Skip to main content

Trang chủ Sốc! Con gái nuôi nhà quyền thế lại là con ruột của nhà giàu số một Chương 14: Nếu ba mẹ bảo cô tiêu tiền thì cô cứ việc tiêu đi.

Chương 14: Nếu ba mẹ bảo cô tiêu tiền thì cô cứ việc tiêu đi.

5:27 sáng – 04/08/2025

“Đột ngột như vậy ạ?” Thẩm Tây Từ kinh ngạc đứng dậy.
Bách Thanh Vận vuốt mái tóc: “Ồ, hôm nay thời tiết khá đẹp, còn có cả hoàng hôn nữa. Cả nhà chúng ta mau đi xem đi.”
“Hơn nữa.” Thẩm Yến Vĩnh đứng ở bên cạnh phụ họa. Ánh mắt của ông ấy lướt qua cánh tay của Thẩm Tây Từ: “Sau khi tới Cận Giang, chúng ta cũng không đi bơi thường xuyên…”
Thẩm Tây Từ nghiến răng nghiến lợi: “Con đang chơi Wii (*), sắp tới bọn con cũng chuẩn bị trở thành học sinh cuối cấp rồi đấy!”
(*) Wii: Nintendo Wii – Một máy chơi game cầm tay sử dụng đĩa trò chơi.
“Nhưng mà con không có tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.” Bách Thanh Vận không chút do dự vạch trần anh.
“Con…” Thẩm Tây Từ sửng sốt, anh vặn lại: “Con không muốn ra nước ngoài nữa cho nên con sẽ thi vào một trường ở trong nước.”
“Hả?” Bách Thanh Vận cùng với Thẩm Yến Vĩnh nhìn chằm chằm anh. Bọn họ cảm thấy có chút kinh ngạc khi phát hiện ra anh đang nói chuyện nghiêm túc.
“Vậy thì chúng ta càng phải rèn luyện nhiều hơn.” Thẩm Yến Vĩnh nói một cách buồn bã: “Kỳ thi tuyển sinh đại học có môn thể chất.”
Thẩm Chiêu Huỳnh suy nghĩ một hồi rồi đồng ý: “Cứ như vậy đi. Hôm nay con không đi được vì con có việc phải làm.”
Lúc này, Bách Thanh Vận và Thẩm Yến Vĩnh quay lại: “Sao vậy?”
Lúc này Bách Thanh Vận cảm thấy rất là kỳ lạ. Từ trước cho tới giờ bà ấy chưa từng thấy Thẩm Chiêu Huỳnh dành thời gian cuối tuần để đi chơi với bạn bè. Mỗi lần cô đều ở nhà học bài một cách buồn chán.
Cũng vì điều này mà cả hai người quyết định gác lại công việc và dành nhiều thời gian hơn cho con gái vào cuối tuần.
Thẩm Chiêu Huỳnh không nói gì, cô lén lút nhìn về phía Thẩm Tây Từ.
“À…” Thẩm Tây Từ lập tức hiểu ra: “Hừm, trước đó em đã thỏa thuận với người đó phải không? Vậy em đi đi. Anh… sẽ đi leo núi với ba mẹ.”
Anh biết Thẩm Chiêu Huỳnh muốn ba mẹ cô ra ngoài để giữ bí mật nên anh đành phải chấp nhận số mệnh mà đi thay quần áo.
Không ngờ được rằng anh vừa định đi lên tầng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Trước căn biệt thự có một chiếc tủ chuyên dụng dành cho chuyển phát nhanh cho nên có rất ít người sẽ gõ cửa nhà bọn họ.
Bách Thanh Vận bối rối một lát. Bà ấy theo bản năng mở cửa ra.
“Tôi, tôi tới đây!” Thẩm Chiêu Huỳnh vội vàng chạy tới cửa ra vào. Cô mở cửa ra và bước ra bên ngoài.
Bách Thanh Vận: ?
Thẩm Chiêu Huỳnh không có thời gian quan tâm đến những biểu cảm kỳ lạ của mẹ cô. Cô chỉ vội vàng tiếp nhận giấy triệu tập của người đưa thư có bộ mặt lạnh lùng kia.
Sau khi trịnh trọng viết tên của cô để ký nhận, Thẩm Chiêu Huỳnh giấu giấy triệu tập vào túi rồi đi vào trong nhà.
“Chiêu Huỳnh?” Bách Thanh Vận tò mò nhìn cô: “Con còn mua cái gì nữa không?”
Bà ấy nói vậy là vì gần đây Thẩm Chiêu Huỳnh chỉ mua sắm trực tuyến. Ngoài quần áo và giày dép của riêng cô ra thì thỉnh thoảng cô còn mua một số món đồ lạ cho gia đình.
Ví dụ Bách Thanh Vận nhận được một con gấu bông hình con ếch đeo kính râm đang mỉm cười và bà ấy rất thoải mái khi dùng nó làm gối ngủ.
Thẩm Chiêu Huỳnh vội vàng lắc đầu: “Là bạn của con. Cô ấy chỉ đến báo cho con biết hôm nay cô ấy không rảnh. Chúng ta cùng nhau đi leo núi đi.”
Bách Thanh Vận cảm thấy kỳ quái. Bây giờ điện thoại di động rất là tiện lợi, tại sao bạn của cô không dùng nó mà nhắn tin mà còn phải chạy đến tận nhà để nói với cô? Nhưng bà ấy cũng không hỏi gì thêm, chỉ thúc giục Thẩm Chiêu Huỳnh nhanh chóng thay quần áo.
Thẩm Chiêu Huỳnh vội vàng lên tầng. Thẩm Tây Từ cũng đi theo, hai người thì thầm to nhỏ như đặc vụ ngầm.
“Đến rồi?”
“Ừm!”
Thẩm Chiêu Huỳnh đưa giấy triệu tập cho anh. Ngày hẹn là một tuần sau.
Có vẻ như nhà họ Triệu thực sự lo lắng cho năm trăm vạn của cô.
“Không sao đâu.” Sau khi đọc xong giấy triệu tập thì trấn an cô: “Anh có tiền. Cho dù có thua thì anh cũng có thể cho em mượn trước. Sau này em cứ trả anh dần dần cũng được.”
Thẩm Chiêu Huỳnh gật đầu. Trong lòng cô vẫn rất mong thắng kiện.
Cô nhét tờ giấy triệu tập vào trong túi rồi đi về phòng: “Anh xuống trước đi. Sau khi thay quần áo xong thì em sẽ xuống.”
Bốn người đi đến công viên Sơn Cảnh gần đó để leo núi. Khi đi được nửa đường thì Thẩm Yến Vĩnh nhận được điện thoại báo rằng công ty đang có cuộc họp khẩn cấp.
Vẻ mặt của ông ấy đau khổ. Bách Thân Vận bất đắc dĩ nói: “Anh cứ đi đi, em sẽ đi dạo cùng với tụi nhỏ.”
Ba người còn lại lên tới đỉnh núi và ngắm hoàng hôn vào một ngày trời đông quang đãng.
Những đám mây màu hồng, tím chậm rãi trôi trên bầu trời. Ba người dùng bữa tối tại nhà hàng ở trên đỉnh núi và đi bộ xuống núi để ngắm khung cảnh khi đêm về.
Về đến nhà, hai người giúp việc đang dọn dẹp ở trong bếp. Thẩm Yến Vĩnh vẫy tay với ba người: “Chiêu Huỳnh, ba có chuyện muốn nói với mẹ của con. Con đi lên trên tầng nghỉ ngơi trước đi.”
Thẩm Chiêu Huỳnh gật đầu. Cô nhớ ra giấy triệu tập vẫn còn trong quần áo của cô. Cô vội vàng chạy lên trên tầng.
Cũng may người giúp việc không đụng đến quần áo trên giường mà chỉ lấy giỏ đựng đồ giặt ở trong phòng tắm mang đi.
Thẩm Chiêu Huỳnh thở phào nhẹ nhõm. Cô cởi bộ đồ thể thao rồi mở vòi hoa sen.
Ở tầng dưới, vẻ mặt Bách Thanh Vận nhẹ nhõm: “Sao vậy? Bên công ty có chuyện gì sao?”
Bà ấy đổi đôi dép lê đi trong nhà, nói với Thẩm Tây Từ: “Con cũng lên trên tầng tắm trước đi.”
“Chờ đã.” Thẩm Yến Vĩnh gọi Thẩm Tây Từ lại: “Con có biết chuyện của Chiêu Huỳnh không?”
Thẩm Tây Từ vừa muốn xoay người thì lập tức cứng đờ người.
Thẩm Yến Vĩnh lập tức hiểu ra. Thẩm Tây Từ biết Thẩm Chiêu Huỳnh bị nhà họ Triệu khởi tố.
Ông ấy khẽ thở dài: “Tây Từ, lát nữa rồi lên. Con mau nói cho ba mẹ biết chuyện gì xảy ra đi. Nhà họ Triệu chắc chắn sẽ không thiếu chút tiền này phải không?”
“Tiền gì?” Bách Thanh Vận nghi hoặc ngồi xuống. Bà ấy nhìn về phía Thẩm Tây Từ.
Nhìn thấy sự việc đã bị phát hiện, Thẩm Tây Từ chỉ đành kể lại mọi việc: “Không phải bọn họ thiếu tiền. Bọn họ chỉ muốn dùng thứ này uy hiếp Thẩm Chiêu Huỳnh để cứu lấy con gái của bọn họ mà thôi.”

Khi Thẩm Tây Từ tiết lộ mọi chuyện, Thẩm Yến Vĩnh và Bách Thanh Vận đều choáng váng.
Bách Thanh Vận cau mày, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Thì ra là vậy. Thám tử tư nói trước đây Chiêu Huỳnh từng hiến máu. Còn tưởng rằng con bé quá tốt bụng, thì ra là vì con nhãi nhà họ Triệu.”
“Bọn họ lại dám lợi dụng Chiêu Huỳnh như vậy.” Trong mắt Thẩm Yến Vĩnh có chút đỏ ngầu. Ông ấy cúi người chống tay vào cằm nhìn chằm chằm về phía trước.
“Thẩm Chiêu Huỳnh cũng không muốn hai người ra mặt. Dù sao thì đây cũng là vấn đề về tiền nuôi dưỡng. Con lo lắng cho danh tiếng của hai người cho nên cũng không dám nói ra.” Thẩm Tây Từ giải thích thay Thẩm Chiêu Huỳnh.
Tuy nhiên, mặc dù anh có thể hiểu được suy nghĩ của Thẩm Chiêu Huỳnh nhưng anh cũng biết chuyện này khó có thể giấu được Bách Thanh Vận và Thẩm Yến Vĩnh.
Sự tức giận của hai người đã hạ hỏa bởi lời giải thích của Thẩm Tây Từ.
Bách Thanh Vận thở dài: “Chiêu Huỳnh thật là…”
Đối với chuyện này, làm sao bà ấy còn có thể quan tâm đến cái gọi là danh tiếng của bà ấy?
Nhưng mà vì ý tốt của các con. Bách Thân Vận sẽ không trách cô chuyện này.
Bà ấy cũng không muốn Thẩm Chiêu Huỳnh cảm thấy mắc nợ ba mẹ của cô.
Ba người lặng lẽ ngồi bàn cách giải quyết chuyện này. Thẩm Yến Vĩnh nhờ người đi hỏi nhóm luật sự đã tiếp nhận vụ kiện của Thẩm Chiêu Huỳnh. Ông ấy dự định tìm người để giúp đỡ cô.
Bách Thân Vận suy nghĩ một hồi, sau đó quyết định: “Bởi vì dường như chúng ta không có đủ năng lực cho nên mới khiến Chiêu Huỳnh lo lắng như vậy. Chúng ta cần phải thay đổi cái nhìn của con bé một chút.”
Hai người lần lượt nhìn bà ấy.

Sau khi Thẩm Chiêu Huỳnh tắm rửa xong thì đi xuống dưới tầng. Cô nhìn thấy ba người đang ngồi ở trên ghế sofa giống như đang đợi cô vậy.
Thẩm Chiêu Huỳnh: …?
Cô vẫn có chút sợ tờ giấy triệu tập bị phát hiện nên nhìn Thẩm Yến Vĩnh đầy lo lắng.
Thẩm Yến Vĩnh bỗng nhiên thở dài, ông ấy trịnh trọng nói: “Chiêu Huỳnh.”
Thẩm Chiêu Huỳnh sững sờ tại chỗ. Trong đầu cô không ngừng quay cuồng, tìm cách giải thích về giấy triệu tập.
Không ngờ sau đó ông ấy nói: “Con có biết tháng này con tiêu bao nhiêu tiền không?”
“… Con không biết.” Thẩm Chiêu Huỳnh nuốt khan, trong đầu bắt đầu điên cuồng tính toán.
Cô không tốn một xu nào trong thẻ khi đi cắt tóc. Cô tiêu hai trăm trong thẻ ăn, mua ba cặp kính áp tròng, mua một chiếc tạp dề và quần áo ở trên Pin Xixi. Thứ đắt nhất mà cô mua chính là con gấu bông trông rất giống ba mà cô mua cho mẹ của cô. Nhưng mà nó cũng không có nhiều tiền đâu nhỉ, phải không?
“Chín trăm bốn mươi.” Thẩm Yến Vĩnh buồn bã nói về tin nhắn thanh toán trong thẻ phụ.
Thẩm Chiêu Huỳnh nghe thấy số tiền thì sửng sốt. Cô không nghĩ rằng cô đã bỏ ra nhiều tiền như vậy.
Đây là số tiền tiêu vặt của cô trong mấy tháng ở nhà họ Triệu.
Vừa lúc cô đang định xin lỗi khi nghe con thấy con số thì Bách Thanh Vận ngồi ở bên cạnh lập tức ôm lấy ngực của bà ấy.
“Mẹ!” Thẩm Chiêu Huỳnh vội vàng đi tới, cô lo lắng nói: “Mẹ bị sao vậy? Để con gọi 120!”
“Không…” Bách Thanh Vận ấn tay đang cầm điện thoại của cô xuống. Bà ấy lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô: “Chỉ là bệnh cũ tái phát mà thôi.”
Thẩm Yến Vĩnh một bên đỡ vợ, một bên thờ dài một cách nặng nề: “Chiêu Huỳnh, thực ra mẹ của con có bị một loại bệnh rất là lạ đó chính là sẽ bị đau tim nếu như người ta không tiêu tiền.”
Thẩm Chiêu Huỳnh lo lắng: …
Động tác của cô chậm lại và dần trở nên im lặng: ?
Bách Thanh Vận mím môi, Thẩm Yến Vĩnh mới kịp phản ứng lại. Ông ấy móc một tấm thẻ từ trong túi ra: “Đây chính là chín trăm vạn, con mau chóng cầm lấy. Con nhất định phải tiêu hết số tiền này trong tháng này, nếu không thì mẹ của con sẽ rất là khó chịu.”
Thẩm Chiêu Huỳnh: “… Hả.”
Thẩm Chiêu Huỳnh: “Vậy thì nhỡ đâu mẹ nhìn thấy mấy người giúp việc thì phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Yến Vĩnh cùng với Bách Thanh Vận đều sững sờ.
Dì Trần đang hong khô quần áo ở bên cạnh cũng sững sờ vì câu hỏi của cô.
Thẩm Yến Vĩnh phản ứng rất nhanh. Ông ấy lập tức lấy ra một tấm thẻ khác ở trong túi và nói: “Chị Trần, đây là năm trăm vạn. Chị mau cầm lấy và chia đều cho những người khác đi.”
Sau đó, ông ấy quay đầu nhìn về phía Thẩm Chiêu Huỳnh rồi nói: “Dì ấy không thường xuyên gặp bọn ta cho nên dì ấy cũng không có tác động mạnh mẽ bằng con.”
Bách Thanh Vận làm bộ ho khan vài cái, sau đó bà ấy đặt tay ở trên tim, làm bộ yếu ớt đáp lại: “Đúng vậy.”
Hai người đều nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ ngân hàng. Thẩm Chiêu Huỳnh không còn cách nào khác ngoài việc tiếp nhận tấm thẻ: “… Được rồi.”
Ba mẹ làm như vậy chỉ là muốn cho cô thêm một chút tiền tiêu vặt mà thôi. Thẩm Chiêu Huỳnh cũng không nỡ lòng nào từ chối lòng tốt này.
Trong nháy mắt Bách Thanh Vận ngồi dậy, sắc mặt trở nên hồng hào, nói: “Tây Từ, con phụ trách giám sát Chiêu Huỳnh.”
Không biết là do vô tình hay cố ý mà Thẩm Tây Từ đang ngồi lạnh nhạt trên chiếc ghế sofa cách đó không xa.
Thẩm Chiêu Huỳnh nhìn anh. Hai người đều nhìn thấy sự bất lực trong mắt của đối phương.
Nhưng mà việc cô có tiêu hay không còn tùy thuộc vào cô.
Với cách tính toán này thì Thẩm Chiêu Huỳnh đã nạp đầy vào thẻ ăn một nghìn tệ.
Dù sao thì đây cũng là một khoản chi tiêu cần thiết. Việc được ăn nhiều thịt sẽ giúp cơ thể cô tốt hơn.
Về việc phải đối phó như thế nào với ba mẹ, Thẩm Chiêu Huỳnh cũng đã nghĩ tới một biện pháp. Chi phi thuê luật sư, pháp lý sẽ phải đặt cọc trước mười vạn, đến lúc đó cô cũng có thể vừa hay nói là đang cố gắng tiêu tiền
Nghĩ như vậy, Thẩm Chiêu Huỳnh phát hiện ra con đường xe đang đi không phải là về nhà của cô.
Cô quay dầu nhìn về phía Thẩm Tây Từ: “Anh muốn đi đâu sao? Em có thể đón taxi về nhà.”
“Hả?” Thẩm Tây Từ đang nói chuyện thì lái xe ngoặt vào một con đường. Chiếc xe hoàn toàn rời khỏi khu dân cư và tiến vào khu thương mại ở trung tâm thành phố: “Anh đang dẫn em đi mua sắm.”
Thẩm Chiêu Huỳnh không ngờ Thẩm Tây Từ lại có ý định nghiêm túc thực hiện ủy thác của ba mẹ như vậy. Cô kỳ quái hỏi anh: “Có thật sự cần thiết không?”
“…” Thẩm Tây Từ: “Em cũng không muốn nhìn thấy mẹ khó chịu phải không?”
“Không phải chỉ là giả vờ thôi sao?” Thẩm Chiêu Huỳnh hai mắt tròn xoe.
Trên đời này làm gì có loại bệnh nào kỳ quái như vậy. Thẩm Tây Từ sẽ không coi nó là thật đấy chứ?
Thẩm Tây Từ không thể phản bác. Anh đành phải đánh trống lảng: “… Nếu em cứ tiêu ít tiền như vậy thì ba mẹ sẽ rất buồn. Bọn họ sẽ nghĩ em không muốn hòa nhập vào gia đình “hơi có điều kiện” cho nên mới sống khổ sở như vậy.”
Sau khi tìm chỗ đỗ xe xong, anh thấy thấy khuôn mặt thanh tú của Thẩm Chiêu Huỳnh, Thẩm Tây Từ hắng giọng nói tiếp: “Nói thật với em. Thật ra bọn họ đã gặp bác sĩ tâm thần vì việc này. Bác sĩ nói bọn họ không thể làm gì khác được. Em thấy đấy, hai người bọn họ vẫn luôn làm từ thiện, loại bệnh này một nửa là sự thật…”
Thẩm Chiêu Huỳnh cảm thấy Thẩm Tây Từ cũng đang lừa dối cô.
Nhưng vì bố mẹ cô muốn diễn trò như vậy nên chắc chắn bọn họ đã suy tính rất là nhiều.
Việc bị trêu chọc ở trường trước đấy khiến cho bọn họ rất là lo lắng.
Thẩm Chiêu Huỳnh nhìn bộ quần áo cô mua được ở trên Pin Xixi.
Quả nhiên những thứ này vẫn chưa ổn.
Lần đầu cô thay đổi kiểu tóc, nhiều người đã rất là ngạc nhiên khi trông thấy cô. Những người chế giễu, thương hại cô đều im lặng trong vài ngày.
Nhưng mà không lâu sau đó vẫn có người bàn tán về cách ăn mặc của cô.
Lúc đầu Thẩm Chiêu Huỳnh cảm thấy vì lời người khác nói mà thay đổi bản thân thật đáng xấu hổ. Cô cũng lo lắng sự nghiệp của ba mẹ cô sẽ gặp trục trặc cho nên cô muốn tiết kiệm nhiều hơn cho tương lai.
Nhưng sau khi quan sát cẩn thận, cô phát hiện ra rằng bản thân đang đánh giá thấp ba mẹ của cô. Họ có thể dễ dàng lấy ra mười triệu tiền mặt, hơn nữa bọn họ dường như không phải là tầng lớp trung lưu bình thường như cô tưởng tượng.
Hiện tại nghĩ đến ba mẹ của cô có thể cũng rất là giàu có, sự phản kháng của Thẩm Chiêu Huỳnh cũng kém đi rất là nhiều.
Cuối cùng thì cô xác định rằng không phải người giàu nào cũng giống như nhà họ Triệu.
Sau đó, nếu ba mẹ bảo cô tiêu tiền thì cô cứ việc tiêu.