”
“Được rồi.” Thẩm Tây Từ cũng cảm thấy Thẩm Chiêu Huỳnh không còn cảm thấy buồn phiền mỗi khi tiêu tiền nữa. Thế là anh đề nghị: “Vậy thì anh sẽ đãi em một bữa tối.”
Lúc này thời gian cũng đã muộn, hai người không muốn Bách Thanh Vận và Thẩm Yến Vĩnh đợi nên đã nói với bọn họ là sẽ ăn tối ở bên ngoài sau khi đi mua sắm xong.
Thẩm Chiêu Huỳnh gật đầu và đi theo Thẩm Tây Từ.
Nhìn lại những con số ở trên thực đơn, Thẩm Chiêu Huỳnh cảm thấy nuốt không trôi.
Một món bốn chữ số cho một người?
Nó có vẻ không đắt tiền lắm.
Cô hoàn thành gọi món một cách máy móc và nằm bò xuống bàn.
Thẩm Tây Từ có chút buồn cười: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy có người tiêu tiền mà đau lòng như vậy.”
“Đây cũng là lần đầu tiên em nhận ra việc tiêu tiền lại đau khổ đến như vậy.” Thẩm Chiêu Huỳnh cố gắng nói: “Đây chính là cảm giác của nhà giàu mới nổi sao?”
Thẩm Tây Từ sờ cằm: “Thật ra đồ ở trong trung tâm thương mại cũng không đắt lắm. Lần sau chúng ta có thể đi xem những thứ khác.”
“Ha ha.” Khóe miệng Thẩm Chiêu Huỳnh giật giật.
“Có cách dễ nhất để tiêu hết chín trăm vạn.”
Thẩm Chiêu Huỳnh ngồi thẳng dậy: “Cái gì?”
“Em có thể mua một căn nhà.” Thẩm Tây Từ gợi ý: “Một căn nhà có thể có giá tới chín trăm vạn.”
Thẩm Chiêu Huỳnh lại nằm xuống, ánh mắt đờ đẫn: “Gần đây giá nhà ở Cận Giang giảm rất nhanh. Nếu mua thì chúng ta sẽ bị thua thiệt rất nhiều.”
Thẩm Tây Từ không nói nên lời.
Thẩm Chiêu Huỳnh thấy thế thì an ủi: “Không sao đâu, em tin ba mẹ sẽ không thật sự ép em tiêu hết chín trăm vạn đâu.”
Cô vừa dứt lời thì đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên một tin nhắn.
[Tài khoản ngân hàng Trung Quốc của bạn (Số đuôi 1123) đã nhận được khoản tiền 2531440,00 nhân dân tệ từ ********* tại… Số dư còn lại của tài khoản là 10000000,00 đồng]


